“Cậu đã bao giờ có tình cảm với tôi chưa?”
“Sao cậu lại hỏi thế?”
“Thì cậu cứ trả lời đi”
“Cậu đã chiếm vị trí rất lớn trong tôi”
“Cậu sợ mất tôi không?”
“Sợ lắm, nhưng không ai có thể đưa cậu đi khi cậu đang ở trong vòng tay tôi”
“Có nghĩa là cậu sẽ bảo vệ tôi?”
“Đúng, tôi sẽ bảo vệ cậu suốt đời này!”
-----------------------------------------------------------------
“Nam, Nhật Nam” Nhi mấp máy môi, trên trán từ khi nào đã có một vài giọt mồ hôi rịn trên đấy. Nam đang đứng ngoài cửa nghe tên mình liền chạy lại.
“Anh đây” Nam ngồi xuống cạnh giường bệnh, Nhi vẫn nhắm mắt, miệng không ngừng gọi tên cậu.
“Nhật Nam...”
“Anh đây, Nhật Nam của em đây” Nam nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người con gái nằm trên giường, bàn tay này xưa nay vẫn vậy, vẫn nhỏ bé, vẫn là làn da mềm mại kia. Nhi choàng mở mắt đã thấy Nam ngồi đó, Nhi cười.
“Anh đây rồi, thật tốt!” Nhi nói khẽ nhìn Nam nhoẻn miệng cười. Khi nãy nó mơ gì đó, một chút mảnh ghép kí ức lại hiện về. Tối hôm đó, chính cậu ấy đã hứa sẽ bảo vệ nó, vậy mà... con trai chỉ toàn thất hứa thôi.
“Cô nương cô làm tôi lo chết được” Nam vén bớt tóc đang dính lòa xòa trên mặt Nhi ra, lo lắng nói. Người con gái này, một đời không làm cậu lo lắng không được sao?!
“Lo gì chứ, em vẫn chưa chết được mà” Nhi ngồi tựa vào thành giường nói. Nam cốc nhẹ đầu nó.
“Chờ cô chết mới lo thì hơi lâu đấy” Nam nói, tiếng cười vang lên trong phòng bệnh. Nhi bỏ một miếng lê vào miệng, bị nằm viện như này cũng vui, được nghỉ ngơi.
“Này, bụng em bị làm sao?” Nam nheo mắt nhìn Nhi, nếu lúc nãy không nhanh đưa Nhi đến bệnh viện, chắc giờ về chầu ông bà tổ tiên rồi cũng nên.
“Vết thương cũ thôi” Nhi thản nhiên nói, nó đã chuẩn bị trước cho tình huống này lâu rồi.
“Thật không?” Nam nghi ngờ hỏi lại.
“Chứ lừa anh em được gì?!” Nhi nhướn mày nói, thì đúng ra là nó đang lừa người ta mà.
“Không được gì cả” Nam đưa mắt nhìn ra chỗ khác. Nhi nén thở phào, qua ải rồi.
“Anh, em muốn về” Nhi nhìn Nam với đôi mắt long lanh lóng lánh, không siêu lòng không được a~
“Muốn về phải về cùng anh”
“Về cùng anh là về đâu?”
“Về nhà anh làm con dâu mẹ anh” Câu nói của Nam hiện lên ý cười, Nhi nhăn mặt nén cười, nó muốn cười lắm nhưng phải giả bộ nghiêm túc chút chứ.
“Giờ này anh còn đùa được”
“Anh không đùa đâu. Anh nói thiệt đó” Nam rưng rưng nhìn Nhi, giờ đây Nam giống lốt một đứa con gái lắm rồi đấy.
“Rồi rồi anh không đùa” Nhi hết chịu nổi với người con trai trước mặt mình đây, không biết sao trước đây hai người lại có thể thân nhau được.
“Em không làm con dâu mẹ anh cũng được, nhưng mà, về ở nhà anh được không?” Nhi nghe Nam nói vậy thì hơi suy nghĩ một chút. Lúc trước đây, tụi nó ở cùng nhau với thân phận là “hôn phu”, bây giờ chỉ còn là người quen, là đối tác của nhau, sống chung nhà với nhau có phải sẽ gây hiểu lầm cho mọi người xung quanh không?
“Như vậy không được đâu, em không muốn nghe người khác nói quá nhiều...” Nhi thành thật nói.
“Ai nào, ai dám nói gì nào? Ai nói gì để anh đánh chết người đó” Nam hùng hồ nói, Nhi chớp chớp mắt nhìn.
“Cái người vừa nói xong đó” Nhi nói, Nam nghe mà chỉ biết cười trừ. Cô gái này chắc mới mua guốc để đi trong bụng cậu rồi, biết luôn cả việc nếu “dụ dỗ” được Nhi về ở cùng, hằng ngày cậu sẽ trêu nó, giỡn nó, vân vân vũ vũ....
“Em về ở với anh đi mà, có Thủy vẫn còn ở đó” Nam chắp hai tay trước ngực nói với Nhi, nhìn dáng vẻ thành tâm cầu kính này của Nam, nó hơi cười.
“Nhưng mà em không nỡ để cho Quỳnh ở một mình” Nhi phồng hai bên má lên nói, Nam đưa tay xoa cằm.
“Để anh gọi Hoàng qua ở cùng con bé” Nam nói luôn đi cùng hành động, lôi điện thoại thân yêu ra bấm một hàng số chuẩn bị nhấn nút gọi thì bị Nhi ngăn lại.
“Thôi thôi khỏi, để em tự thân vận động được”
“Hì, vậy là em đồng ý dọn về ở với anh rồi đúng không?”
“Việc đó.. trước đây dọn đến còn có thân phận chứ bây giờ, làm gì có thân phận nào để em dọn đến ở cùng anh?”
“Sao lại không, lấy thân phận là người vô gia cư dọn đến” Nam cười cười nói, Nhi tròn mắt.
“Gì cơ? Em nhà đất đầy đủ, sao lại vô gia cư?”
“Em là người vô gia cư có nhà đất nhưng đi lạc vào tim anh mất rồi!”
“Anh ngưng rắc thính đi nha!” Nhi cầm gối đập vào người Nam, hành động hơi mạnh nên đau ở phía bụng. Nhi khẽ nhăn mặt.
“Nhẹ nhàng thôi, thấy đau chưa?” Nam nhăn mặt lo lắng nhìn Nhi hỏi, đưa tay xoa nhẹ bụng cho Nhi.
“Tại ai?” Nhi tựa hẳn vào thành giường, hây dà, sao số nó sinh ra toàn phải chịu đau thế này....
“Nằm yên đấy nghỉ ngơi, anh đi làm thủ tục xuất viện cho em rồi cùng anh về nhà” Nam nói định quay bước đi thì Nhi gọi với lại.
“Ơ em phá lắm đấy, anh chịu nổi không?” Nhi cố nói ra một lí do nào đó để Nam không bắt mình cùng về ở nữa.
“Nói vậy là em đồng ý rồi nha!” Nam nói rồi nhanh chóng bước đi, để lại mình Nhi con nai vàng ngơ ngác.
“Ơ ờ ơ” Nhi há miệng kêu lên từng tiếng, giống luyện thanh hơn là kêu á trời. Nhi ngồi đần ở trên giường, tự nhiên đối tác của nó dở hứng lại bắt về ở nhà cậu ta, haiiiiii, sao cái số của nó đỏ dữ vậy nè, cả đời không thể thoát kiếp sống cùng trai đẹp....