Giang Nhu rất không có mắt đáp lại, "Mẹ nhớ anh ấy à? Anh ấy ở trong phòng ngủ, con đi gọi anh ấy dậy."
Nói xong, còn làm bộ xoay người muốn đi gọi người.
Sợ tới mức Chương Yến vội vươn tay kéo cô, cười trách cứ nói: "Con cái đứa nhỏ
này, gọi nó làm cái gì, để nó ngủ tiếp đi."
Thế nhưng trong lòng đã có chút bất mãn, mặt trời cũng sắp chiếu đến m.ô.n.g còn ngủ, thật sự là lười biếng, cũng không biết con nhóc này coi trọng anh cái gì.
Giang Nhu cũng chỉ làm bộ, tối hôm qua Lê Tiêu chế tác đến hơn mười một giờ, cô cũng không muốn vì người "mẹ" này quấy rầy anh ngủ.
Cô thuận thế lấy cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống, trên ghế còn đặt một quyển sách, cô đặt quyển sách lên đùi, nhẹ nhàng mở ra đọc.
Chờ người ta mở miệng nói chuyện trước.
Chương Yến nhìn thấy thái độ này của cô, có chút không vui nhíu mày, nhưng mở miệng lại biến thành lời nói thấm thía, nói: "Khoảng thời gian trước cha con ngã gãy chân, con cũng không biết trở về nhìn xem, mẹ thấy con thật sự là càng ngày càng không có lương tâm, lúc trước không nên cho con đi học cấp ba, lòng dạ cũng vô tâm theo."
"Tuy rằng mẹ luôn không tới thăm con, nhưng trong lòng lại nhớ con không ít, con nói thử đi, trong ba chị em các con, không phải mẹ hiểu rõ con nhất sao? Chị cả con từ nhỏ đã làm việc, chị hai của con cũng ôm đồm mọi chuyện từ trong ra ngoài, chỉ có con từ nhỏ thân thể không tốt phải nuôi nấng tỉ mỉ, còn dám không nói một tiếng đã vào nhà của một người đàn ông, muốn để lớn bụng, khiến mặt mũi của gia đình chúng ta đều mất sạch, bởi vì việc của con, lòng của chị hai con cũng buông thả, gần đây còn ồn ào muốn ly hôn với anh rể con…"
Giang Nhu có hơi nghe không nổi nữa, thật sự là đen cũng có thể nói thành trắng bạch.
Ngẩng mặt lên nhìn bà ta, cười ngắt lời nói: "Mẹ, mẹ tới vừa khéo, trước kia con nhờ em trai mang ít tiền cho gia đình, mẹ có thể trả một ít cho con không, mấy hôm trước Lê Tiêu ra ngoài bị một bà già lừa, tiền trong nhà đều bay vào đó, bây giờ đứa nhỏ sắp sinh rồi, nếu mẹ thương con như vậy, dù sao cũng không thể nhìn cháu ngoại ruột của mình vừa sinh ra không kịp ăn đồ ăn đã ra đi chứ?"
Người phụ nữ đối diện vừa nghe thấy lời này, âm thanh im bặt.
Từ khuôn mặt tươi cười hòa nhã lúc vào sân nháy mắt trở nên cứng ngắc, sau đó thanh âm bén nhọn hỏi: "Cái gì gọi là bị người ta lừa?"
Trên mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng không nhịn được lo lắng hỏi: "Lừa bao nhiêu tiền?"
Vẻ mặt đau lòng đó giống như đào tiền của bản thân vậy.
Giang Nhu sợ bà ta dọa đến đứa nhỏ, nghiêng người trốn đi, sau đó vuốt bụng mặt ủ mày chau nói: "Cũng không biết ai truyền tin đồn Lê Tiêu ra ngoài buôn bán lời được tiền, có lẽ là bị người có tâm nghe thấy, ra ngoài đụng phải một bà già, người ta nằm nhoài trên mặt đất, khăng khăng nói Lê Tiêu đẩy bà ta, cuối cùng chỉ có thể đền tiền cho xong việc."
Nói xong ngẩng đầu nhìn bà ta, ánh mắt mang theo vài phần u oán, "Mẹ, lúc trước con đã cho em trai không ít tiền, em ấy nói là mẹ đòi."
"…"
Bà ta nghi ngờ con nhỏ c.h.ế.t tiệt này đang lừa gạt mình.
Một khoảng thời gian không gặp, bà ta rõ ràng cảm thấy con nhỏ này không dễ bắt chẹt, không giống với chị cả chị hai, chỉ cần bà ta vừa nói những lời này, người nào mà không phải ngoan ngoãn hiểu chuyển bỏ tiền bỏ sức?
Trong đầu nhịn không được nhớ tới đứa con rể hờ của mình, bộ dạng nhân mô cẩu dạng, lại một bụng suy nghĩ xấu xa, chắc chắn là bị anh dạy hư.
Bây giờ thế nhưng còn đòi tiền của bà ta.
Sao bà ta có thể có tiền chứ? Tiền của bà ta đều cho Tiểu Quý rồi.
Sắc mặt Chương Yến có chút khó coi, lời định nói kế tiếp cũng không biết mở miệng như thế nào.
Nào biết nhắc Tào Tháo Tào Tháo đếm, bà ta đang muốn dò xét hai câu, chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn nhưng lạnh như băng, "Sao mẹ lại đây vậy?"
Người đàn ông buồn bực xoa mặt đi ra khỏi phòng, chau mày, trên khuôn mặt tuấn tú đều là sự không kiên nhẫn, nhất là ánh mắt nhìn về phía Chương Yến, rất âm u.
Chương Yến nhìn thấy Lê Tiêu như vậy, cảm thấy eo mình lại đau, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nửa ngày nghẹn không ra một chữ.
Thế mà Giang Nhu ở bên cạnh còn chèn thêm một câu, "Mẹ có gì cứ nói đi, cũng không phải người ngoài."