Vương Đào đương nhiên tin thái độ làm người của Lê Tiêu, mặc dù Lê Tiêu có lúc tính tình không được tốt, nhưng chưa bao giờ gạt người, lại đây một chuyến cũng
là để an tâm, thuận tiện nhắc một câu vợ anh ta không cho anh ta thuê cửa hàng bán đồ ăn, nói cái đó vất vả, cũng không kiếm được nhiều tiền.
Lê Tiêu nghe xong lời này cũng nói gì quá nhiều, bảo tự anh ta quyết định là được rồi.
Chỉ là cảm nhận được sâu sắc, cưới vợ vẫn là một chuyện rất quan trọng.
Vương Đào cố ý tới cửa một chuyến hỏi chuyện này cũng là coi anh là anh em, nếu không cứ giấu ở trong lòng không nói, nhiều lần, tình cảm chỉ sợ cũng không còn.
Đợi người vừa đi, Lê Tiêu bèn bỏ việc đang làm dở đi ra ngoài tìm Chu Cường, vừa hỏi mới biết anh ta sợ bạn gái mình biết anh ta đi ra ngoài không kiếm được tiền, trong lòng ghét bỏ anh ta, cho nên mới nói như vậy.
Trước mắt anh ta tìm một công việc tạm thời, bận tới mức không nhìn thấy người.
Hơn nữa mấy ngày này, Lê Tiêu ở nhà trang trí phòng tắm, trải qua cái miệng rộng đồn đãi của thím Vương, rất nhiều người đều tin là thật.
Nhìn thấy dáng vẻ Lê Tiêu kinh ngạc trở về, khiến Giang Nhu mừng rỡ không thôi.
Mấy người tới nhà hỏi thăm tình huống của anh, không tìm thấy Chu Cường, cũng sẽ không tìm anh.
Trong thành phố không ít người muốn đi làm công nhưng không có đường đi.
Người bạn gái đó của Chu Cường, Giang Nhu nghe được một ít từ trong miệng Lê Tiêu, con người thế nào không rõ ràng lắm, nhưng tính tình có hơi mắt cao hơn đầu, đi ra từ trong thôn, phía trên còn có người anh trai bệnh bại liệt từ nhỏ, tương đối nghèo khó, bởi vậy cũng chưa học xong cấp ba, dựa vào quan hệ họ hàng làm nhân viên phục vụ ở trong nhà hàng, cứ như vậy quen biết Chu Cường.
Chu Cường học dở nên kính nể người có thành tích tốt, đối với cô bạn gái khi đi học có thành tích, bộ dạng lại khá đẹp, hận không thể yêu thương nâng niu ở trong lòng bàn tay.
Gia đình nhà gái ngược lại không có trọng nam khinh nữ gì, là chính cô ta muốn hơn người, cũng muốn chăm sóc anh trai bị bệnh, cho nên đòi rất nhiều lễ hỏi.
Bởi vì từ nhỏ thành tích tốt, cha mẹ cưng chiều, nuôi thành tính tình cao ngạo, rất chướng mắt mấy người bạn côn đồ của Chu Cường.
Mà cha mẹ Chu Cường biết gia đình nhà gái có người anh trai bị bệnh, không quá thích cuộc hôn nhân này.
Chẳng qua dù có không thích đi nữa thì cuối năm cũng phải kết hôn.
Nhưng hiện tại mọi người ở bên ngoài cảm thấy Lê Tiêu kiếm được nhiều tiền, việc này còn rất xấu hổ.
Nếu bạn nói không kiếm được, người ta chắc chắn không quá tin.
Nhưng nói thật lại không thể không nói, Giang Nhu đành cùng Lê Tiêu nói cho qua chuyện, chuyện anh ở bên ngoài lập công cũng không thể nói cho người khác, lỡ như vẫn còn cặn bã còn sót lại, tìm tới cửa báo thù thì không tốt lắm.
Lê Tiêu cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này nên không nhiều lời.
Mà Chu Cường, đương nhiên sẽ không nói với người khác mình ở bên ngoài bị lừa bán hàng đa cấp, cũng quá mất mặt.
Quả nhiên, Giang Nhu mời người vào trong sân ngồi xuống, cô đi rót ly nước rồi quay lại.
Chương Yến đã nhịn không được mở miệng hỏi: "Mẹ nghe nói Lê Tiêu đã trở lại, sao không thấy nó vậy?"
Vừa nói vừa dùng ánh mắt đánh giá Giang Nhu, lần trước con trai bị đánh mặt mũi bầm dập bà ta đã muốn lại đây, nhưng Lê Tiêu là tên lưu manh không hề quan tâm bất cứ điều gì, lúc trước Giang Nhu bị anh chiếm hời, bà ta đã dẫn chồng lại đây ầm ĩ, nào biết tên vô liêm sỉ này thế nhưng cũng không bận tâm chút nào, không chỉ cho ông cha Giang Quý một quyền, còn xách bà ta quăng ra ngoài, cái eo vẫn đau đớn.
Cho nên con trai bị đánh bà ta cũng không dám tới nhà, đứa con rể hờ này nếu thật sự tức giận, cũng mặc kệ bà có phải người lớn hay không, anh cũng thật sự dám ra tay.
Lúc này nhìn thấy Giang Nhu có sự thay đổi lớn, trong lòng nhịn không được kinh ngạc, cũng chỉ hơn nửa năm không gặp, trông thấy béo hơn một chút, trên mặt cũng có thịt, làn da dưỡng trong trắng lộ hồng, quan trọng nhất là, trước kia luôn là dáng vẻ nhát gan co đầu rụt cổ, bây giờ đi đường đều thẳng tắp.
Nhìn như vậy, bà ta cảm thấy có hơi xa lạ.