Chồng Điên

Chương 25: Nàng thơ đẹp mê mệt




Trong hộp sắt là ảnh của cô gái ấy, gương mặt xinh xẵn đáng yêu đang mỉm cười nhìn vào máy ảnh

Anh tròn mắt cầm ảnh lên

"Sao lại như này? Tôi thể tôi không quen cô ấy!""Thôi, anh quen được nàng thơ xinh như này còn gì? Đừng lo bọn tôi không nói với ai đâu""Nhưng quan trọng tôi không nhớ cô ấy là ai" Anh mệt mỏi thở dài"Cô ấy là Trâm còn gì?" Anh thợ cầm tờ giấy lên đưa cho anhAnh kinh ngạc khi đây là ảnh chụp ở chỗ cắm trại của anh và cô, vậy cô gái ấy là ai mà lại chụp ở đó được

-"Còn gì nè??" Anh thợ khác cầm lấy một bức tranh

Anh và cô gái ấy đang cười vui vẻ, giữa là một đứa bé đáng yêu. Thật ra, anh biết cô ấy có con nên có nhận làm cha

Đứa bé cũng biết anh là cha nó nhưng do mắc bệnh nên cũng dần quên, bệnh đó thật ra là chữa được nhưng ở nhà cô thì không ai cho cậu bé đi chữa cả

Anh nhíu mày,dù không nhớ cô nhưng anh nhớ cậu bé này, cậu bé tên là Đỗ Lăng nhưng anh không nhớ vai trò của cậu bé là gì

"Là Đỗ Lăng! Cậu bé là....một người tôi quen" Anh nhíu mày"Mà cô gái này xinh quá đi, càng lớn càng xinh ý" Anh thợ khác lại cầm ảnh thuở nhỏ của cô ấy ra"Xinh thật!""Các anh giữ kín bí mật giúp tôi nhé? Tôi sẽ điều tra thêm về thân phận của cô ấy"5 người đồng ý rồi ra về, anh nhoẻn miệng cười lấy máy ra gọi người đi xử cả 5 vì sợ họ tiết lộ cô gái ấy hoặc sẽ cướp ảnh cô gái ấy của anh mất

Anh cầm anh lên mỉm cười, nàng thơ hay đúng hơn là nàng tiên trong bức ảnh như đang trốn trong tim anh

Chợt anh nhớ về cô, anh liền ném nó về chỗ cũ để cất đi không cho ai biết, anh chỉ chung thủy với một mình cô nên cô ấy tất nhiên sẽ bị vứt xó



Anh suy nghĩ một lúc rồi nhìn đống công việc đã hoàn thành, anh đi khỏi phòng xuống nhà xe, không phải đi về mà là đến nhà của cậu bé tên Đỗ Lăng kia

Không nhớ cô ấy nhưng sao anh quên cậu bé và ngôi nhà đó được, sau một lúc thì anh đến một cái xóm nhỏ

Anh bước xuống đi vào, người dân quanh đây đều biết anh và cô ấy yêu nhau, họ còn biết anh đã nhận con nên không nói gì

Anh đến trước một ngôi nhà xập xệ cũ nát mở cửa ra, chị của cô ấy thấy anh thì thất vọng

"Đến sớm hơn thì cô ấy đã ở đây rồi""Đỗ Lăng đâu ạ?""Đi cùng Trâm sang Đức rồi? Mà đến đây làm gì?" Chị ta thắc mắc"Em, đến đón Lăng" Anh hạ giọng"Sang Đức mà đón" Chị ta sau đó đuổi anh điAnh cũng vội sắp xếp công việc để sang Đức kiếm cậu bé và cô ấy, dù không nhớ hai người là gì nhưng anh cảm thấy trong tim đang hối thúc mình đi tìm hai người họ

Về đến nhà, anh vội vàng lấy đổ, trùng hợp anh thấy cửa phòng vẽ đang mở liền từ từ đi lên

Cô đang vẽ trong phòng, mắt anh va vào bức tranh hôm bữa anh vẽ cô ấy. Anh bước vào thần thần bí bí đi đến sau lưng cô

Thấy nét vẽ của cô không trùng với một bức nào mà nét của anh cũng chỉ chiếm một ít làm anh nhíu mày, anh chạm vào vai cô nhẹ khiến cô nhảy cẫng lên sợ hãi

"Gì vậy?" Cô ngạc nhiên"Tranh trên tường là ai vẽ?""Anh vẽ hết mà?" Cô lo lắng sợ anh phát hiệnAnh thấy biểu hiện của cô liền quay người rời đi, tay anh nắm chặt ảnh cô ấy thở dài

-"Trâm, anh bằng mọi cách sẽ tìm em"