Chương Yến tức giận trợn trắng mắt liếc Giang Nhu một cái, không biết cô ngu thật hay giả ngu.
Vốn đang muốn mượn con gái ít tiền xài, lúc này biết Lê Tiêu bị người ta lừa tiền, tuy rằng không biết thật giả, nhưng trong lòng tin bảy tám phần, bà ta đã nghe được ở trong thôn, càng đừng nói những người khác, bị người ta nhớ thương cũng rất bình thường.
Nếu không có tiền, bà ta cũng không muốn ở lâu, một lần nữa xách giỏ đứng lên muốn rời đi, "Cũng không có chuyện gì, chỉ là lại đây thăm con, thuận tiện bán trứng gà trong nhà tích trữ, thân thể của cha con không cần uống thuốc không cần tiền sao."
Sau đó vỗ vai Giang Nhu, tựa như sợ cô đa tâm, vẻ mặt khó xử nói: "Trong nhà bây giờ rất nghèo, mẹ phải đổi đồ lấy tiền dùng, lần sau mang đồ tốt cho con."
Giang Nhu: "…"
Không thể không nói, khi so sánh với mẹ ruột Lê Tiêu, kỹ năng lừa người của Chương Yến là hạng nhất, khó trách quản cả nhà già trẻ lớn bé tới dễ bảo.
Nhưng những người khác trong thôn không ngốc, lâu ngày, đương nhiên có thể nhìn ra bà ta mặt ngoài thì ngọt trong lòng thì đắng.
Giang Nhu đang chuẩn bị đứng dậy, Lê Tiêu lạnh lùng mở miệng, "Con tiễn mẹ."
Giang Nhu bèn thuận thế lại ngồi xuống.
Trái lại sắc mặt Chương Yến có chút cứng ngắc, bà ta còn chưa nói hết mà, trong nhà không có tiền nhưng mua đồ hẳn không ít đâu.
Trong sân này phơi quần áo trẻ con, tất cả đều là đồ mới, vừa nhìn đã biết tiêu tốn giá cao.
Nhìn thấy Lê Tiêu đi về phía bà ta, Chương Yến đành phải không tình nguyện đi ra ngoài.
Một đường đi tới cửa sân, bà ta rốt cục cố lấy dũng khí hỏi một câu, "Con rể tốt, lần này con đi đâu kiếm tiền vậy?"
Lê Tiêu nhịn không được cười nhạo ra tiếng, anh còn nhớ rõ lúc trước bà tìm tới cửa khi mở miệng là trái một câu "thằng chó" phải một câu "tên tội phạm cưỡng hiếp", bây giờ lại thành con rể tốt.
Anh trào phúng liếc mắt nhìn bà ta một cái, "Tôi gọi bà một tiếng mẹ bà còn coi là thật sao?"
Nói tới người nọ mặt đỏ tai hồng.
Chương Yến ở bên ngoài thế nào không nói, nhưng ở trước mặt người nhà xưa nay nói một là một, hai đứa con rể đằng trước cũng đều cung phụng bà ta như mẹ ruột.
Chỉ có Lê Tiêu không coi trọng bà ta.
Nhưng mềm sợ cứng, cứng sợ ngang ngược.
Mà Lê Tiêu chính là kẻ ngang ngược.
Sắc mặt Lê Tiêu thản nhiên nhìn bà ta một cái, "Về sau đừng đến đây nữa, nếu không con trai bà sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không nói chính xác được."
Chương Yến đối diện với cặp mắt lạnh như băng ấy của anh, hết hồn một trận.
Xách giỏ nhanh chóng xoay người rời đi, đi xa rồi ở trong lòng mắng Giang Nhu là đồ c.h.ế.t khiếp, sớm biết vậy năm đó đã đưa cô cho người ta, cũng không kiếm được gì, còn chọc phải một tên ma đầu.
Lê Tiêu xoay người vào sân, nhìn thấy Giang Nhu cầm sách trong tay duỗi cổ nhìn ra ngoài, nhịn không được cười một tiếng, "Đi rồi."
Lúc trước nghe nói cô mắng Lâm Mỹ Như đến mức chột dạ chạy biến, lại không dám nói một câu nặng lời trước mặt mẹ ruột mình, cũng không biết cô bị bạo lực gia đình, biết Lâm Mỹ Như là đồ miệng cọp gan thỏ, hay là lúc ấy lòng che chở anh quá thiết tha?
"Ngày mai anh bớt thời gian qua đó nhìn thử, nếu cha em thật sự bị ngã thì cho ít tiền." Anh có thể lấy tiền hiếu kính cha mẹ Giang Nhu nhưng không muốn bị coi là đồ ngu dễ ức hiếp.
"Đừng!"
Giang Nhu không cần suy nghĩ đã lắc đầu, ngày mai cô chuẩn bị đi bệnh viện, Lê Tiêu đi rồi cô làm sao bây giờ, "Vừa nghe đã biết ông ta giả vờ, đây không biết đã bao nhiêu lần."
Chính là vì đòi tiền mấy đứa con rể, con người anh rể cả thành thật, nhiều nhất là ngoài miệng oán giận vài câu, mà người chị hai của nguyên thân thì thảm rồi, chồng mở một siêu thị duy nhất ở trên thôn trấn, buôn bán không tệ, khiến chị hai nhìn sắc mặt nhà chồng mà sống, bị ức h.i.ế.p rất thảm.
Thế nhưng anh rể chồng chị hai của nguyên thân biết cách làm người, mỗi lần đến nhà họ Giang mang rất nhiều quà cáp, nhà họ Giang ngoại trừ chị hai, tất cả mọi người đều hài lòng với anh rể hai.
Thậm chí ngay cả nguyên thân lúc trước cũng tin lời nói của Chương Yến, cảm thấy chị hai không có bản lĩnh, không biết lung lạc trái tim đàn ông.
Ba người con gái nhà họ Giang, đều bị Chương Yến nuôi thành ba tín đồ của bà ta, trong đó, chị cả Giang gần như tới mức mẹ chị ấy cần gì ắt sẽ đồng ý.
Lê Tiêu nghe nói như thế cũng quản nữa.
Buổi chiều Giang Nhu thèm ăn, nghĩ kế tiếp phải ở cữ không được ăn đồ ngon, dứt khoát gọi Lê Tiêu, hai người đi ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn.
Đây vẫn là lần đầu tiên hai người bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, Lê Tiêu dẫn cô đến nhà hàng cậu Chu Cường làm đầu bếp, gọi móng heo kho tàu, lẩu sườn cừu, vịt quay Bắc Kinh, măng tây xào rau và canh đậu hủ rau chân vịt.