Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 42




Đã là rạng sáng, không khí so với lúc trước càng thêm yên tĩnh, chỉ có vài hai ba du khách đến cầu nguyện, bái lạy xong liền rời đi. Cảnh Tây tùy ý đứng ở một chỗ, lẳng lặng nhìn bùa bình an đong đưa trong gió.

Hệ thống nhỏ thấy chủ nhân của mình lâm vào suy tư, đột nhiên nhớ đến một giây năng lượng dao động lúc trước.

Nó nghiêm túc tự mình tra cứu một phen, không tìm thấy một dấu vết nào, cảm thấy không phải phát sinh từ chỗ mình, nhịn không được kêu cậu: "Chủ nhân."

Cảnh Tây: "Ừ?"

Hệ thống nhỏ: "Số liệu của ngài có phải có chút vấn đề không? Ngài có vẻ không đúng..."

Cảnh Tây: "Người mới không đúng, chuyên tâm theo dõi động tĩnh trên mạng đi."

Hệ thống nhỏ: "Tôi đã xem xong rồi. Cảnh sát đã xóa hết các tin tức."

Trên diễn đàn hoàn toàn sạch sẽ, không có tin tức nào liên quan đến nữ chính. Nhưng thật ra hoạt động vui chơi tuyên truyền công chúng có phát sóng trực tiếp, trong đó có một tấm ảnh chụp Cảnh Tây cùng nữ chính nhìn nhau cười. Cả hai đều lộ sườn mặt, nữ chính có mái tóc dài che lấp chỉ lộ ra một phần nhỏ, nếu không phải người quen thì căn bản không nhận ra.
Nó nhìn nhìn, rồi quyết định xóa đi.

Cùng lúc đó, vị ăn chơi trác táng từng hoài nghi Đoạn Trì chơi bùa ngải đang ngồi xổm hóng dưa về Dị Lang, có biết qua hoạt động vui chơi ở chỗ thần thụ, trước khi hệ thống nhỏ xóa tấm ảnh kia đã kịp nhìn thấy. Hắn ta nháy mắt khϊếp sợ tột độ.

"Đm các cậu ơi mau tới đây! Tôi nhìn thấy Tiểu Chu!"

Những người khác đang chuẩn bị trở về phòng.

Bọn họ chờ đến 12 giờ, thấy bên phía Ất Chu không có động tĩnh gì thì chắc mẩm tám phần mười là muốn qua đêm, tính toán lại sáng mai cả đám sẽ tụ lại đánh cược xem chuyện gì xảy ra trong phòng của cậu. Bây giờ nghe thấy lời này, bọn họ đầu tiên là sửng sốt, nối gót nhau "phốc phốc" vây đến, nhìn thấy rõ ảnh chụp cũng khϊếp sợ không thôi.

"Đây không phải là đại tiểu thư à? Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
"Chỉ mới đêm nay thôi!", người anh em ăn chơi trác táng ngồi trước máy tính mở lại trang đầu tiên, phát hiện mọi thông tin đều đã biến mất.

Đám ăn chơi trác táng: "..."

Tình huống quái quỷ gì vậy!

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

"Có khả năng là bị ai đó xóa."

"Vậy thì... Dù sao đi nữa thì đó cũng là bọn họ, đúng không?

"Hẳn là đúng rồi nhỉ?"

Mọi người trầm mặc hai giây, lao ra ngoài chạy đến phòng của Ất Chu đập cửa, cả nửa ngày sau vẫn không có ai phản ứng từ bên trong. Có người lập tức gọi điện cho hắn, bị đồng bạn bên cạnh nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

"Đừng làm phiền, nếu không chúng ta sẽ bị bại lộ."

Theo lẽ thường phỏng đoán, cậu đang ở trong thế giới hai người ngọt ngào hạnh phúc, khẳng định sẽ không muốn bị điện thoại làm phiền. Nếu gọi, chỉ càng chứng minh là bọn họ đã biết chuyện, cho nên biện pháp tốt nhất chính là chờ đợi. Cả đám quyết định chờ thêm một giờ nữa, chờ không nổi nữa đã ngủ lăn quay.
Nửa giờ sau, người nào đó chậm rì rì trở lại.

Cảnh Tây đi ngang qua phòng bọn họ, thấy cửa phòng còn đang mở ra, nhìn nhìn cười hỏi: "Vẫn còn quật cường như vậy? Sao còn chưa đi ngủ?"

Đám ăn chơi trác táng: "Cậu đi đâu vậy? Sao lại ra ngoài?"

Cảnh Tây: "Cùng người đẹp nhảy lầu, sau đó ra ngoài đi dạo.

"..." Đám ăn chơi trác táng tự động bỏ qua "nhảy lầu", hỏi: "Người đẹp đâu?"

Cảnh Tây: "Đương nhiên là về nhà rồi, người đẹp của tôi đẹp như thế làm sao để các cậu dễ dàng thấy được?"

*ừ, người đẹp của em, của em tất =)))))))))))))))))

Đám ăn chơi trác táng: "..."

Nhưng chúng ta đã nhìn thấy rồi!

Cảnh Tây: "Được rồi, đi ngủ đi."

Đám ăn chơi trác táng nhìn cậu mở cửa vào phòng, cảm thấy lòng người quá sâu thẳm khó dò.

Có thể bọn họ vẫn chưa hiểu rõ nội tình phía sau "lễ đính hôn" đó nha!

Mà "người đẹp" đích thực lúc này vẫn còn đang ở viện nghiên cứu vừa xem xét tình hình cháu trai, vừa xử lý văn kiện công ty.