Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 90




Hôn lễ của Dạ Lăng Hàn với Cam Duệ diễn ra rất long trọng, các nhân vật lớn ở thủ đô đều đến tham dự.

Kỷ Nhiên đi từ cửa sau để vào trong hôn lễ, Dạ Lăng Hàn sắp chỗ ngồi cho cậu ở một nơi không có người mấy, vừa yên tĩnh vừa không bị ai nhìn.

Hắn sợ Kỷ Nhiên thấy quá trình hôn lễ xong sẽ bị kích thích, sợ sẽ bị trầm cảm trước sinh mất.

Nếu không phải Kỷ Nhiên kiên quyết muốn tới, hắn nhất định sẽ không đưa cậu đến đây.

Kỷ Nhiên an an tĩnh tĩnh ngồi đó, người giúp việc chuẩn bị điểm tâm với hoa quả riêng cho cậu, một mực không cho cậu động vào bất cứ thứ gì ở hôn lễ.

Dạ Lăng Hàn lo lắng không thôi, cảm thấy vẫn phải cẩn thận từ việc nhỏ nhất.

Cam Duệ đã nổi lên sát ý với Kỷ Nhiên nên bắt buộc phải đề phòng.

Kỷ Nhiên chống cằm tựa vào xe lăn, nhìn hôn lễ xa hoa lộng lẫy ánh mắt lại lạnh xuống.

Vì là chú rể nên hắn rất bận rộn.

Chờ hắn xử lí xong mọi thứ, sau khi xuống lầu lập tức đi tìm Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên đang nghe nhạc bằng tai nghe bluetooth, trên đùi đặt một quyển sách khoa học.

Dạ Lăng Hàn đứng bên cạnh lẳng lặng mà nhìn cậu, xác định Kỷ Nhiên không có phản ứng gì lạ, hắn mới mở miệng nói: "Nhiên Nhiên, có mệt không? Mệt thì về nhà nghỉ trước, xong việc anh sẽ chạy ngay về với em."

Kỷ Nhiên lắc đầu: "Không cần đâu! Em muốn tận mắt nhìn."

"Ngoan, đi về nào!" Dạ Lăng Hàn sợ cậu không chịu nổi, lần nữa khẳng định hôn lễ xong hắn sẽ trở về.

Kỷ Nhiên rất cố chấp: "Em muốn ở chỗ này cơ!"

Dạ Lăng Hàn khuyên nửa ngày thấy Kỷ Nhiên vẫn cứng đầu muốn ở lại, hắn không kiên nhẫn cau mày, đáy lòng thầm trách Kỷ Nhiên không biết tốt xấu.

Hắn trầm mặt, vừa định phát hỏa thì Kỷ Nhiên đột nhiên mở miệng nói: "Em biết, tối nay anh sẽ không về."

Lửa giận của Dạ Lăng Hàn lặng lẽ lui đi, trong lòng nổi lên từng đợt đau nhói.

Hôm nay là đêm tân hôn của hắn, nếu hắn về biệt thự thì nhất định Dạ Vân Bình sẽ không đồng ý, người của Cam gia cũng không bỏ qua.

Hắn nói về chẳng qua chỉ để an ủi Kỷ Nhiên.

Hắn cho rằng Kỷ Nhiên sẽ tin lời hắn, nhưng trong lòng Kỷ Nhiên cái gì cậu cũng biết hết.

Em ấy kiên quyết ở lại hôn lễ chẳng qua là muốn nhìn mình lâu hơn một chút, tại sao lại không cho em ấy ở lại? Lại còn muốn tức giận với em ấy?

Dạ Lăng Hàn áy náy muốn chết, nắm lấy tay Kỷ Nhiên đặt lên môi hôn hôn: "Em muốn ở đây bao lâu cũng được. Lát nữa hôn lễ kết thúc anh sẽ đưa em về."

Kỷ Nhiên rất hiểu chuyện mà nói: "Anh bận nhiều việc thì cứ đi đi. Có người giúp việc ở đây với em rồi."

Dạ Lăng Hàn cực kì cảm động.

Kỷ Nhiên bây giờ hiểu chuyện khiến người đau lòng.


Dạ Lăng Hàn cúi đầu muốn thơm má Kỷ Nhiên nhưng Kỷ Nhiên lại nghiêng đầu né tránh, nhẹ giọng nhắc nhở hắn: "Xung quanh có nhiều phóng viên, bọn họ đưa tin lung tung sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh mất."

Dạ Lăng Hàn lại không thèm để ý, nâng cằm cậu rồi hôn lên môi.

Nụ hôn này trùng hợp bị phóng viên ở đó chụp lại được.

Hắn nhìn ảnh chụp trong camera, tròng mắt kinh ngạc sắp rơi ra ngoài.

Chú rể hôn người tình trước mặt tất cả mọi người ngay trong hôn lễ của mình, này không phải quá coi thường người khác sao.

Phóng viên cảm thấy không thể tin nổi, hắn dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn lại thấy Dạ Lăng Hàn ôm má Kỷ Nhiên, hai người dựa rất gần, môi của Dạ Lăng Hàn đang động, hẳn

là đang nói chuyện.

Khoảng cách xa nên không nghe được nội dung, nhưng nhìn biểu cảm khi nói của Dạ Lăng Hàn cũng biết khẳng định đang nói mấy lời âu yếm.

Phóng viên lại chụp thêm mấy tấm, chụp toàn bộ cảnh hai người âu yếm nhau.

Nhưng lúc hắn xoay người muốn đi, có hai bảo tiêu đi đến cầm lấy camera.

Phóng viên cũng bị "mời" đến một phòng nọ, sau khi bị lục soát cả người xác nhận không có tàng trữ thêm ảnh gì nữa mới được thả ra.

Vân Tử Thu và Tề Châu đang chờ vài tên trong hội thiếu gia thì thấy phóng viên bị đuổi ra ngoài.

Tề Châu trêu ghẹo nói: "Này là sao đây ta?"

Vân Tử Thu nói: "Luôn có mấy tên phóng viên chụp linh tinh! Như ruồi bọ đuổi mãi không đi!"

"Không phải sự thật, toàn bắt bóng bắt gió viết linh tinh."

Mấy người họ vừa đi vừa nói đi vào khách sạn, Vân Tử Thu liếc mắt một cái đã thấy Dạ Lăng Hàn với Kỷ Nhiên.

Hắn hơi kinh ngạc, thật sự không nghĩ rằng Dạ Lăng Hàn sẽ đưa Kỷ Nhiên đến.

Đưa người cũ đến xem mình vui vẻ bên người mới, gan của hắn lớn cỡ nào mới không sợ Kỷ Nhiên làm loạn ở hôn lễ.

Dạ Lăng Hàn vuốt ve tóc Kỷ Nhiên, ôn nhu nói với cậu vài câu sau đó mới đứng dậy đi tiếp khách.

Nhìn thấy đám người Vân Tử Thu, Dạ Lăng Hàn đi đến.

Vân Tử Thu nhướng mày nói: "Sao cậu lại đưa Kỷ Nhiên đến đây?"

"Em ấy nói muốn đến xem." Nhắc tới Kỷ Nhiên là đáy mắt của Dạ Lăng Hàn hiện ra ý cười.

Bộ dáng thâm tình này của hắn khiến Vân Tử Thu cay hết cả mắt: "Tính của Kỷ Nhiên như thế, không sợ cậu ấy sẽ nháo lên hay sao?"

"Sẽ không đâu!" Giọng điệu của Dạ Lăng Hàn rất chắc chắn: "Nhiên Nhiên rất ngoan."

Vân Tử Thu kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn biết tính tình của Kỷ Nhiên, sao có thể sẽ nhận thua được?


Nhưng Dạ Lăng Hàn không nghe hắn nói, đám Vân Tử Thu cũng không nói thêm gì nữa.

Sự có mặt của Kỷ Nhiên Cam Duệ biết rất rõ, nhưng cậu ta không dám làm ra chuyện gì thiếu suy nghĩ.

Cam Duệ rất sợ cậu ta chủ động xuất kích sẽ trúng phải kế của Kỷ Nhiên.

Cậu ta phân phó người để ý Kỷ Nhiên, nếu có động thái gì kì lạ sẽ kịp thời xử lí.

Lúc Cam Duệ đang thay lễ phục thì mẹ Cam đi vào.

"Tiểu Duệ, cái đứa tình nhân của Dạ Lăng Hàn đang ở dưới tầng kìa."

Sắc mặt của mẹ Cam rất khó coi, thấy Dạ Lăng Hàn đúng là khinh người quá đáng.

"Việc này con biết rồi!" Cam Duệ soi gương chỉnh lại nơ.

Mẹ Cam thấy cậu ta bình tĩnh như vậy thì gấp gáp không thôi: "Con không để bụng chút nào hay sao? Hôn lễ hôm nay có đến cả trăm người, rất nhiều người nhìn thấy nó. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thể diện của Cam gia cất vào đâu? Con còn không thấy cơ, vừa nãy Dạ Lăng Hàn còn oanh oanh yến yến với cậu ta, hôn nhau trước mặt mọi người còn bị phóng viên chụp được. May là bảo tiêu xử lí kịp thời chứ nếu không bị đăng lên thì mặt mũi mất sạch."

"Mẹ! Hiện tại Kỷ Nhiên có Dạ Lăng Hàn bảo vệ, con không có cách tiếp cận cậu ta."

Cam Duệ nắm chặt tay: "Việc này chỉ còn cách nhờ Dạ Vân Bình ra mặt thay thôi. Chúng ta ai đi nói cũng như không. Bây giờ Dạ Lăng Hàn bị Kỷ Nhiên tẩy não hoàn toàn rồi!"

Cam Duệ không nghĩ tới, lần này Kỷ Nhiên bị bắt về lại hoàn toàn thay đổi tính nết như vậy.

Trước kia Kỷ Nhiên chỉ biết đối nghịch với Dạ Lăng Hàn, không bao giờ chịu thua.

Cam Duệ cho rằng sau lần này bị làm cho tàn phế, Kỷ Nhiên sẽ chống cự lợi hại hơn.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, Kỷ Nhiên lại biến thành một người khác như vậy.

Cam Duệ có thể nhìn ra, Kỷ Nhiên đang lợi dụng Dạ Lăng Hàn, có lẽ tất cả mọi người đều thấy, duy chỉ có Dạ Lăng Hàn lựa chọn mù.

Sau lần bị Kỷ Nhiên vu hãm lần trước, Cam Duệ luôn tìm cách trả thù.

Kỷ Nhiên gặp may mắn vài lần, nhưng không thể sẽ mãi mãi may mắn.

Lần ra tay tiếp theo, nhất định sẽ cho cậu ta biến mất khỏi thế giới này.

11 giờ trưa hôn lễ chính thức bắt đầu, không khí xung quanh cực kì lãng mạn.

Trên đỉnh trần nhà có một cái khung hình lưỡi trăng, bên trên đính rất nhiều kim cương, ở giữa là một quả cầu cực lớn, nhẹ nhàng xoay theo giai điệu nhạc.

Lúc hôn lễ chính thức bắt đầu, quả cầu thuỷ tinh đó sáng lên, xung quanh sân khấu bao phủ bởi một tầng lụa mỏng hồng nhạt kèm hoa tươi, được ánh sáng chiếu đến, xung quanh như phảng phất đang ở thế giới trong mộng.

Người chủ trì mặc một bộ tây trang màu đen đứng trên bục, ánh sáng

chiếu đến người anh ta.


Mở màn đơn giản xong, âm nhạc thay đổi, ánh sáng bên trên đỉnh cũng đổi thành màu lãng mạn.

Cùng với tiếng nhạc, Cam Duệ khoác lên cánh tay Dạ Lăng Hàn dẫm lên thảm đỏ đi đến.

Trên mặt hai người đều cười, như đang đắm chìm vào giây phút hạnh phúc này.

Kỷ Nhiên nhìn một màn này xong không có cảm xúc gì.

Giọng nói của Duy Khang truyền đến tai nghe: "Kỷ Nhiên, đã chuẩn bị xong xuôi. Lát nữa thôi chúng ta sẽ cho họ xem trò hay."

Duy Khang là cao thủ hacker, xâm nhập sửa đổi trình tự dễ như trở bàn tay.

Cậu đã sớm xâm nhập hệ thống sân khấu của buổi lễ, hiện tại đều do cậu khống chế.

Kỷ Nhiên cong môi, nụ cười phát ra từ trong tâm: "Làm đẹp lắm!"

Duy Khang nói: "Cảm ơn đã khích lệ! Tự nhiên tớ thấy phấn khích quá!"

Ý cười ở đuôi mắt của Kỷ Nhiên càng rõ hơn, nhưng mặt vẫn lạnh tanh.

Trên lễ đài, người chủ trì đang kể về mối tình của hai người họ, quen nhau, hiểu nhau, quá trình yêu, bịa ra một đoạn tình yêu vô cùng hoàn mỹ. Rất hợp với âm nhạc, cảnh này khiến người ta thật sự cho rằng tình yêu của bọn họ cực kì trân quý.

Sau một phen giới thiệu thâm tình, người chủ trì nhìn Cam Duệ hỏi: "Cam thiếu, tại thời khắc quan trọng này, tôi muốn hỏi cậu: Cho dù tương lai cậu Dạ có bần hàn hay giàu có, khoẻ mạnh hay bệnh tật, cậu có nguyện ý nắm tay cậu ấy đi hết quãng đường này không?"

Lúc người chủ trì hỏi Cam Duệ, Dạ Lăng Hàn theo bản năng nhìn xuống dưới.

Hắn tìm thấy chỗ của Kỷ Nhiên, em ấy vẫn luôn nhìn hắn, sợ Kỷ Nhiên chịu không nổi, sẽ làm ra hành động quá khích.

Nhưng Kỷ Nhiên vẫn ngồi im ở đó, lúc Dạ Lăng Hàn nhìn xuống, như thể thần giao cách cảm, Kỷ Nhiên cũng nhìn lên.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Kỷ Nhiên mấp máy môi, nói ra ba chữ.

Khoảng cách rất xa, cậu chỉ động môi không có phát ra âm thanh.

Nhưng Dạ Lăng Hàn lại nhìn thấy rất rõ ràng, Kỷ Nhiên đang nói: "Em đồng ý!"

Trước kia Kỷ Nhiên có nói qua, em ấy muốn có một hôn lễ lãng mạn, để nói cho mọi người biết rằng hai người họ kết hôn.

Hai người tuy đã đăng kí kết hôn nhưng không có nổi một hôn lễ đàng hoàng.

Hôm nay Kỷ Nhiên nói câu "em đồng ý" này khiến trái tim Dạ Lăng Hàn lập tức bị bóp đến nghẹt thở, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.

Hắn rất muốn chạy xuống ôm lấy Kỷ Nhiên.

Nhiên Nhiên của hắn sao lại tốt như vậy chứ?

Tai nghe của Kỷ Nhiên truyền đến giọng của Duy Khang: "Chậc chậc! Từ cameras có thể thấy được biểu cảm của Dạ Lăng, quả là quá xuất sắc! Kỷ Nhiên, cậu đã làm cái gì vậy? Sao tớ cảm thấy hắn sắp chạy xuống chỗ cậu cậu thế?"

Kỷ Nhiên không nói chuyện, Duy Khang biết cậu không tiện mở miệng, cũng không chờ cậu trả lời, tự nói: "Cậu thật là lợi hại! Tùy tùy tiện tiện cũng có thể khiến Dạ Lăng Hàn mê mệt đến thần hồn điên đảo."

Trên lễ đài, Cam Duệ nhìn chằm chằm Dạ Lăng Hàn, liếc mắt đưa tình mở miệng:

"Dạ Lăng Hàn là người đàn ông tôi gửi gắm tình cảm, mặc kệ anh ấy trở nên như nào, tôi cũng sẽ vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh anh ấy. Cả đời, nguyện không rời bỏ."

Cánh hoa chậm rãi rơi xuống theo lời Cam Duệ nói, nhẹ nhàng như trong mộng.

Âm nhạc du dương, cánh hoa bay lượn trong không khí, tựa như đang trong truyện cổ tích.


Khách khứa ở đây như bị câu mất hồn, dù đã nhìn quen rất nhiều trường hợp như này, nhưng vẫn bị làm cho kinh diễm.

Sau khi cánh hoa rơi xuống hết, người chủ trì lại quay qua Dạ Lăng Hàn: "Sau khi Cam thiếu đã ngỏ lời thâm tình như vậy, tôi xin hỏi Dạ thiếu một chút: Dù tương lai Cam thiếu có giàu hay nghèo, khoẻ mạnh hay ốm đau, cậu có đồng ý sẽ nắm tay cậu ấy đi hết quãng đường này không?"

Bởi vì một câu "em đồng ý" của Kỷ Nhiên khiến Dạ Lăng Hàn như bị mất hồn, hắn thậm chí không biết người chủ trì đang nói cái gì, cũng không chú ý anh ta đã chuyển chủ đề sang hắn.

Nhìn Dạ Lăng Hàn vẫn còn nhìn xuống khán đài, hắn không có trả lời bất cứ cậu nào.

Trên lễ đài lâm vào an tĩnh, chỉ có âm nhạc vẫn vang lên.

Cam Duệ thấy không đúng, nhìn về phía Dạ Lăng Hàn, phát hiện hắn đang nhìn đi đâu ấy, nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy được Kỷ Nhiên dưới khán đài.

Sợ Dạ Lăng Hàn sẽ nói ra câu gì khiến người ta hết hồn, cậu ta nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Dạ thiếu......"

Dạ Lăng Hàn đột nhiên lấy lại tinh thần, hắn nhận ra hắn vừa mới thất thần, đang định mở miệng thì bên trên có gì đó bay xuống.

Bông tuyết giả với cánh hoa thi nhau rơi xuống.

Rơi rất nhanh, không kịp tránh rơi xuống đầy đất.

Dạ Lăng Hàn với Cam Duệ đứng ngay trung tâm sân khấu nên hứng trọn.

Dạ Lăng Hàn đen mặt phủi tuyết với cánh hoa, trong tay lại vơ được một ít ảnh.

Hắn theo bản năng nhìn thứ đang cầm, sắc mặt lập tức đen sì.

Đây là một sấp ảnh chụp, nói đúng hơn là một sấp lớn ảnh không có chừng mực. Trên ảnh là một thanh niên trần truồng đang làm tư thế nhạy cảm.

Dạ Lăng Hàn nhìn người bên cạnh, người trên ảnh với Cam Duệ giống nhau như đúc.

Lúc này Cam Duệ đang phủi tuyết trên người, thấy ảnh chụp rơi xuống theo cánh hoa, rơi nhanh quá nên cậu ta không nhận ra bản thân đang là tiêu điểm chú ý của toàn hội trường.

Ảnh chụp rơi khắp phòng, tuyết phủ lên mỗi ghế.

Khách khứa nhanh chóng nhận ra nhân vật trên ảnh, là nhân vật chính đang đứng trên đài – Cam Duệ.

Vài giây sau trong phòng lập tức xôn xao lên.

"Trời mẹ, thứ gì đây?"

"Sao lại có mấy cái ảnh này ở đây?"

"Có phải tôi nhìn nhầm không? Đây là Cam thiếu?"

"Chính là cậu ta rồi! Trước đây nói cậu ta không như vậy, nên ra sức tẩy trắng. Giờ ảnh chụp cũng có rồi, xin hỏi mấy người đi tẩy trắng mặt có đau không?"

"Thật không nhìn ra được! Cam thiếu lại thích chơi lớn như này? Không phải nói cậu ta thanh thuần lương thiện, là ngọc trắng không tì vết sao?"

"Thì hẵng đơn thuần lương thiện! Nếu cậu ta như vậy cũng sẽ không buộc Dạ Lăng Hàn ly hôn để cưới cậu ta!"

"Tôi thấy là con cẩu tâm cơ thì có!"

Từng đợt nghị luận tranh cãi truyền đến, Cam Duệ mới dần phát hiện cậu ta là tiêu điểm của câu chuyện.

Cậu ta không hiểu mà đứng ngây ra, sau đó ghé đến nhìn bức ảnh, hình ảnh thanh niên đang loã lồ lập tức đâm vào mắt của cậu ta.

Trong nháy mắt đầu óc của cậu ta như bị nổ tung.

Cam Duệ trừng lớn mắt, trong mắt dày đặc khiếp sợ.