Dạ Lăng Hàn đang họp hội đồng quản trị, nhận được điện thoại của người giúp việc liền lập tức về nhà.
Hắn mở cửa ra, nhìn thấy Kỷ Nhiên đang ngồi trên sofa.
Mặt Kỷ Nhiên trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt đờ đẫn không ánh sáng, nhìn qua cực kì doạ người.
Bác sĩ đứng bên cạnh cậu, đang nói gì đó với Kỷ Nhiên, nhưng Kỷ Nhiên trước sau đều không trả lời, biểu tình cứ dại ra.
Dạ Lăng Hàn đi đến bên cạnh Kỷ Nhiên, phát hiện cậu không phải không phản ứng, mà là đang run rẩy.
Nhìn thấy Kỷ Nhiên như vậy, trái tim Dạ Lăng Hàn như bị bóp lấy, đau đến khó chịu.
Hắn ngồi xổm trước mặt Kỷ Nhiên, duỗi tay muốn chạm vào mặt cậu, nhưng mặt của Kỷ Nhiên trắng dọa người, như thuỷ tinh mỏng manh không cẩn thận là vỡ.
Trong lòng Dạ Lăng Hàn khó chịu, hắn nắm lấy tay của Kỷ Nhiên.
Bàn tay cậu lạnh lẽo không có chút hơi ấm.
Dạ Lăng Hàn đem áo của hắn cởi ra, khoác lên người cậu, ôm Kỷ Nhiên vào trong ngực: "Nhiên Nhiên, anh ở đây! Không có việc gì! Sẽ không có việc gì."
Kỷ Nhiên đột nhiên tỉnh táo, rúc vào trong ngực hắn, bàn tay nắm lấy áo sơ mi của Dạ Lăng Hàn, cả người run rẩy khiến người khác đau lòng: "A Hàn! Em sợ! Cam thiếu muốn giết em! Cậu ta còn muốn hại con của chúng ta nữa!"
"Cậu ngậm máu phun người!" Cam Duệ bị bảo tiêu kéo đến, cậu ta lạnh lùng nói: "Kỷ Nhiên, là cậu hãm hại tôi! Tôi không có đẩy cậu!"
Thân thể Kỷ Nhiên đột nhiên run lên, ra sức gật đầu nói: "Là tôi sai! Đều là tôi sai! Là tôi hãm hại cậu ấy! Không phải cậu ấy đẩy tôi! Thật sự không phải!"
Kỷ Nhiên thừa nhận rằng mình vu hãm Cam Duệ, khiến Dạ Lăng Hàn một chữ cũng không tin.
Hắn cảm thấy, Cam Duệ đang uy hiếp Kỷ Nhiên, khiến Kỷ Nhiên tự bôi đen bản thân.
Dạ Lăng Hàn đứng lên, một thân hàn khí đi đến cạnh Cam Duệ.
Cam Duệ cho rằng hắn tới bảo vệ cậu ta, tha thiết nhìn hắn, ủy khuất còn chưa nói ra khỏi miệng, Dạ Lăng Hàn đã vung tay tát vào mặt cậu ta.
Mặt Cam Duệ nghiêng về một bên, trên mặt hiện lên năm vết ngón tay, khóe miệng nứt chảy máu.
Đôi mắt cậu ta trừng lớn, không thể tưởng tượng mà nhìn nam nhân trước mặt: "Dạ thiếu, sao anh lại đánh tôi? Những lời tôi nói đều là sự thật! Tôi căn bản là không có đẩy cậu ta!"
Dạ Lăng Hàn giơ tay lại tát thêm một cái vào mặt Cam Duệ.
Trong ánh mắt như kết băng, giọng điệu lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi: "Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, đừng có xuất hiện trước mặt em ấy."
"Tôi....." Cam Duệ muốn giải thích, Dạ Lăng Hàn lại không cho cậu ta cơ hội.
Hắn bóp lấy cổ Cam Duệ nhấc lên: "Nếu không phải cậu đang mang thai, không phải chỉ đơn giản là hai tát như vậy đâu!"
Cam Duệ bị đẩy mạnh, nếu không phải có bảo tiêu giữ sớm đã ngã xuống đất.
Gương mặt cậu ta nóng rát, cổ cũng rất đau, cậu ta không khỏi nhớ tới lần trước cậu ta vu hãm Kỷ Nhiên hạ độc muốn hại chết cậu ta, Kỷ Nhiên lần này chính là muốn trả thù.
(Thế có nhớ thằng bé bị đánh bao nhiêu cái không:))). Trải nghiệ𝒎 đọc truyện số 1 tại ~ TrU 𝒎truyện.VN ~
Cam Duệ oán hận nhìn Kỷ Nhiên, ánh mắt giống như dao găm, hận không thể đem Kỷ Nhiên lăng trì.
Kỷ Nhiên cong môi, cười khiêu khích.
"Cậu cười cái gì? Cậu đừng có vội đắc ý! Cậu vĩnh viễn cũng không có khả năng tiến vào Dạ gia ở bên cạnh Dạ Lăng Hàn. Cậu vĩnh viễn là loại tiểu tam bị người ta khinh bỉ."
Cam Duệ bị kích thích không nhẹ, điên cuồng hét to lên.
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét giận dữ hét: "Câm miệng ngay!"
Nếu không phải Cam Duệ mang thai, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho cậu ta dễ dàng như vậy.
"Nhốt cậu ta lại! Không có mệnh lệnh của tôi không được thả cậu ta ra."
"Dạ Lăng Hàn, Kỷ Nhiên hãm hại tôi. Tôi thật sự không có đẩy cậu ta!"
Mặc kệ Cam Duệ giải thích như thế nào, Dạ Lăng Hàn cũng không tin lời cậu ta nói.
Kỷ Nhiên gần đây rất ngoan ngoãn nghe lời, khiến Dạ Lăng Hàn hoàn toàn thả lỏng cảnh giác. Hơn nữa Cam Duệ đã từng làm ra việc như vậy, Dạ Lăng Hàn nhận định là cậu ta đẩy Kỷ Nhiên, ngược lại còn nói rằng bị Kỷ Nhiên hãm hại.
Cam Duệ bị đưa đi, biệt thự an tĩnh trở lại.
Dạ Lăng Hàn đi đến sofa, ôm Kỷ Nhiên ôn nhu an ủi nói: "Nhiên Nhiên, em đừng sợ! Về sau Cam Duệ sẽ không bao giờ có thể hại em nữa."
"A Hàn! Anh để em đi đi! Em bảo đảm từ nay về sau sẽ cách xa anh, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh. Em sẽ không phá hoại tình cảm của anh với cậu ấy! Cầu xin anh hãy để em đi!"
Khoé mắt Kỷ Nhiên ngậm nước mắt, bộ dáng bất lực khiến người khác đau lòng.
Tim của Dạ Lăng Hàn như bị vỡ nát, hắn ôm Kỷ Nhiên chặt hơn, giọng cũng càng thêm nhu hòa: "Là anh không tốt, anh không thể bảo vệ em! Em yên tâm, từ nay về sau anh sẽ đối xử tốt với em. Anh bảo đảm, Cam Duệ sẽ không thể xuất hiện trước mặt em một lần nào nữa."
"Anh sẽ nhanh chóng kết hôn với cậu ta, em chẳng qua chỉ là một tiểu tam bị người ta khinh thường."
"Ai nói em là tiểu tam? Đừng nghe Cam Duệ nói hươu nói vượn!"
Khoé mắt Dạ Lăng Hàn muốn nứt ra, hận không thể giết chết Cam Duệ.
Quan hệ của hắn và Kỷ Nhiên đang chuyển biến rất tốt, vốn nghĩ rằng có thể suôn sẻ thuận lợi đi tiếp.
Nhưng Cam Duệ đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn phá vỡ hiện thực tốt đẹp.
Nhìn Kỷ Nhiên run rẩy trong lòng, Dạ Lăng Hàn rất đau lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ về Kỷ Nhiên, ôn nhu khuyên một lúc lâu, mới có thể trấn an được cảm xúc của Kỷ Nhiên.
Dạ Lăng Hàn dỗ Kỷ Nhiên ngủ, đưa cậu lên phòng ngủ mới xuống gặp bác sĩ.
"Bác sĩ, Kỷ Nhiên với đứa nhỏ có sao không?"
Bác sĩ cúi đầu nói: "Dạ thiếu, cũng may thảm dày nên lúc ngã xuống mới không ảnh hưởng đến thai nhi. Nhưng trên người cậu Kỷ có vết thương đã được xử lí qua. Vừa rồi tôi có hỏi cậu ấy có chỗ nào không thoải mái không thì cậu ấy vẫn không nói chuyện, biểu tình dại ra. Hẳn là bị dọa sợ rồi! Sau khi mang thai cảm xúc của cậu ấy luôn không ổn định, cậu ấy thật sự không thể lại chịu những kích thích như thế này được."
Dạ Lăng Hàn phẫn nộ đến cực điểm, sắc mặt âm trầm, trong lòng sớm muốn giết Cam Duệ.
Hắn quyết định xong, chờ Cam Duệ sinh xong liền xử lí Cam gia.
Hiện tại, ai cũng không được khiến Kỷ Nhiên chịu tổn thương.
*
Trong phòng ngủ, Kỷ Nhiên đáng lẽ đang ngủ đột nhiên mở mắt, trong mắt sớm đã không còn bi thương với nước mắt, chỉ còn lạnh lẽo doạ người.
Kỷ Nhiên bây giờ đã không còn là Kỷ Nhiên ngày xưa nữa.
Cậu đã nghĩ thông rồi, sẽ không bao giờ chịu đựng để người ta nhục nhã nữa.
Lúc trước ăn bao nhiêu khổ từ Cam Duệ, chịu bao khuất nhục, cậu muốn đáp trả từng chút một.
Hôm nay chẳng qua là làm nóng chút thôi, trò hay vẫn còn phía sau.
Dạ Lăng Hàn nói chuyện với bác sĩ xong, lúc quay lại phòng ngủ thì thấy Kỷ Nhiên đã tỉnh, ngây ngốc nhìn trần nhà.
"Nhiên Nhiên! Sao đã dậy rồi?"
Dạ Lăng Hàn nhìn thấy Kỷ Nhiên như vậy thì rất sợ hãi.
Bác sĩ nói, nếu tình hình của Kỷ Nhiên tiếp tục chuyển biến xấu, rất có khả năng sẽ mắc bệnh trầm cảm.
Kỷ Nhiên không trả lời hắn, trên mặt không có cảm xúc gì.
Dạ Lăng Hàn bất an, hắn lên giường ôm Kỷ Nhiên vào trong lòng.
"Nhiên Nhiên, anh sẽ mãi ở bên cạnh em, sẽ không rời bỏ em."
Qua thật lâu, Kỷ Nhiên mới mở miệng nói: "Vậy anh vẫn kết hôn với cậu ta sao?"
Dạ Lăng Hàn cứng họng.
Hắn kết hôn với Cam Duệ, không chỉ là vì tìm người thích hợp cho vị trí thiếu phu nhân của Dạ gia, mà còn là giá trị lợi ích trong đó.
Dạ Lăng Hàn muốn tranh cử nghị viên, muốn duy trì sự giàu có.
Cam gia trong giới hào môn xem như có tiếng, nếu có thể liên hôn với Cam gia chắc chắn hắn sẽ thành công tranh cử.
Dạ Lăng Hàn cũng có dã tâm, dựa vào liên hôn hắn muốn nuốt trọn Cam gia.
Lợi ích trước mặt, hắn phải kết hôn với Cam Duệ.
Vậy Kỷ Nhiên làm sao bây giờ?
Dạ Lăng Hàn thật sự khó có thể lựa chọn, hắn do dự một lát, xoa nắn mặt Kỷ Nhiên, nghiêm túc nói: "Anh cam đoan với em, kết hôn với Cam Duệ anh cũng sẽ không chạm vào cậu ta."
"Kỳ thật, em cũng đã nghĩ thông rồi!" Kỷ Nhiên rũ mắt, Dạ Lăng Hàn không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
Nghe thấy những lời này, Dạ Lăng Hàn thực sự vui vẻ, hắn cúi người hôn lên mặt của Kỷ Nhiên: "Em nghĩ như vậy là tốt rồi, tuy rằng anh không thể cho em cái danh Dạ gia thiếu phu nhân, nhưng anh sẽ đối xử tốt với em. Giấy kết hôn chẳng qua chỉ là hai tờ giấy, không cần thiết phải để ý."
Kỷ Nhiên trong lòng cười lạnh.
Luôn miệng nói sẽ đối xử tốt với cậu, thì ra là muốn cho cậu cam tâm tình nguyện làm tình nhân.
Loại người như Dạ Lăng Hàn này, không xứng có được tình yêu.
Kỷ Nhiên không biểu tình, nói chuyện còn ôn nhu hơn nãy, thậm chí kèm theo thâm tình: "Vậy anh có thể thực hiện một yêu cầu của em được không?"
Lúc này đừng nói một yêu cầu, một trăm cái Dạ Lăng Hàn hắn cũng làm.
Hắn không nghĩ ngợi mà nói: "Nhiên Nhiên, em nói đi! Mặc kệ là yêu cầu ta gì anh cũng sẽ thực hiện cho em."
"Em muốn tham gia hôn lễ của anh."
Yêu cầu của Kỷ Nhiên khiến Dạ Lăng Hàn hơi khó xử: "Em đừng đi! Ngoan ngoãn ở nhà đợi hôn lễ xong anh sẽ về với em."
"Không phải anh nói sẽ thực hiện mọi yêu cầu của em sao?"
Kỷ Nhiên rũ đầu, rầu rĩ không vui: "Có phải anh sợ em sẽ náo loạn ở buổi lễ không?"
"Đương nhiên không phải!" Dạ Lăng Hàn không nghĩ như vậy.
Kỷ Nhiên làm gì có tâm cơ, có quậy cũng chẳng tạo nên sóng gió gì.
Không cho em ấy tham gia chẳng qua là sợ em ấy bị kích thích.
Kỷ Nhiên không cho Dạ Lăng Hàn ôm: "Vậy sao anh không cho em đi?"
Nhìn thấy cậu phụng phịu dỗi, Dạ Lăng Hàn cuống quít đi dỗ dành: "Đi, sẽ đi, chẳng lẽ có người cấm em được sao?"
Lúc này Kỷ Nhiên mới dịu mặt đi.
Dạ Lăng Hàn nhẹ nhàng thở ra, hắn rất sợ Kỷ Nhiên buồn.
Buổi tối trước ngày kết hôn, Dạ Lăng Hàn dành rất nhiều thời gian ở bên cạnh Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên nói gì hắn cũng nghe theo răm rắp.
Kỷ Nhiên gần đây rất ngoan, Dạ Lăng Hàn đưa điện thoại cho cậu để cậu có thể liên lạc với bạn học, còn có thể lên mạng giết thời gian.
Lúc Dạ Lăng Hàn trong thư phòng làm việc, Kỷ Nhiên được người hầu đẩy đến hoa viên.
Kỷ Nhiên lấy điện thoại nhắn tin cho Duy Khang: 【Chuẩn bị ổn thoả hết rồi chứ?】
Duy Khang: 【 Đã xong! Tuyệt đối khiến mặt mũi Cam Duệ ném vào thùng rác.】
Kỷ Nhiên: 【 Cảm ơn cậu! 】
Duy Khang: 【 Chúng ta là bạn nè! Đừng khách sáo! 】
Kỷ Nhiên:【 Hôn lễ của Dạ Lăng Hàn với Cam Duệ trưa thứ bảy sẽ diễn ra. 】
Duy Khang:【 Đã nhớ! Đợi xem kịch hay nhé! 】
Duy Khang:【 Lát nữa cậu ấn vào phần tớ chỉ, lịch sử hoạt động hôm nay sẽ bị xoá hết, Dạ Lăng Hàn sẽ không biết được nội dung chúng ta nói.】
Kỷ Nhiên:【 Vẫn là cậu chu đáo. 】