Quỳnh đỡ Nhi lên phòng, từ khi nào mà việc đi lại khó với nó thế nhỉ? Nhi bước đi từng bước lên cậu thang, một tây ôm bụng, một tay vịn lấy Quỳnh, cứ từng bước nhấc chân lên là bụng lại đau, nó ghét cái kiểu đau cơn này lắm luôn.
“Tỷ không sao đấy chứ?” Quỳnh lo lắng hỏi Nhi, vài giọt mồ hôi lăn đều trên trán Nhi, nó khẽ lắc đầu.
“Tỷ có chắc là hôm nay tỷ đi làm được không?” Quỳnh hỏi tiếp, tình hình như này có vẻ không khả quan cho mấy.
“Được, đừng lo” Nhi cố nén đau nói. Mãi cũng lên được đến phòng của nó, nhận lấy hộp thuốc màu trắng từ tay Quỳnh, Nhi vội vàng vặn lấy ra hai viên thuốc trắng bỏ miệng nuốt luôn, không cần đến nước. Quỳnh nhìn mà cũng chỉ biết sót với lo lắng chứ chả biết nói thế nào, bơi cô biết, cho dù có nói cho khàn cả cổ thì Tỷ tỷ của cô cũng chả nghe theo câu nào.
“Muội đi nghỉ đi, Tỷ tự lo tiếp được” Nhi uống xong hai viên thuốc giảm đau cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, Quỳnh gật đầu quay người bước ra khỏi phòng. Nhi thở dài, từ đi học cấp 3 đến đi làm, sao cứ đến thứ 2 là phải mặc áo trắng, làm ở công ty NN thế là phải theo nội quy bên đó luôn, nó lại toàn bi thương nặng vào Chủ nhật, trời thích trêu nó thật chứ!
Nhi đứng nhìn bản thân mình phản chiếu trong gương, bình thường nó mặc sơ mi trắng với quần tây sẽ đi cao gót, cơ mà hôm nay phải đi giày, chứ đi cao gót lỡ mà vấp té một cái, vết thương lại hở ra là vui. Nhi với lấy một chiếc áo khoác đen mặc vào bên ngoài, lỡ có gì còn giấu được.
-------------------------------------------------------------
“Đến muộn vậy?” Nam vừa thấy Nhi bước vào đã hỏi, Nhi chỉ gật đầu có lệ không nói gì, còn sức nào nữa đâu mà nói. Lết được từ dưới sân lên đến đây được là giỏi lắm rồi, thang máy gì chứ, cứ nhằm cái ngày nó đau mà mất điện-.- Nhi tính không bằng trời tính.
“Em bị làm sao mà nhìn nhợt nhạt thế?” Nam nhìn Nhi bơ phờ, mẹt mỏi đang nằm gục trên bàn hỏi, nhìn cũng thương chứ bộ.
“Anh hỏi nhiều quá đấy” Nhi gằn từng chữ, khỉ thật, lại đau rồi. Nam nghe Nhi nói đành im lặng mà làm việc. Nhi nằm được một lúc, tay lại ôm bụng, rõ là thuốc giảm đau có tác dụng 2 tiếng mà, nãy giờ mới được 1 tiếng hơn. Nhi khó khăn ngồi dậy, lục mò trong giỏ lấy lọ thuốc khi sáng Quỳnh đưa cho, mà nó cứ mò cứ mò...
“Thôi chết rồi” Nhi nói nhỏ, với túi xuống tìm (ủa hết đau rồi hả?), không có lọ thuốc nào hết, nó quên bỏ vào giỏi rồi. Nhi đưa tay vỗ vỗ vào đầu mình, ăn gì mà đãng trí thế này, bây giờ phải chịu đau hết sáng à.
“Nhi, em bị sao?” Nam nheo mắt nhìn Nhi lằn bò trườn trên bàn này giờ, cậu hơi bị tò mò thắc mắc rồi đấy.
“Không sao. Đừng để ý” Nhi cố nén giọng nói, tay bóp chặt bụng hơn mà càng bóp càng đau a~ Cứ để tay ở bụng như vậy, hết đau đưuọc một chút rồi lại đau trở lại, a tức chết mà.
“Em bảo không để ý sao được, nhìn chả khác gì đau đẻ thế kia...”
“Anh thích chết rồi!” Nhi nói cầm luôn quyển sổ trên bàn ném vào người Nam, đã đau muốn chết còn bị người kia cà khịa.
“Rốt cuộc là em bị làm sao?” Nam lo lắng hỏi.
“Tới tháng, là tới tháng được chưa?” Nhi nghe Nam hỏi nhiều quá đành bịa đại ra một lí do, mà cũng có hiệu quả đấy, Nam nghe xong liền câm nín.
“Tháng nào em cũng đau như vậy sao?”
“Ừ” Nhi đáp ngắn, sức đâu nói dài dòng được nữa.
“Cho anh 1 tiếng anh sẽ làm em không bị như vậy trong 10 tháng” Nam cười nham hiểm nói, Nhi cắn răng cắn lợi.
“Lâm Nhật Nam, anh im miệng cho em” Nhi nói nhìn Nam bằng ánh mắt hình viên đạn. Cứ thích phá nó hoài, đang đau muốn chết đây. Nhi đứng dậy, bước đi.
“Đi đâu?” Nam nhìn Nhi vừa đi vừa cúi người ôm bụng hỏi.
“Uống nước” Nhi nói nhanh rồi đóng cửa lại, bước một mạch đến phòng bếp. Nhi tụa hẳn người vào tường, hơi khụy gối xuống, nó sắp chịu không nổi rồi.
“A, đau chết mất thôi” Nhi cắn răng, làm sao đây điện thoại lại để trong phòng nữa rồi. Dạ này nó bị gì vậy nè, lúc quên cái này, khi quên cái nọ, đúng rước họa vào thân mà.
“Ai, đau, đau...” Nhi kêu lên từng tiếng, lưng trượt theo tường mà ngồi bệt xuống nền nhà lạnh lẽo. Mắt Nhi nhắm lịm lại, vùng bụng đã có chút máu đỏ thấm qua lớp áo mỏng màu trắng... đoán xem chuyện gì sắp xảy ra :))))
-----------------------------------------------------------------------
“Tổng giám đốc, có chuyện rồi” Hà chạy vội vào phòng Nam, quên luôn cả gõ cửa, mặt thì hớt ha hớt hải như ma đuổi.
“Chuyện gì?” Nam ngước đầu lên nhìn thư kí đang chống gối thở trước mặt mình.
“Giám... giám đốc Nhi... Giám đốc Nhi... ngất ở phòng bếp rồi” Hà nói mà lắp ba lắp bắp, cô chạy từ phòng bếp vô đây cũng mệt lắm chứ bộ, với lại cũng đang hoảng nữa.
“Gì? Ngất?” Nam đập bàn đứng dậy. Hà chỉ kịp gật đầu, Nam đứng dậy chạy nhanh đi, cô làm thư kí ở đây tính đến bây giờ cũng năm 3 rồi mà chưa bao giờ lại thấy Tổng giám đốc vội vàng với lo lắng như vậy... người con gái đó thật sự rất quan trọng sao?
“Tổng giám đốc” Thư với Ánh đồng thanh, Nam chỉ gật đầu rồi nhìn cô gái đang ngất lịm kia, máu ở bụng đã chảy nhiều hơn lúc nãy. Nam không do dự gì nhiều, ngồi xuống nhanh chóng bế Nhi dậy rồi chạy đi trong sự ngỡ ngàng của 2 cô thư kí, đầu óc vẫn chưa định hình được chuyện trước mắt.
Nhi lại một lần nữa nằm gọn trong vòng tay Nam, chỉ có điều, 10 lần như 1, lần nào cũng vẻ mặt đau đớn, đối mắt nhắm nghiền đó. Cậu thật sự vô dụng tới nỗi đó sao, vô dụng tới nỗi không bảo vệ được người con gái mình thương?!