Khi Tạ Quyết trở về, thê tử đang chơi đùa cùng nhi tử ở trên giường êm.
Nàng cầm một món đồ chơi hổ nhỏ, Lan ca nhi nằm sấp nhìn chằm chằm con hổ trong tay nàng, cặp mắt to chớp chớp, dùng cả tay lẫn chân loạng chà loạng choạng bò về phía a nương hắn.
Chỉ chốc lát, đầu tiểu gia hỏa đụng vào ngực a nương, bắt lấy hổ nhỏ, ở trong ngực a nương ha ha cười ngây ngô.
Tạ Quyết đi tới bên cạnh thê tử, đem nhi tử bế lên, nhìn nhi tử cười ngây ngô: “ Bò so với hai ngày trước nhanh hơn nhiều rồi ”
Trong chớp mắt Lan ca nhi đã hơn bảy tháng tuổi, hiếu động cực kỳ, có khi sẽ để hắn ngủ ở phòng chính. Có một buổi sáng Tạ Quyết tỉnh dậy, nhìn thấy Lan ca nhi vốn dĩphải đang ngủ ả bọn họ, chẳng biết lúc nào lại bò tới trên người hắn, nằm úp sấp trên ngực hắn, mở to cặp mắt nhìn hắn chằm chằm.
Ông Cảnh Vũ cười nhẹ nhàng nhìn phu quân cùng nhi tử, theo đó hỏi: “ Hầu gia đã dùng cơm chưa? ”
Tạ Quyết: “ Hôm nay huấn luyện kết thúc sớm, ta đã ăn ở trong quân rồi ”
Nói đến đây, hắn nâng Lan ca nhi lên cao, một tay đặt ở sau lưng của hắn, để nhi tử nằm sấp trên lưng.
Khi Tạ Quyết trở về, buông xuống búi tóc, chỉ buộc thành đuôi ngựa sau đầu, Lan ca nhi liền đưa tay muốn tóm lấy.
Tạ Quyết vỗ nhẹ lưng nhi tử, nhìn về phía thê tử: “ Lúc ta trở về, nghe nói Tạ gia ầm ĩ với Tào gia ”
Ông Cảnh Vũ từ giường đứng lên, đi đến trước bàn rót hai chén trà, bưng lên một chén nhấp một ngụm, mới ung dung nói: “ Ta đã nghe qua ”
Không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên lại cười một tiếng, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Nàng nhìn về phía Tạ Quyết, hỏi hắn: “ Chàng có biết vì sao Tào đại cô nương lại được Tạ gia tiểu công tử ôm từ Tào phủ ra không? ”
Lông mày Tạ Quyết nhẹ chau lại, đem tin tức từ bên ngoài nghe được nói ra: “ Bên ngoài nói chủ mẫu Tào gia đánh đập kế nữ nửa sống nửa chết ”
Ông Cảnh Vũ lắc đầu: “ Kỳ thật hôm chúng ta đi Phàn gia ngõa xá, quần áo của Tào đại cô nương bị nước trà làm bẩn, Mục vương điện hạ không phải để người ta đưa cho Tào đại cô nương một bộ đồ mới sao? ”
Mắt nhìn Tạ Quyết, nàng cười một tiếng, tiếp tục nói: “ Bộ trang sức bích tử kia là đồ từ bên ngoài lấy về, tuy không phải rất quý giá, nhưng quý ở tinh xảo, Tào gia tam cô nương coi trọng bộ trang sức này, đưa tay liền đòi muốn. Tào đại cô nương còn nghĩ muốn trả lại, tất nhiên không chịu đưa, thế là Tào tam cô nương muốn đoạt, trong lúc tranh chấp đẩy ngã Tào đại cô nương, Tào đại cô nương cũng bị ngã sưng chân”
“ Lại bị giam ở kho chứa củi dẫn đến bị nhiễm phong hàn, trên cơ thể còn rất nhiều vết thương cũ, cho nên nhìn qua giống như mất nửa cái mạng ”
Khó trách việc này truyền đi lại náo động đến vậy.
Tạ Quyết suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “ Kim Đô thành đều đang đồn việc này, không có gì bất ngờ thì thánh nhân sớm muộn sẽ triệu kiến Tào trung thừa, chức quan này khó có thể giữ được ”
Ông Cảnh Vũ thu lại ý cười, lại uống một hớp trà rồi thản nhiên nói: “ Ta đoán ra được Tạ gia sẽ làm đến cùng, nhưng lại không biết vừa ra tay đã lợi hại như vậy. Dựa vào ngày hôm nay, sáng sớm ngày mai Tạ gia lão thái thái có thể sẽ tiến cung cầu kiến thái hậu nương nương, tóm lại Hoắc thị chịu đủ khổ, Tào trung thừa bỏ mặc Hoắc thị ngược đãi nữ nhi, là Tào gia tự làm tự chịu, không trách ai được ”
Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Quyết: “ Ta luôn cảm thấy bọn hắn sớm muộn sẽ nghi ngờ ta, nghi là ta giúp Tào đại cô nương ”
Đầu Tạ Quyết tê rần, nghiêng đầu thấy Lan ca nhi kéo tóc của hắn.
Ông Cảnh Vũ buông chén trà xuống, tiến lên lấy tay nhỏ của Lan ca nhi ra, nói: “ Không thể kéo tóc của người khác ”
Vừa nói vừa cầm lấy tay nhỏ của Lan ca nhi, đem lòng bàn tay hắn mở ra, sau đó mới đem sợi tóc bị hắn nắm lấy lôi ra ngoài.
Vì để tránh cho thằng nhóc này lại túm tóc tiếp, Tạ Quyết đành phải ngồi xuống, đem thằng nhóc đặt trên đùi, lấy ngọc bội bên hông đưa cho hắn nghịch.
Dỗ xong Lan ca nhi, hắn mới bưng nước trà lên uống một hớp, sắc mặt lãnh đạm nói với thê tử: “ Bọn hắn chỉ nghi ngờ, chứ không có bằng chứng ”
Ông Cảnh Vũ lại nghĩ nhìn thoáng: “ Ta ngược lại cũng không sợ bọn hắn đến gây phiền phức cho ta, dù sao cũng là ta ở sau lưng đẩy một cái. Dù sao ta cũng không hối hận việc đã giúp Tào đại cô nương, đã nhìn thấy thì không thể coi như không thấy ”
Tạ Quyết tán thành gật đầu: “ Đúng vậy ”
Ông Cảnh Vũ thở dài, ngược lại tò mò hỏi hắn: “ Chẳng qua ta ngược lại rất biết chuyện bên trong của Tào gia là ai truyền ra ngoài ”
Nàng chỉ nghe mật thám kể chi tiết vụ việc, lại không biết tại sao bên ngoài đều là tin về Tào gia.
Tạ Quyết nói: “ Như nàng nghĩ thì tám chín phần là bởi vì Tạ gia ầm ĩ một trận như thế, cũng có người nghi Tào trung thừa trước khi nguyên phối còn chưa chết đã làm chuyện cẩu thả cùng biểu muội của thê tử, còn nói Tào gia chủ mẫu muốn đánh chết kế nữ, miễn cho gả vào hoàng thân quốc thích thì quay lại trả thù nàng ta ”
Nghe xong, Ông Cảnh Vũ nhìn Tạ Quyết có mấy phần thú vị.
Tạ Quyết dứt lời, hỏi nàng: “ Vì sao nhìn ta như vậy? ”
Ông Cảnh Vũ trêu chọc nói: “ Ta trước kia làm sao không phát hiện ra hầu gia như chàng cũng thích nghe chuyện linh tinh này? ”
Tạ Quyết cười một tiếng: “ Nếu không ta làm sao có thứ để nói chuyện với nàng? ”
Nói xong sờ lên đầu Lan ca nhi.
Ông Cảnh Vũ chế nhạo hắn: “ Ngược lại biết nói chuyện đấy, miệng cũng đủ rộng ”
Tạ Quyết thấy tâm trạng nàng tốt như vậy, liền đề nghị: “ Tâm trạng nàng đã thoải mái, hôm nay uống với ta hai chén rượu, thế nào? ”
Ông Cảnh Vũ suy nghĩ, mặc dù Tào gia cũng không có quan hệ quá lớn với nàng, nhưng hiện tại tâm trạng đang rất tốt, cũng gật đầu với hắn.
Đem Lan ca nhi giao cho nhũ mẫu, Tạ Quyết tắm rửa xong thì hạ nhân đã dọn đồ ăn cùng hai bầu rượu lên.
Ông Cảnh Vũ dễ say, cho nên chỉ uống rượu hoa quế. Mà rượu Tạ Quyết uống tuy không phải rượu mạnh, nhưng cũng uống không quen rượu mà không có vị rượu kia, ngược lại toàn vị ngọt của hoa quế.
Nàng dùng bữa tối rất ít, chủ yếu chỉ uống rượu hoa quế, ngẫu nhiên còn dùng đũa gắp đồ ăn vào bát Tạ Quyết.
Buông xuống đũa trúc, hai tay chống cằm nhìn Tạ Quyết dùng bữa, thấy món gì hắn cũng đều ăn, hoàn toàn không kén chọn, liền hỏi: “ Chàng không đặc biệt thích ăn một món nào à? ”
Tạ Quyết ngước mắt nhìn về phía nàng, hỏi: “ Sao lại cảm thấy ta không yêu thích món nào? ”
Nàng nói: “ Ta phát hiện ta ngồi cùng bàn với chàng lâu như vậy, mặc kệ món gì chàng cũng ăn, chưa bao giờ thấy chàng kén chọn ”
Tạ Quyết trầm mặc một chút, sau đó nhìn về phía mấy món trên bàn, ánh mắt dừng lại ở món ăn nàng vừa gắp cho mình.
Hắn nói: “ Ta không thích ăn cần tây, hương vị hơi nồng, mỗi lần ăn xong sẽ uống một cốc trà đặc ”
Ông Cảnh Vũ sững sờ.
Bởi vì tính tình hắn có chút thanh tâm quả dục, cho nên nàng không biết hắn yêu thích cái gì, mà nàng vừa lúc lại thích ăn cần tây, cho nên bình thường cách hai ba ngày thì trên bàn ăn sẽ có cần tây.
Nàng cẩn thận chu đáo nhìn nét mặt của hắn, không hề thấy có một chút không thích nào, nghi ngờ hỏi: “ Vậy vì sao chàng còn ăn? ”
Lại không hề lộ ra một chút khó chịu, nàng chưa hề nhìn thấy vẻ mặt hắn nào khác của hắn.
Nếu hắn nói phét, nàng thật đúng là không phân biệt được thật giả.
Nói với nàng: “ Ta cũng sợ đau, sợ khổ, nhưng bởi vì thân phận cùng địa vị của ta bây giờ, ta nhất định phải chịu đựng những đau khổ này ”
Sau đó cụp mắt xuống, cầm lấy đũa gắp một miếng cần tây, sắc mặt bình tĩnh từ tốn bỏ vào miệng, nuốt xuống mới nói: “ Chẳng qua là không thích ăn thôi, không có gì là không ăn được ”
Cũng chỉ là chuyện yêu thích, làm sao hắn lại kéo chủ đề xa như vậy, làm cho lòng người khó chịu.
Nàng yên lặng một chút, sau đó đem đồ ăn có cần tây kéo đến trước mặt mình, nói: “ Chàng nếu không thích ăn cũng đừng bắt ép mình phải ăn, cả công vụ cũng đừng nghiêm khắc với bản thân như vậy, giờ ngay cả nếp sống cũng gò bó, sao có thể trôi qua vui vẻ ”
Tạ Quyết cười cười, đồng ý với nàng: “ Được, đều nghe nàng ”
Sau đó Ông Cảnh Vũ vẫn tiếp tục hỏi hắn: “ Thế còn thứ gì đặc biệt không thích ăn không? ”
Tạ Quyết suy nghĩ rồi lắc đầu: “ Không quá để ý ”
“ Vậy lần sau chàng để ý kỹ rồi lại nói cho ta ”. Sau khi nhắc nhở, nàng bưng chén rượu hớp một ngụm nhỏ.
Hoa quế đem đi ủ rượu, mùi vị vừa đúng, nàng không khỏi uống nhiều thêm hai chén.
Chỉ là uống đến chén thứ ba, liền có chút chóng mặt, nàng cũng không dám uống nữa.
Tạ Quyết uống hết nửa bầu rượu, cũng có dấu hiệu say.
Cơm nước no nê, Tạ Quyết đỡ thê tử lên giường, sau đó để người tiến vào thu dọn.
Đợi hạ nhân thu dọn xong rời khỏi phòng, hắn mới rót một chén trà nóng.
Dừng ở bên giường rồi ngồi xuống, thê tử đang nằm cười với hắn.
Khuôn mặt hắn nhu hòa đi rất nhiều, thấp giọng nói: “ Uống một ngụm trà ”
Ông Cảnh Vũ không tính là say, nhưng vẫn có mấy phần hơi ngà ngà. Nàng không hề đoan trang thành thục như ngày thường, ngược lại thích nũng nịu.
Thanh âm nàng mềm mại: “ Chàng đút ta nhé ”
Nói xong có chút hé đôi môi đỏ ra.
Tạ Quyết đối diện với ánh mắt mê ly của thê tử mà nhìn không dời ra được, lúc sau mắt nhìn vào đôi môi đỏ bởi vì uống rượu mà càng thêm xinh đẹp hơn.
Mắt mê ly, môi đỏ khẽ nhếch, mơ hồ có thể thấy được chiếc lưỡi đo đỏ ở bên trong.
Yết hầu nhấp nhô, mắt sắc một mảnh u ám.
Tâm tư khẽ nhúc nhích, chính mình uống luôn chén trà trong tay.
Ngậm vào trong miệng cũng không nuốt xuống, trong nháy mắt hắn cúi người xuống.
Trên môi có cảm giác ấm áp rơi xuống, mắt hạnh của Ông Cảnh Vũ trợn lên.
Ngay sau đó có nước trà rót vào trong miệng, nước trà vào đến cổ họng, đầu lưỡi liền bị quấn lấy.
Nước còn chưa kịp nuốt xuống đã bị hắn càn quấy đến nỗi nghe được cả âm thanh của tiếng nước, cảm thấy khó xử cực kỳ.
Nàng đẩy bờ vai của hắn, lại không lay động được gì, thời gian dần qua. Động tác biến thành ôm lấy cổ hắn.
Hai tay mềm mại chậm rãi vòng qua bả vai hắn, có chút ưỡn thân thể lên.
Tiếng nước khuấy động, hai môi khẽ tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, hơi thở đứt đoạn.
Chóp mũi chạm chóp mũi, trán chạm trán, hơi thở hòa vào nhau.
Một lát sau, Tạ Quyết mở miệng, giọng khàn khàn: “ A Vũ, nàng có phải đã chấp nhận ta rồi không? ”
Ông Cảnh Vũ nhìn vào đôi mắt đen gần trong gang tấc.
Nếu là nói nhu tình như nước, vậy đôi mắt Tạ Quyết sẽ là hai đầm nước sâu.
Mà nàng lại từ đầu nước sâu đó thấy được bóng dáng của mình.
Cũng chỉ có một mình nàng thôi.
Nàng cong lên môi đỏ, ánh mắt toát ra ý cười mê hoặc, đôi mắt đẹp lưu chuyển ở giữa mang theo sự dụ hoặc câu người.
Nàng không hề đáp lại, ngược lại nũng nịu hỏi hắn: “ Phu quân cảm thấy thế nào? ”
Một tiếng phu quân, đáp án đều nằm ở bên trong.
Con ngươi đen láy của Tạ Quyết lóe qua một tia sáng, hắn ngồi dậy, cởi bỏ quần áo trên người mình, tiếp theo đó kéo xuống váy áo của nàng.
———–Bản bên tàng thư viện:
Hắn cúi đầu xuống bên dưới hai chân nàng.
Ông Cảnh Vũ giật mình, còn không đợi nàng suy nghĩ hắn vì sao lại thành thục như vậy, vì sao bỗng nhiên lại khác như vậy, thì một loại xúc cảm mãnh liệt ập tới, cơ thể nàng theo đó khẽ giật lên.
Quá kịch liệt, khiến nàng cảm thấy mình không khác gì phụ nhân lúc mới thành thân, ngượng ngùng không thôi, nàng dùng hai tay đẩy đầu của hắn, muốn hắn dừng lại.
Nhưng Tạ Quyết không hề làm theo ý nàng.
Ngón tay thon dài tinh tế xâm nhập vào nơi bí ẩn, nàng không tự chủ dùng sức túm lấy tóc hắn, môi đỏ mấp máy, ánh mắt nhìn qua trướng đỉnh cũng dần dần tan rã.
Đầu óc đều là một mảnh tan rã mơ hồ, Tạ Quyết vì sao bỗng nhiên kịch liệt như vậy…
———– Bản bên wikidich và một số web Trung được mình dùng để tham khảo:
Hắn ghé vào tai nàng, giọng nói hiếm lúc vui vẻ thấy lạ: “ A Vũ ”
“ Hả? ”. Ông Cảnh Vũ đáp lại.
“ A Vũ ”
“ Hả…? ”. Trong giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc.
Giọng nói ấm áp truyền vào tai nàng, khiến chân tay nàng càng thêm tê rần, Ông Cảnh Vũ nghĩ, nếu hắn vẫn cứ gọi như thế, liệu đến lúc nào mới kết thúc?
Tuy nhiên, nhìn nam nhân đang nằm bên trên nàng, khóe miệng nàng khẽ cong lên.
Trong giây tiếp theo, Tạ Quyết ôm chặt lấy thê tử lẩm bẩm trong lòng.
A Vũ, thê tử của hắn.
*Tiểu Ni: mình đoán đoạn đầu là bản chưa sửa còn đoạn sau là bản đã sửa. Vì truyện bên Tấn Giang không có H và mình không mua raw nên không kiểm tra được. Mình edit hết cho các bạn luôn.