Chủ Mẫu Hầu Phủ (Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận)

Chương 83




Mấy ngày nay thời tiết u ám, hôm nay rốt cục cũng tạnh mưa, thời tiết cũng ấm áp hơn rất nhiều.

Hôm qua Ông Cảnh Vũ cùng lão thái thái đi tới Minh Quốc Công phủ, chỉ là do nàng dậy trễ, cho nên lúc trang điểm có chút chân tay luống cuống, cũng may không trễ canh giờ.

Mỗi tháng lão thái thái Minh Quốc Công phủ đều thiết yến tiệc trà, mời chút lão tỷ muội tới thưởng trà tán gẫu.

Bình thường lão thái thái đến Minh Quốc Công phủ, Ông Cảnh Vũ đều sẽ đi cùng, cũng sẽ ôm Lan ca nhi theo.

Lan ca nhi dù ngày thường trắng trắng mập mập, nhưng lợi thế ở dáng dấp rất đẹp, lại còn thích cười, ở trà yến khiến cho người ta vui thích cực kì, giống như tiểu bát bảo cát tường*, người người đều muốn ôm một cái.

(*Bát bảo cát tường: 8 pháp khí của Đức Phật, chỉ sự may mắn).

Đối với điều này, bất cứ ai muốn ôm thì hắn cũng không từ chối, cũng càng nhận được yêu thích hơn.

Tính tình Lan ca nhi hoạt bát cùng phụ thân hắn lạnh lùng như băng tạo lên một thế cực chênh lệch cực kỳ.

Ngay cả Minh Quốc Công phủ Lục lão thái thái cũng thường cười nói hai phụ tử lớn lên giống nhau, nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược, không hề dính dáng gì tới nhau.

Thỉnh an mấy vị lão thái thái xong, liền đi tới chỗ mấy nàng dâu khác trò chuyện.

Bởi vì hôm qua chuyện của Tào gia cùng Tạ gia ở Lương Châu đã gây ồn ào lớn ở Kim đô thành, cho nên tiệc trà đều đang bàn tán về việc này.

“ Ta nghe phu quân nhà ta nói, sau khi hạ triều, thánh nhân hình như triệu kiến Tào trung thừa, xem chừng là nói về chuyện hôm qua ”

Một người khác nói tiếp: “ Đây coi như là việc xấu trong nhà, thánh nhân có lẽ chỉ trách móc nặng nề vài câu, Tào đại cô nương đã định sẵn là nàng dâu hoàng thất, ai cho phép bọn hắn làm càn như vậy, chớ nói chi lúc trước khi được tứ hôn, Tào gia làm ra đủ loại chuyện ”

Mặc kệ là trước kia hay là hôm qua, Tào gia tự tạo nghiệt đều đã bị toàn bộ đám quý tộc thành Kim Đô chê cười.

Ông Cảnh Vũ suy đoán Hoắc thị đúng là ở lúc biểu tỷ còn sống đã tằng tịu với biểu tỷ phu, cho nên tầm nhìn hạn hẹp, làm việc cũng thiếu đạo đức.

Tầm nhìn cùng đức hạnh cũng vứt hết.

Nàng dâu Minh Quốc Công phủ cũng chính là biểu tẩu của Ông Cảnh Vũ nhìn về phía nàng, nghi ngờ nói: “ Lúc trước phu quân ta cùng phu quân muội đang nói chuyện, Tào trung thừa bỗng nhiên gọi Tạ hầu, cũng không biết hai người nói chuyện gì ”

Nghe được Tào trung thừa tìm Tạ Quyết, Ông Cảnh Vũ khẽ động, trên mặt giả bộ lộ ra vẻ nghi hoặc: “ Tào đại nhân vì sao lại tìm hầu gia nhà muội? ”

Sau khi suy nghĩ một chút, mới bừng tỉnh nhận ra: “ À, vài ngày trước muội mở tiệc mời Tào đại cô nương qua phủ, sau đó Tào gia nói nàng ấy bị bệnh, cho nên muội tới thăm, có phải là bởi vì việc này, Tào gia cảm thấy muội có ý đồ xấu? ”

Người bên ngoài nghe vậy, vội nói: “ Phi phi phi*, cái gì mà có ý đồ xấu với Tào gia, toàn một đám tâm địa bất nhân ”

(*Phi 呸: âm thanh tiếng nhổ).

Dứt lời, lại khinh miệt nói: “ Tào gia tâm bẩn thỉu, nhìn người cũng đều nghĩ là bẩn ”

Ông Cảnh Vũ thở dài, nói: “ Ta đi thăm Tào đại cô nương, mới phát hiện nàng không phải bệnh, mà là. . . Thôi, những việc kia không nói nữa ”

Mấy người nghe ra ẩn ý, có người hiếu kì hạ giọng hỏi: “ Thật sự Tào đại cô nương bị Hoắc thị đánh mất nửa cái mạng à? ”

Ông Cảnh Vũ lắc đầu: “ Cũng không phải, hình như là bởi vì Tào tam cô nương đòi thứ gì đó, Tào đại cô nương không cho, lúc giằng co bị đẩy ngã sấp xuống, ngã bị thương ở chân, không tiện đi ra ngoài. Ta thăm hỏi xong thì rời đi, về sau Tào gia lại xảy ra chuyện gì, ta đều không biết ”

Ông Cảnh Vũ chưa hề nói quá nhiều, nhưng đều sớm đã thành tinh, chỉ đơn giản một câu cũng có thể đoán ra một chút.

Nàng dâu Minh Quốc Công phủ cười khẽ một tiếng, ý vị sâu xa: “ Tào tam cô nương xinh đẹp hơn so với những cô nương tuổi tác xấp xỉ tuổi nàng ta, nàng ta cũng không biết đã đắc tội qua bao nhiêu người, Cửu muội nhà ta còn từng bị Tào tam cô nương chọc cho giận điên, mấy ngày đều ăn uống không ngon đấy ”

Nói ngắn gọn, chính là tính tình không được tốt, cũng không đủ thông minh, ngay cả cô nương phủ Quốc Công được thánh nhân tán thưởng cũng dám đắc tội, nàng ta đối nhân xử thế quả thực không tốt.

Giống y đúc mẫu thân nàng ta.

Cô nương như thế, không có mấy nhà danh môn vọng tộc dám cưới về.

Nói đến cách Tào tam cô nương làm người, mấy người nhìn nhau cười một tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau.

Hồi lâu sau, có người hiếu kì: “ Không nói đến cửa hôn sự này như thế nào, liền nói về sau Tào đại cô nương xuất giá, là đi ra từ Tào gia hay là từ Tạ gia Lương Châu? ”

Một người khác nói: “ Theo ta thấy thì hôn sự còn ở đó, Tào gia nếu biết làm người, liền đem đồ cưới của nguyên phối trả lại cho Tào đại cô nương, cam đoan đối đãi tốt với Tào đại cô nương, lại tám người nhấc đại kiệu đem người đón về, tóm lại hôn kỳ cũng chỉ còn chừng hai tháng, Tạ gia cũng sẽ không thể thật sự dẫn người đi được ”

Ông Cảnh Vũ đút cho Lan ca nhi ít nước, khóe môi có chút cong lên.

Sau ngày hôm nay, cửa Tào gia bị gõ đến kịch liệt, tất nhiên là phí hết tâm tư muốn đón đích trưởng nữ về, rồi về sau chỉ có thể đem Tào Tố Cầm đối đãi như tổ tông, giận mà không dám nói, chớ nói chi là chà đạp.

Tán gẫu được một lúc, các nàng đề nghị đi ngắm hoa thủy tiên, Ông Cảnh Vũ ôm Lan ca nhi cũng không thể đi góp vui.

Sáng sớm Lục Cửu tiến cung cũng đã quay về rồi, đi vào vườn hoa không thấy những người khác đâu, chỉ thấy biểu tẩu cùng tiểu chất nhi.

Nàng ấy thương tiểu oa nhi thích cười này, vội vàng đi vào trong lương đình, chào một tiếng “biểu tẩu” sau đó muốn ôm nhóc con.

Ông Cảnh Vũ đưa Lan ca nhi cho Lục Cửu ôm.

Lục Cửu ôm Lan ca nhi chơi một lúc, sau đó mới hỏi: “ Biểu tẩu, những người khác đâu rồi? ”

Ông Cảnh Vũ trả lời: “ Các nàng đi ngắm hoa thủy tiên, ta mang theo Lan ca nhi cho nên không đi theo ”

Lục Cửu biết được các nàng đi thưởng thức hoa, liền biết các nàng nhất thời cũng sẽ không về luôn, liền ngồi đối diện với biểu tẩu, thần thần bí bí nói: “ Biểu tẩu, ta muốn nói với tẩu một số chuyện trong cung ”

Ông Cảnh Vũ nghe vậy, suy nghĩ một chút, biết đại khái nàng ấy muốn nói gì: “ Lại là chuyện của Tào gia? ”

Lục Cửu kinh ngạc: “ Biểu tẩu làm sao mà biết được. . . ”. Bỗng nhiên kịp phản ứng: “ Lúc nãy tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện này à? ”

Ông Cảnh Vũ nhẹ gật đầu: “ Ừ, mới vừa rồi chúng ta đều nói về chuyện này ”

Lục Cửu nhếch miệng, nhưng lập tức lại nói: “ Muội nói chính là chuyện bên trong cung, chuyện Tào gia ầm ĩ đến trong cung, hôm nay muội tiến cung thỉnh an cô tổ mẫu, cô tổ mẫu rất tức giận ”

“ Thánh nhân cũng phái nội thị xử phạt Tào trung thừa. Nói Tào trung thừa đức hạnh kém, không xứng duy trì trật tự trăm quan, cho nên giáng xuống một cấp, thành tòng tứ phẩm Công bộ thị lang, phạt bổng lộc ba năm ”

Công bộ, cùng bách quan không có quá nhiều quan hệ, đứng ở hàng cuối của lục bộ.

Lại phạt bổng lộc ba năm, có thể thấy được thánh nhân đã nổi cơn thịnh nộ cỡ nào.

Lục Cửu giống như phản ứng lại, hạ giọng nói: “ Việc này còn chưa hạ chỉ, biểu tẩu chớ nói với người khác ”

Ông Cảnh Vũ gật đầu: “ Đương nhiên sẽ không nói với người khác ”

Lục Cửu không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên lại có chút kích động: “ Đúng rồi, cô tổ mẫu còn phái đại cung nữ đi Tào phủ, truyền khẩu dụ nói Hoắc thị đức hạnh thấp kém, vả miệng năm mươi cái để răn đe, nếu về sau lại còn có gây chuyện, quyết không tha ”

Ông Cảnh Vũ suy nghĩ, hỏi: “ Còn về chuyện hôn sự? ”

Ông Cảnh Vũ dù muốn Tào gia gặp báo ứng, nhưng Mục vương cùng Tào đại cô nương là phu thê, nàng không nghĩ bởi vì duyên cớ của nàng mà chia rẽ hai người họ.

Lục Cửu lắc đầu: “ Không biết, cô tổ mẫu kỳ thật muốn hủy, nhưng vẫn là phải xem ý của Mục vương biểu thúc ”

Nói đến Mục vương, Lục Cửu có chút không chắc chắn: ” Muội nghe nói tay của Mục vương biểu thúc hình như có thể chữa khỏi ”

Mi tâm Ông Cảnh Vũ có chút nhăn lại.

Lại nghe Lục Cửu nói: “ Hôm nay, cô tổ mẫu vì chuyện Tào gia mà tức đến nỗi phải mời thái y tới, muội ở một bên nghe thái y nói tay Mục vương hình như có cử động nhỏ, nói cái gì mà Bàng đại phu y thuật cao siêu, đến cả ông ta cũng thấy mặc cảm ”

Dứt lời, cầm cốc trên bàn đẩy ra xa chút.

Lại ngẩng đầu lên, bắt gặp thần sắc biểu tẩu không đúng lắm, gọi một tiếng: “ Biểu tẩu làm sao vậy? ”

Ông Cảnh Vũ hoàn hồn, lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng: “ Không có chuyện gì, không nghĩ tới đến cả thái y cũng lực bất tòng tâm, nhưng nay lại bỗng nhiên có hi vọng, quả thực khiến người ta vui sướng ”

Nàng nói rồi bưng nước trà khẽ nhấp một ngụm.

Lục Cửu cũng gật đầu: “ Nếu tay có thể chữa khỏi thật, cũng không biết Mục vương biểu thúc còn để ý tới Tào gia đại cô nương hay không ”

“ Mặc dù Tào đại cô nương có chút nhát gan, nhưng kỳ thật tính tình cũng rất tốt, ở chung với nàng ta cũng không cần có quá nhiều tâm tư, còn nữa dáng vẻ cũng không kém, về phần quản gia cũng có thể từ từ học ”

Ông Cảnh Vũ gật đầu cười một tiếng, đáp: “ Tào đại cô nương quả thực rất tốt ”

Chỉ là nàng có chút không hiểu lắm.

Nàng nhớ kỹ đời trước tay của Mục vương đến khi thành thân cũng chưa thể chữa khỏi, mà là ở năm thủ tiết thứ hai mới tìm được Bàng đại phu.

Lại bởi vì để lâu rồi mới trị, cho nên từ đầu đến cuối khôi phục rất chậm, chỉ có thể khôi phục sáu bảy phần.

Nếu hiện tại bắt đầu trị, vậy cũng không đến mức chỉ có thể khôi phục sáu bảy phần. . .

Bởi vì đại phu giúp Mục vương trị tay thần thần bí bí, đời trước nàng cũng chỉ biết ông ấy họ Bàng, nhiều thông tin khác đều không biết.

Chuyện gì đã xảy ra, vì sao Bàng đại phu lại xuất hiện sớm hơn?

Đến cùng là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Bỗng nhiên xuất hiện biến cố, Ông Cảnh Vũ không rõ ngọn nguồn, đáy lòng cũng cảnh giác.

Từ Minh Quốc Công phủ trở về, Ông Cảnh Vũ vẫn luôn không yên lòng.

Tiễn lão thái thái về viện, nàng cũng trở về Trử Ngọc Uyển.

Trở lại trong phòng, Tạ Quyết đang ngồi ở nhuyễn tháp xem binh thư, thấy nàng trở về liền đóng binh thư lại để sang một bên, đứng dậy ôm lấy Lan ca nhi ở trong ngực nàng.

Ánh mắt Ông Cảnh Vũ phức tạp nhìn Tạ Quyết, đáy lòng càng loạn.

Tạ Quyết phát hiện ra sắc mặt thê tử có chút không thích hợp, liền hỏi: “ Nàng sao vậy? ”

Ông Cảnh Vũ do dự không biết có nên nói chuyện cánh tay của Mục vương cho Tạ Quyết nghe không, chỉ là trên đường trở về nàng đã phỏng đoán rất nhiều.

Biến cố của Mục vương, nàng không hề nhúng tay vào.

Nàng đã không nhúng tay vào, vậy chính là do người khác.

Mà người khác đến cùng là ai?

Có kỳ ngộ giống nàng, cũng chỉ có Tạ Quyết.

Trước khi Mục vương trị khỏi tay, hắn sớm đã chết trận, coi như nằm mơ, hoặc là trở về cùng nàng, cũng không có khả năng biết chuyện của Bàng đại phu.

Mặc dù như thế, nàng nhớ Tạ Quyết từ Ung Châu trở về luôn có vài chỗ không ổn. Bởi vì không ổn, nàng lựa chọn tạm thời giấu chuyện của Mục vương.

Trên mặt Ông Cảnh Vũ không hề thay đổi, chỉ hỏi: “ Nghe nói Tào trung thừa tìm chàng, ông ta nghi ngờ ta rồi à? ”

Thê tử hôm nay đi Minh Quốc Công phủ, nghe được việc này cũng không kỳ quái.

Hắn để Minh Nguyệt Phồn Tinh lui ra, sau đó mới nói: “ Ta nói dối Tào trung thừa, khiến hắn hoài nghi chuyện này là do Mục vương làm ”

Ông Cảnh Vũ nghe vậy, mắt hạnh vừa mở, lộ ra vẻ kinh ngạc: “ Chàng đem nước bẩn hắt lên người Mục vương, chàng, chàng sao lại to gan như vậy! ”

Tạ Quyết sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, trấn an thê tử: “ Nàng đừng vội, trước hết nghe ta nói đã ”

“ Được, ta không vội, chàng nói đi ”. Ngoài miệng nói không vội, nhưng trong lòng tự nhủ lá gan Tạ Quyết to bằng trời, ngay cả đệ đệ ruột của thánh nhân cũng dám đào hố, cũng không sợ bị trách phạt.

Tạ Quyết nói: “ Hôm nay ta đi tìm Mục vương, đã đem việc này nói rõ với hắn, Mục vương là người hiểu lí lẽ, nàng ra mặt thay vị hôn thê của hắn, hắn tất nhiên không thèm để ý, đem việc này ném cho hắn, hắn còn bảo ta chuyển lời cảm ơn nàng ”

Ông Cảnh Vũ mặt lộ vẻ nghi ngờ: “ Chàng nói thật đấy chứ? ”

Tạ Quyết thấy nàng lo lắng, thấy buồn cười: “ Là thật ”

Ông Cảnh Vũ vẫn không tin được: “ Không phải chàng đang xoa dịu ta đấy chứ? ”. Suy nghĩ rồi lại nói: “ Hoặc là Mục vương trấn an chàng nên mới nói không thèm để ý ”

Đáy lòng nàng tính toán có nên đến Mục vương phủ bồi lễ rồi nói lời xin lỗi không.

Tạ Quyết: “ Nếu nàng không tin, chúng ta sắp xếp thời gian đi thăm hỏi Mục vương điện hạ, nàng thấy như thế nào? ”

Hắn nói lời này, ngược lại là nói đến mức khảm vào tâm Ông Cảnh Vũ.

Mặc kệ là giả vờ không thèm để ý, hay là thật sự không thèm để ý, dù sao cũng nên tới cửa tỏ thái độ, nói một lời đa tạ.