Chủ Mẫu Hầu Phủ (Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận)

Chương 82




Buổi sáng Ông Cảnh Vũ tỉnh dậy, độ ấm ở bên cạnh đã không còn, xem chừng Tạ Quyết đã vào triều được một lúc.

Nàng vịn giường ngồi dậy, chỉ cảm thấy thắt lưng và chân đều đau.

Trong đầu hiện lên một màn tối hôm qua, Tạ Quyết làm chuyện hoang đường, dù đã làm thê tử hắn nhiều năm, nàng vẫn bị hành động của hắn làm cho đỏ mặt, gương mặt nóng đến vô cùng.

Cho dù đời trước Tạ Quyết kinh nghiệm đầy mình, cũng chưa từng lấy môi cùng lưỡi hầu hạ nàng.

Với lại đời trước hắn độc đoán như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện này.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn đi Ung Châu một chuyến, mơ môth giấc thấy được toàn bộ mọi chuyện, cũng mơ tới chuyện giường chiếu của bọn họ, cho nên phóng túng theo bản tính?

Nàng phát hiện từ lúc ở trên thuyền đi Man Châu, nàng chỉ khiêu khích hắn một chút, Tạ Quyết đều kìm nén không được.

Nhưng còn bây giờ thì sao, luôn cứ cảm thấy từ lúc trở về, chuyện giường chiếu thay đổi quá lớn.

Trước đó là nàng khiến hắn đỏ mặt, bây giờ lại biến thành hắn khiến nàng xấu hổ.

Nghĩ đến đây, một loại cảnh tượng đỏ nặt lại hiện lên trong đầu.

Từng giọt mồ hôi chảy từ cằm Tạ Quyết xuống phần cơ bụng màu đồng, lại chậm rãi rơi xuống, rơi xuống. . .

Mảnh hồi ức đó khiến gương mặt của nàng càng thêm nóng rực.

Ông Cảnh Vũ giơ tay đặt lên mặt mình, sau đó âm thầm thở dài một hơi.

Lúc này nàng hình như nghe được tiếng Lan ca nhi đang cười, tính muốn đi nhìn hắn một chút, liền kêu Minh Nguyệt Phồn Tinh vào trong giúp nàng rửa mặt.

*

Thượng triều kết thúc, triều thần từ đại điện nối đuôi nhau rời đi.

Tạ Quyết đang cùng biểu huynh của Minh Quốc Công phủ nói chuyện, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi: “ Tạ hầu xin dừng bước ”

Bước chân Tạ Quyết dừng lại, quay đầu nhìn lại thì thấy Tào trung thừa đi về phía mình, mắt sắc có chút trầm xuống.

Lục thế tử nói một tiếng: “ Quyết biểu đệ, vậy ta đi trước ”

Tạ Quyết gật đầu.

Lục thế tử chân trước vừa đi, Tào trung thừa liền đi tới.

Thần sắc Tạ Quyết lãnh đạm hỏi: “ Tào đại nhân có việc gì? ”

Sắc mặt Tào trung thừa không được tốt lắm, dưới mắt còn có một vòng quầng thâm, hiển nhiên là vì chuyện tối hôm qua mà không được nghỉ ngơi tốt.

Hắn ta mở miệng nói: “ Tạ hầu có thể thuận tiện vừa đi vừa nói chuyện không? ”

Chỗ này người đến người đi, quả thực không phải chỗ tốt để nói chuyện.

Tạ Quyết gật đầu.

Hai người đi ra cửa cung thứ hai, dừng lại ở một bên sân.

Tào trung thừa mở miệng: “ Tạ hầu phu nhân nhúng tay vào chuyện Tào gia chúng ta, có phải có hơi quá đáng rồi không? ”

Tạ Quyết hiểu một chút, Tào trung thừa là đến trách móc.

Sắc mặt hắn lãnh đạm nhìn về phía hắn ta: “ Việc nhà của Tào trung thừa, không người nào muốn quản ”

Tào trung thừa nghe được ý tứ trong lời nói, sắc mặt đen lại, sau đó nói: “ Hầu phu nhân có dám giải thích rõ ràng ở trước mặt ta rằng không hề nhúng tay vào chuyện của Tạ gia? ”

Tối qua Tào trung thừa nghe thê tử nói, mấy ngày trước Vĩnh Ninh hầu Ông thị tới phủ thăm đại nữ nhi, lại còn là mở miệng uy hiếp thê tử.

Thê tử suy nghĩ lại, cảm thấy là Ông thị nghĩ kế cho đại nữ nhi, cho nên con bé mới dùng khổ nhục kế trước mặt Tạ gia, không chừng Tạ gia cũng là Ông thị phái người mời tới.

Nếu không Tạ gia sớm không tới muộn không tới, lại ngay lúc nha đầu kia đổ bệnh thì đến?

Chả nhẽ sớm biết Tạ gia đến Kim Đô, cho nên mới giả bệnh cầu xin thương cảm?

Tào trung thừa nghĩ lại, cũng cảm thấy bên trong việc này có chỗ kỳ quặc, cho nên đến dò hỏi.

Ánh mắt Tạ Quyết chợt sắc bén, trầm giọng hỏi: “ Vậy ta lại hỏi, Tào trung thừa như ông có dám để thê tử ta tới giải thích không? ”

Tào trung thừa đến cùng là làm quan nhiều năm, tuy bị Vĩnh Ninh hầu trẻ tuổi lên mặt, nhưng mặt không lộ ra một chút thay đổi, chỉ nói: “ Ta vì sao không dám? ”

Tạ Quyết tay đặt ở eo, mắt nhìn ra nơi xa, sau đó thu lại ánh mắt nhìn về phía Tào trung thừa.

“ Phu nhân của Tào đại nhân không tài không đức, không cáo mệnh, lại còn là kế thất, cũng xứng để nhận được lời giải thích của cáo mệnh phu nhân? ”

Sắc mặt Tào trung thừa có chút xấu hổ, cũng hơi có chút tức giận.

Lúc này lại nghe Tạ Quyết nói: “ Cho dù thê tử ta thật sự đã làm gì, hiện tại Tào đại nhân vẫn còn mặt mũi đến trách móc? Làm trượng phu lại tư thông với biểu muội của thê tử, làm phụ thân lại bỏ mặc kế thất đánh đập nữ nhi ruột, Tào đại nhân. . . ”

“ Tạ hầu! ”. Tào trung thừa gào lên một tiếng, lập tức đen mặt cả giận: “ Ngươi nếu vũ nhục ta, vu khống ta, chớ trách ta đi tìm thánh nhân đòi hỏi công bằng! ”

Tạ Quyết khó có khi được cười lạnh: “ Là vu khống hay thực sự có chuyện này? Trong lòng Tào đại nhân hiểu rõ hơn ai hết. Nếu Tào đại nhân một mực chắc chắn trước khi nguyên phối mất, không hề tư thông với biểu muội thê tử. Cũng không hề mặc kệ kế thất đánh đập nữ nhi của nguyên phối, ta ngược lạ sẽ đi điều tra một chút, chỉ sợ lời đồn sẽ lan ra toàn bộ Kim Đô ”

Nói đến lời cuối, Tạ Quyết tiến lên một bước, môi áp gần tai hắn ta rồi hạ giọng, lạnh lùng nói: “ Nếu ở Kim Đô thành có nửa câu lời đồn về phu nhân ta là do Tào gia các ngươi truyền ra, ta sẽ khiến toàn bộ Tào gia thân bại danh liệt ”

Dứt lời, lui về phía sau một bước.

Tào trung thừa trợn mắt một cái, lại nhìn về phía Tạ Quyết, chỉ biết người bên ngoài đều nói Tạ hầu quang minh lỗi lạc, trầm mặc ít nói, nhưng ánh mắt lại không phù hợp với độ tuổi của hắn chút nào.

“ Tạ hầu, ta cùng Vĩnh Ninh hầu phủ không cừu không oán, hai phu thê các ngươi vì sao lại hãm hại Tào gia chúng ta? ”

Tào trung thừa dời đi chủ đề của Tạ Quyết, lại quay lại chủ đề lúc đầu.

Tạ Quyết thu lại ý cười lạnh, bình tĩnh nói: “ Xem ra lời ta nói Tào đại nhân nghe không hiểu, vậy ta nói lại một lần cuối cùng ”

“ Chuyện Tào gia các ngươi, Vĩnh Ninh hầu phủ lười quản. Với lại hiện tại các ngươi chà đạp người tương lai sẽ trở thành người hoàng thân quốc thích, là vị hôn thê của Mục vương điện hạ ”

Nói đến đây, không nhanh không chậm mà nói tiếp: “ Muốn hỏi, vẫn là nên đi hỏi Mục vương điện hạ ”

Tào trung thừa sững sờ, thấy Tạ Quyết không có một chút dấu hiệu là đang nói dối, không khỏi hoài nghi có phải hay không mình đoán sai rồi không?

Chẳng lẽ Mục vương mới là người đứng sau tính kế Tào gia?

Ngay lúc Tào trung thừa còn đang nghi ngờ, sau lưng chợt truyền đến thanh âm của nội thị: “ Tào đại nhân, thánh nhân có chuyện muốn Tào đại nhân đến Đại Nguyên điện ”

Chợt nghe được thánh nhân muốn gặp mình, Tào trung thừa biết không phải chuyện gì tốt, cho nên tâm lập tức chìm xuống đáy cốc, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

Tạ Quyết nói: “ Thứ lỗi ta không thể đi cùng ”

Dứt lời gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Tào trung thừa nhìn bóng lưng Tạ Quyết, âm thầm thở một hơi, sau đó mới quay người đi về hướng nội thị nói.

*

Trong trà lâu.

Bên trong nhã gian, Mục vương vừa hớp một ngụm nước trà thì suýt nữa khiến mình bị sặc.

Thả chậm động tác, nhìn về phía tên chất nhi đang ngồi trước mặt, không dám tin lời mình vừa nghe được.

Hắn nheo lại đôi mắt, hỏi: “ Cho nên ngươi đem chuyện thê tử ngươi làm đẩy lên người bản vương? ”

Tạ Quyết lạnh nhạt hỏi lại: “ Tào đại cô nương là vị hôn thê của biểu thúc ”

Chợt nghe một tiếng biểu thúc, Mục vương sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói: “ Có việc thì kêu biểu thúc, không có việc lại kêu Mục vương điện hạ, ngươi khi nào thì học được thói mượn gió bẻ măng rồi? Ngươi vẫn là tên đầu gỗ mà bản vương biết sao? ”

Tạ Quyết nhấp chút trà, ngước mắt nhìn về phía Mục vương: “ Sao lại không phải? ”

Mục vương bật cười: “ Từ khi trở về từ Ung Châu, ngươi ngược lại có chút không giống trước ”

Dứt lời hỏi hắn: “ Đúng rồi, ngươi mới vừa nói, lời đồn Tào gia đang lan truyền toàn bộ Kim Đô thành đều là thật? ”

Tạ Quyết lại uống một hớp trà thượng phẩm Phổ Nhị, gật đầu: “ Hôm nay ta thăm dò Tào trung thừa, nói đến những việc kia, hắn ta có chỗ né tránh, hiển nhiên là thật ”

Lông mày Mục vương nhíu chặt lại, nói: “ Hành vi làm trái với lẽ thường, chuyện Tào gia quả thực rắc rối, cũng may Ông nương tử ra tay cứu giúp, bằng không tiểu cô nương kia không chỉ không đòi được công bằng, mà về sau gả cho ta, sợ rằng ta cũng chỉ có thể đảm bảo nàng không còn bị người khác bắt nạt thôi ”

Nhớ tới hôm ở Phàn Gia ngõa xá, vị hôn thê nhát gan như cáy, sắc mặt Mục vương nhiều mấy phần nghiêm trọng.

Thở dài một hơi, sau đó nói: “ Ngươi đã nhắc qua chuyện này với bản vương, sau khi trở về thì chuyển lời cảm ơn đến Ông nương tử hộ ta, dù sao Tào đại cô nương cũng là vương phi chưa qua cửa của ta ”

Tạ Quyết gật đầu, hỏi: “ Việc này ồn ào như vậy, thái hậu nương nương vẫn sẽ tán đồng ý hôn sự này sao? ”

Mục vương lạnh nhạt nói: “ Tào gia tiểu cô nương kia ngược lại là rất tốt, bản vương nếu không đổi, mẫu hậu cũng sẽ không can thiệp nhiều ”

Uống hai chén trà, Tạ Quyết lại hỏi: “ Tay điện hạ như thế nào rồi? ”

Nói đến việc này, trên mặt Mục vương nhiều hơn mấy phần ý cười, cúi đầu nhìn tay của mình, ở bên trong áo choàng, có một thanh nẹp kẹp lấy, tay áo che mất cũng nhìn không ra.

Mục vương nói: “ May mà ngươi nói với ta về người này, ông ấy nói cánh tay của ta còn có cứu được ”. Nói đến đây, lại không khỏi cảm khái: “ Người tài ba thật đúng là thích giấu mình ở sơn thủy hoặc là chợ búa, ở trên miếu đường đều không có người có bản lĩnh ”

Dứt lời lại uống một chén nước trà.

Uống xong chén trà, đứng lên nói: “ Vị hôn thê mang bệnh, còn gặp phải những chuyện không vui, bản vương lẽ ra nên đi nhìn một chút, không thể tiếp tục ở cùng ngươi, đợi ngày sau lại chọn ngày mở yến cảm tạ ”

Tạ Quyết cũng đứng lên, nói: “ Mở yến thì không cần, dù sao ta cũng không đến, muốn trở về với thê nhi ”

Nói đến đây, trên mặt lộ ra ý cười nhạt.

Mục vương nhìn thấy, tấm tắc lấy làm lạ: “ Hóa ra tên đầu gỗ như ngươi cũng biết cười ”

Tạ Quyết trầm ngâm một giây: “ Dù sao ta cũng có thất tình lục dục*, cũng chỉ là một người bình thường muốn trải qua cuộc sống với thê nhi ”

(*Thất tình lục dục: chỉ những cảm xúc của con người hàng ngày. Thất tình là 7 sắc thái của con người gồm – mừng, buồn, vui, yêu, giận, ham muốn. Lục dục là 6 nguyên nhân khiến con người yêu một ai đó gồm – sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Ngoài ra lục dục còn chia thành hai loại là ham muốn với một người – sắc, hình mạo, oai nghi, ngôn ngữ âm thanh, tế hoạt, nhân tướng và ham muốn với người bên ngoài – nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý).

Mục vương cười một tiếng: “ Ngươi ngược lại nhiều thêm mấy phần nhiệt huyết, biểu huynh cùng biểu tẩu ở dưới cửu tuyền cũng không cần lo lắng nữa ”

Dứt lời vỗ nhẹ bả vai Tạ Quyết, tiếp đó đi ra khỏi nhã gian.

Nhiệt huyết?

Tạ Quyết lắc đầu cười một tiếng, lập tức cũng rời khỏi phòng.

Trên người hắn có nhiệt huyết hay không, Tạ Quyết không biết nhưng hắn chỉ biết đời này thê nhi đều tìm không dễ, hắn không muốn lại có bất kỳ sai xót nào, cho nên hiện tại mọi thời khắc đều trân trọng từng phút giây.