Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 91




Vài giây sau, toàn bộ sân khấu cơ hồ bị một lượng lớn ảnh chụp phủ kín, bên chân Cam Duệ có rất nhiều, trên ảnh là thanh niên khoả th@n làm động tác nhạy cảm, biểu cảm trên mặt vô cùng d@m đãng, gương mặt đó cậu ta đã quá quen thuộc – là cậu ta!

Không! Người đó căn bản không phải cậu ta.

Cậu ta chưa bao giờ chụp loại ảnh như này.

Sắc mặt Cam Duệ trắng bệch, trong đầu vang lên ầm ầm, đầu óc khôn khéo ngay lúc này không nghĩ ra cách gì.

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Cha mẹ Cam Duệ quát lên, đi đến chỗ nhân viên phụ trách hôn lễ chất vấn.

Người điều khiển thao tác ở hậu trường mồ hôi đầy đầu, cậu ta không ngừng ấn phím, nhưng chính cậu ta cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện một mớ ảnh lung tung như vậy.

Sau khi kiểm tra, chốt mở vẫn bình thường, những tấm ảnh đó không biết cho vào lúc nào.

Giám đốc công ty tổ chức hôn lễ cũng bị doạ sợ, vội vàng chạy đến hậu trường kiểm tra.

"Tất cả đều rất bình thường, những tấm ảnh đó chắc chắn bị bỏ vào từ trước."

Người điều khiển nói xong, Cam Duệ lập tức nhìn về góc phòng.

Kỷ Nhiên đang ngồi ở đó, trong tay cầm một ly trà hoa quả, thấy Cam Duệ đang nhìn cậu, Kỷ Nhiên nâng cái ly trong tay, đang chúc mừng lại như đang khiêu khích.

Là cậu ta! Quả nhiên là Kỷ Nhiên! Hàm răng của Cam Duệ nghiến ken két.

Cậu ta muốn lao xuống đó tính sổ Kỷ Nhiên, chân mới vừa bước một giọng nói giận dữ gầm lên bên tai: "Cam Duệ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Người chất vấn chính là Dạ Vân Bình, sắc mặt ông ta đen sì, đôi mắt chứa đầy lửa giận.

"Bác trai, người trong ảnh không phải cháu!"

Cam Duệ nôn nóng giải thích: "Bác hãy tin cháu, cháu bị người ta hãm hại!"

Mẹ Cam cũng đi đến giải thích: "Dạ tiên sinh, Tiểu Duệ là người như nào ông còn không rõ hay sao? Người này chắc chắn không phải thằng bé."

Ảnh chụp vẫn rơi xuống, ba Cam trực tiếp đạp một cái mới đóng được khung trên trần.

"Giám đốc! Ngay lập tức đi tra việc này cho tôi!"

Sắc mặt ba Cam đỏ như máu, tức đến dậm chân.


Bởi vì xảy ra việc ngoài ý muốn nên hôn lễ tạm thời dừng lại, tranh luận dưới đài ngớt lên không dứt, càng ngày càng xôm.

"Mấy bà nhìn xem này! Xấu hổ chết chưa!"

"Thật không nghĩ đến nha, Cam Duệ nhìn thì đơn thuần, thế mà lại làm ra việc như này!"

"Có những người chính là như vậy, trước sau không giống nhau. Hoa sen trắng thuần khiết chẳng qua chỉ là cái danh! Kỳ thật chính là cái loại kĩ nữ trong ngoài không giống nhau."

"Trong bụng của cậu ta là con của ai? Không phải con hoang đó chứ?"

"Lần trước tuồn ra quá khứ dơ bẩn xem ra là thật rồi, không chừng đứa bé không phải của Dạ Lăng Hàn thật ấy chứ!"

"Cậu ta đột nhiên mang thai lúc Dạ Lăng Hàn với người yêu của cậu ấy đang yêu nhau rất tốt. Chẳng qua người yêu của Dạ Lăng Hàn là Alpha, không thể sinh con nối dõi cho Dạ gia nên mới có chỗ cho cậu ta thò chân vào."

"Thì ra còn có chuyện như vậy! Nói như vậy, đứa bé trong bụng cậu ta thật sự....."

......

Âm thanh bàn tán ngày càng to, sắc mặt của Dạ Vân Bình không phải nói, đen như đít nồi rồi, ông ta lườm Cam Duệ: "Việc này phải có một lời giải thích rõ ràng!"

"Là Kỷ Nhiên, là cậu ta vu hãm cho cháu." Cam Duệ nhớ đến biểu cảm khiêu khích vừa rồi của Kỷ Nhiên, nên cho rằng tất cả là do Kỷ Nhiên bày trò.

Chỉ có Kỷ Nhiên mới muốn phá hoại hôn lễ thôi.

Nghe thấy Cam Duệ đổ lỗi nói Kỷ Nhiên làm, Dạ Lăng Hàn lạnh giọng quát: "Câm mồm! Mắt nào của cậu nhìn thấy em ấy làm? Bản thân không biết kiềm chế còn đi hãm hại em ấy!"

Dạ Vân Bình biết Kỷ Nhiên ở đây, người canh giữ bên cạnh Kỷ Nhiên có hai người là người của ông ta.

Trước khi hôn lễ bắt đầu, Dạ Vân Bình có xác định qua Kỷ Nhiên không có rời khỏi chỗ, cũng không làm ra hành động khả nghi nào.

Dạ Vân Bình lại nghĩ với cái thân phận quèn của Kỷ Nhiên, không có khả năng sai khiến bảo an làm gì xằng bậy được.

Cam Duệ bổ nhào lên người Dạ Lăng Hàn vội vàng nói: "Dạ thiếu, anh tin tôi đi, việc này tuyệt đối là do Kỷ Nhiên làm. Cậu ta ở bên cạnh anh là để trả thù, đầu tiên là trả thù tôi, sau đó đến lượt anh đấy."

"Câm ngay!" Dạ Lăng Hàn tát cậu ta một cái: "Trước khi nói chuyện thì nghĩ cho kĩ vào! Để tôi nghe thấy bất cứ câu chửi bới Kỷ Nhiên nào từ miệng cậu thì đừng trách tôi không khách khí!"

Dạ Lăng Hàn đánh Cam Duệ

thiếu chút nữa ngã khỏi lễ đài.

Cũng may mẹ Cam kịp thời đỡ lấy cậu ta: "Dạ Lăng Hàn, anh đừng có khinh người quá đáng. Việc này rõ ràng có vấn đề, anh không đi điều tra cho rõ ràng lại đánh Tiểu Duệ, anh quá đáng vừa thôi."


Dạ Lăng Hàn nhặt sấp ảnh trên đất, ném vào mặt bà ta: "Mở to mắt mà nhìn cho rõ!"

Mẹ Cam bị hắn ném đống ảnh phải lùi về sau một bước, mép ảnh quẹt qua mặt khiến bà ta đau rát.

"Dạ Lăng Hàn, thái độ của cậu là sao? Cậu cho rằng Cam gia muốn nguyện ý liên hôn với nhà cậu à?"

Ba Cam xanh mặt chất vấn lườm Dạ Lăng Hàn.

"Dạ gia không phải không có nề nếp gia đình, không biết chọn con dâu."

Hôn lễ phát sinh sự việc như này, Dạ Vân Bình vì muốn giữ mặt mũi cho Dạ gia nên đưa ra quyết định.

Ông ta lạnh lùng nói: "Nếu các người nói đó không phải Cam Duệ, vậy hãy chứng minh đi. Còn nữa, sắp xếp lấy nước ối để kiểm tra DNA."

"Không được!" Cam Duệ hét lên.

Sau khi dứt lời cậu ta mới ý thức được bản thân đang sốt ruột, như đang nóng lòng che giấu gì đó.

Dạ Lăng Hàn bắt được trọng tâm, lườm cậu ta nói: "Sao lại phải sợ?"

"Nếu chọc lấy nước ối sẽ ảnh hưởng đến đứa bé." Cam Duệ siết chặt tay, cố gắng trấn định lại: "Tôi là người mang thai nó. Nếu các người muốn kiểm tra, đợi sinh ra rồi lại kiểm tra."

"Dạ gia sẽ tìm bệnh viện tốt nhất để kiểm tra, đảm bảo đứa nhỏ sẽ an toàn."

Giọng Dạ Vân Bình chen vào, ông ta trầm giọng nói: "Con nối dõi của Dạ gia phải đảm bảo cùng huyết thống."

Sắc mặt của Cam Duệ nháy mắt trở nên trắng bệch.

Kỷ Nhiên cách xa cũng có thể cảm nhận được bất an với sợ hãi của Cam Duệ.

Chẳng lẽ đứa bé trong bụng cậu ta có vấn đề?

Trong lúc Kỷ Nhiên đang suy tư, giọng của Duy Khang truyền đến: "Kỷ Nhiên, đã khôi phục lại hệ thống, chắc chắn bọn họ sẽ không tra được chúng ta."

"Việc hôm nay tớ làm quá tốt ấy chứ?" Duy Khang cười hì hì nói: "Chờ cậu phá huỷ Dạ gia xong nhớ mời tớ ăn cơm."

"Nhất định rồi!" Kỷ Nhiên nói.


Người giúp việc thấy môi Kỷ Nhiên mấp máy, nhưng xung quanh rất ồn ào nên không nghe được cậu nói gì.

Người giúp việc khom lưng nhẹ giọng hỏi: "Cậu Kỷ, vừa rồi cậu nói gì ạ?"

Kỷ Nhiên nói: "Dạ Lăng Hàn nhất định rất khó chịu!"

Hôn lễ bị phá thành cái dạng này, phần lớn những người quyền quý đều có mặt ở đây, việc này nhanh chóng sẽ bị truyền ra ngoài.

Người giúp việc không hiểu hôm nay cậu nghĩ cái gì, cậu không có tức giận vì Dạ thiếu cưới người khác, ngược lại còn đau lòng cho Dạ thiếu.

"Cậu Kỷ, cậu đừng lo lắng! Nhất định Dạ thiếu sẽ nhanh chóng xử lý tốt việc này."

Người giúp việc vừa dứt lời thì thấy Dạ Lăng Hàn đi từ trên lễ đài xuống.

Dạ Lăng Hàn mặc kệ hết thảy, dẹp hết ồn ào sau lưng đi đến bên Kỷ Nhiên.

Trải qua việc này với Cam Duệ, hắn càng cảm thấy tình yêu của Kỷ Nhiên đối với hắn thật đáng quý.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đứng bên cạnh hắn vĩnh viễn chỉ có Kỷ Nhiên.

"Nhiên Nhiên ——"

Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên lên: "Chúng ta về nhà."

Trong ánh mắt kinh ngạc mọi người, Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên rời khỏi hội trường.

Người của Cam gia thấy Dạ Vân Bình không ngăn cản, nhất thời tức giận không nói được gì.

Cam Duệ đứng trên lễ đài, chỉ thấy bốn phương tám hướng ập đến những ánh mắt soi mói với tiếng bàn tán xôn xao.

Hiện giờ cậu ta không có thời gian nghĩ xem ai đang hãm hại cậu ta nữa, điều duy nhất cần làm là che giấu thân thế của đứa bé trong bụng.

Cam Duệ siết chặt tay, đáy mắt tràn ra dày đặc hận ý.

Nếu như không có cách nào che giấu đứa bé, cậu không ngại cá chết lưới rách với Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn rời đi, hôn lễ kết thúc.

Vân Tử Thu với Tề Châu và mấy cậu ấm lục tục rời khỏi khách sạn.

Lúc Vân Tử Thu đến gara lấy xe, thì thấy có một bóng người nho nhỏ ngồi xổm sau xe mình.

Bóng nhỏ trốn sau xe có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nên lặng lẽ lùi về sau.

Vân Tử Thu tưởng có người mai phục ở đây ám toán hắn nên nâng cao cảnh giác, hắn đi đến chỗ có bóng người kia túm chặt lấy cổ áo của người nọ.

Rất nhẹ nhàng, người nọ bị hắn nhấc lên.


Vân Tử Thu nhìn vào đôi mắt đen như mực kia, chủ nhân của đôi mắt cũng nghiêng đầu đánh giá hắn, sau vài giây liền nheo mắt cười lớn: "Chào chú!"

Vân Tử Thu: "......"

Bị hắn túm được là một đứa bé rất nhỏ, thoạt nhìn tầm ba bốn tuổi, nói chuyện còn ngọng líu ngọng lo.

Câu "chào chú" nghe thành "chào tú".

Vân Tử Thu nhịn không được buồn cười.

Hắn đặt đứa bé xuống đất, hỏi: "Sao cháu lại ở đây?"

"Chú ơi! Cứu cháu với!"

Đứa bé ôm lấy đùi của Vân Tử Thu, khuôn mặt đang mỉm cười lập tức sợ hãi: "Có người muốn bán cháu đi!"

Lừa bán trẻ con? Vân Tử Thu nhìn xung quanh, nơi này là khu để xe VIP, người đến lấy xe đậu xe cũng không nhiều lắm, căn bản không có nhân viên khả nghi.

Muốn nói khả nghi, thì chỉ có thằng nhóc trước mặt này thôi.

Nó chạy đến đây kiểu gì?

"Cháu nói có người muốn bán cháu? Cháu sống ở đâu?"

Vân Tử Thu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt thằng bé.

"Bọn họ ở bên ngoài, cháu không dám đi ra."

Đứa nhỏ lẹp bẹp miệng nhỏ nói: "Cháu bị bọn họ ôm từ ở nhà đến đây, bọn họ nói muốn đem cháu đi bán! Nhân lúc bọn họ không chú ý nên cháu trèo cửa sổ chạy ra."

Vân Tử Thu đánh giá đứa nhỏ, quần áo trên người dính đầy bùn đất.

Tuy rằng trông chật vật lôi thôi, nhưng không ảnh hưởng đến sự đáng yêu của thằng bé.

Nhìn diện mạo với tuổi tác, đích thực là loại bọn bắt cóc thích.

Vân Tử Thu chuẩn bị đưa nhóc đến đồn công an, kiên nhẫn dò hỏi: "Bạn nhỏ, cháu tên là gì?"

"Cháu gọi là Hạ Khang An!"

Đứa nhỏ chính xác là nhóc con của Hạ Nguyên Đán —— Hạ Khang An.

Ba ngày trước, Hạ Khang An tan học về nhà, trên đường bị hai tên lái buôn nhét vào bao.

Bọn buôn người một đường đưa tới thủ đô, nói là tìm được người mua nên chuẩn bị bán bé.

Hạ Khang An nhân cơ hội chạy trốn, không biết như thế nào lại chạy tới bãi đỗ xe, ngay chỗ này gặp Vân Tử Thu.