Cho Vay Để Cưới

Chương 26




Duy Mạnh lúc này dù chẳng biết là bà nội mình đang ám chỉ điều gì. Thế nên để muốn xoa dịu thì anh khôn ngoan chọn cách hiếu thảo với bà trước. Đi tới ngồi bên cạnh rồi vừa bóp vai, tay chân cho bà.

_ Bà cứ nói thế, cháu làm gì giấu bà đâu. Mà bà ngồi yên cháu bóp vai cho chứ mai mốt cháu lại lên Sài Gòn rồi.

_ Thôi anh ạ, anh đừng có bày trò nịnh nọt.

_ Thế bây giờ có chuyện gì bà nói cháu nghe xem.

_ Còn hỏi nữa hả. Sao cháu để vợ mình đi học tiếp mà không nói gì với bà.

Giờ này Duy Mạnh mới ngỡ ra là bà đang nói đến chuyện này. Nhưng sao mà bà biết được cơ chứ. Anh liền cười giả lả rồi nói:

_ Thì ra là chuyện này sao, cháu về lần này cũng đang tính nói với nội biết đây.

_ Anh đừng có mà viện cớ, hai anh chị tính giấu bà già này chứ gì?.

_ Có đâu bà, chỉ là chưa có thời gian để nói thôi. Mà vợ con đi học tiếp cũng tốt mà bà, sau này cô ấy ra trường có thể về làm phụ cho công ty của con.

Bà Lê suy nghĩ một lúc rồi nói:

_ Tốt thì cũng có tốt, nhưng nó đi học rồi tới việc cơm nước nhà cửa ai lo cho cháu.

_ Chuyện này thì bà nội yên tâm, bà không thấy cháu mập lên à ngày nào cũng cơm nước đủ bữa bà nội yên tâm nha.

Nói chuyện với bà nội mình một chút nữa thì Duy Mạnh cũng trở về phòng để bà nghỉ ngơi. Mà tôi thì đang đi đi lại lại trong phòng vẫn chưa đi tắm. Tôi đang nghĩ ” Kiểu này thì toi rồi, hôm nay phải ở lại đây rồi mình với Duy Mạnh phải ngủ chung phòng, lại còn chung giường sao. Dù mình với anh ấy cũng đã ngủ chung rồi nhưng chuyện vợ chồng thì vẫn chưa vượt quá. Rồi tối nay anh sẽ…”

Đang đăm chiêu suy nghĩ thì Duy Mạnh mở cửa bước vào khiến tôi giật mình. Mà

_ Ôi mẹ ơi, anh làm tôi hết hồn.

_ Em nghĩ gì mà chú tâm dữ vậy. Mà cái gì tối nay, tối nay thì làm sao?.

_ À không có gì, tôi chỉ nghĩ một số chuyện vu vơ thôi. Tối nay tôi ăn no quá nên giờ muốn đi thể dục.

_ Thật sao?.

_ Đúng, đúng đi thể dục. Anh đi tắm rồi ngủ trước đi.

Không chờ Duy Mạnh nói gì tôi liền nhanh chân đi ra khỏi phòng. Giờ chẳng biết phải làm sao thôi kệ cũng đang no quá nên đi thể dục một chút cho eo thon dáng gọn vậy. Bé Lụa thấy tôi vẫn chưa ngủ mà còn đi ra đây thì con bé đi lại hỏi han:

_ Mợ chưa ngủ sao ạ?.

_ Ừ, mà em gọi bằng chị đi giờ này đâu có bà đâu mà sợ.

_ Hihi. Em sợ bà nghe thấy thì ăn đòn đó mợ.

_ Không lo. Bà đang ở trong phòng mà. Mà em đi thể dục với chị đi, đi một mình cũng buồn.

_ Vâng. Mà dáng mợ… à dáng chị Dương đẹp thế này chắc là do siêng đi thể dục nhỉ?.

_ Chắc không phải đâu, chị làm biếng lắm chắc do cơ địa đấy ăn mấy cũng không mập nhiều.

Bé Lụa nghe tôi nói thế thì chật lưỡi.

_ Hèn gì, chứ như em ăn thì không mấy mà cứ mập, thở thôi cũng mập á.

_ Muốn giảm cân không, bây giờ em chạy quanh sân 5 vòng đi đảm bảo xuống.

Bé Lụa cứ tưởng xuống liền thế là nó hăng hái chạy lắm. Tôi thấy nó chạy thì cũng chạy theo. Một hơi tôi mệt quá thì không chạy nổi nữa, kêu con nhỏ chạy ai dè người mệt là mình. Người ta nói đó là gậy ông đập lưng ông.

_ Thôi Lụa ơi, chị chạy hết nổi rồi.

Bé Lụa nghe thế dừng lại đi đến chỗ tôi.

_ Mợ mệt rồi à?.

_ Ừ. Chị bốc phét vậy chứ đâu phải chạy không là nó giảm, phải giảm ăn này nọ nữa kìa.

_ Thế là nãy giờ mợ lừa em à?.

_ Hehe thì tại mợ nói chưa xong, chỉ nói đùa vậy ai ngờ em chạy thật.

Hai chúng tôi cứ nói qua nói lại mà không ngờ rằng giây phút ấy đã lọt vào trong tầm mắt của Duy Mạnh, anh đang đứng ở một khoảng cách không xa nhìn chúng tôi cười. Anh ngồi một lát rồi đi lấy nước uống sau đó cũng trở về phòng

Ngồi mãi tôi nghĩ Duy Mạnh cũng đã ngủ nên tôi với bé Lụa ai về phòng người đó. Đi đến trước cửa tôi hơi hồi hộp, cứ đứng đó mãi chưa dám vào. Lấy hết dũng khí mở cửa bước vào thì thấy đèn đã tắt, Duy Mạnh đang nằm trên giường hai tay đặt lên bụng dáng nằm nghiêm chỉnh, mắt đã nhắm chặt. Tôi nghĩ chắc anh cũng đã ngủ rồi thế nên rón rén đi vào.

Định đi đến mở tủ lấy nệm với chăn ra để trải dưới đất nằm thì mới ngỡ ngàng là trong ấy chẳng có gì cả. Nhìn lui nhìn tới cuối cùng quyết định chỉ còn một cách đó là đi đến giường nằm.

Duy Mạnh bên đây hé mắt ra nhìn thì thấy tôi đang tìm đồ mà không thấy gì, và anh biết rõ là trong đó chẳng còn gì khi mà vốn dĩ 10 phút trước chăn nệm đã bị anh giấu đi. Duy Mạnh khẽ cười rồi ngay lập tức cũng trở về trạng thái bình thường.

Tôi thấy quái lạ, sao đồ đạc lại đi đâu hết trơn rồi. Không có gì để nằm mà nhìn lại phía chiếc giường thì vẫn còn rất rộng. Thế là tôi bấm bụng đi đến bên giường nhẹ nhàng nằm xuống ngủ. Duy Mạnh cũng nằm im như thế.

Một lúc sau tự nhiên tôi đang mơ màng thì có ai đó ôm tôi vào lòng rồi đặt nụ hôn lên trán tôi. Mở mắt ra thì thấy khuôn mặt của Duy Mạnh đã kề sát mặt mình.

_ Anh làm gì vậy?.

Duy Mạnh bị tôi hỏi thì lúng túng trả lời.

_ À không có gì, tôi không có gối ôm ngủ nên hơi khó ngủ quá mượn người em ôm chút thôi.

_ Anh nói gì cơ. Người tôi mà anh nói mượn rồi xem như gối ôm á?.

Duy Mạnh chẳng biết phải trả lời làm sao nữa. Anh thật ra chỉ muốn ôm vợ mình vào lòng thôi mà.

Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ nói là mình là vợ chồng với nhau, anh muốn ôm tôi để tôi ngủ ngon hơn thôi. Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của mình tôi.

_ À thì…

_ Thì thì mà mà cái gì, né tôi ra đi. Anh đừng lợi dụng mà ôm ôm.

_ Tôi cứ ôm đấy, em là vợ tôi tôi muốn làm gì thì làm chứ.

Bất chợt anh kéo cả người tôi vào sát hơn, hôn lên môi tôi mà lúc này tự dưng tôi chẳng biết cảm xúc của mình thôi thúc như thế nào mà cũng đáp trả lại nụ hôn của anh.

Nhưng chỉ là một chút thôi, bỗng tôi dừng lại đẩy anh ra khi mà thấy anh bắt đầu có những hành động chiếm hữu cả cơ thể tôi.

_ Duy Mạnh khoan đã.

Duy Mạnh khựng lại khi nghe tôi nói.

_ Chuyện này để từ từ được không?. Tôi muốn chúng ta thật chắc chắn tình cảm của mình thì lúc đó cũng không muộn.

_ Em không tin tình yêu của tôi?.

_ Không phải. Mà là bây giờ tôi chưa chắc chắn tình cảm của mình. Anh cho tôi cũng như chúng ta thời gian được chứ. Tôi nghĩ bây giờ anh và Ánh Hồng vẫn chưa rõ ràng, với lại tôi còn đi học nên….

_ Em nghĩ tôi còn tình cảm với cô ta sao. Thôi được nếu em cần thời gian thì tôi sẽ cho em. Nhưng tôi không chịu lâu được đâu, cưới vợ về một thời gian rồi mà đến động phòng còn chưa có. Đừng bắt tôi ăn chay.

Nghe mấy lời đó của Duy Mạnh, tôi không thể không cười được. Vừa ngại mà lại mắc cười, bởi cũng đã đủ tuổi trưởng thành rồi nhưng tôi chưa biết yêu và cảm giác đó như thế nào. Tôi chẳng biết tình yêu của anh dành cho mình là bao nhiêu, nhưng nghe những lời đó tôi cũng thấy mình được anh tôn trọng. Chứ như người đàn ông không được đáp ứng nhu cầu thì họ đã dễ gì mà bảo chờ.

Duy Mạnh liền ôm cả người tôi vào lòng rồi bảo:

_ Muộn rồi ngủ thôi. Tôi ôm em ngủ.

_ Vâng. Chúc ngủ ngon.

Cả đêm đó cơ thể bé nhỏ của tôi được anh ôm chặt vào lòng ngủ một giấc thật ngon đến sáng. Khi mở mắt ra thì tôi thấy Duy Mạnh đã không còn nằm bên cạnh nữa. Nhìn đồng hồ thì đã gần 7 giờ. Tôi vội vàng ngồi bật dậy vội trách anh.

” Cái tên này dậy mà không gọi mình. Kiểu gì bà nội cũng rầy cho một trận cho mà xem. Tiêu đời tôi rồi”

Bước xuống giường xỏ nhanh đôi dép rồi chạy ù vào đánh răng rửa mặt. Sau đó mới đi ra ngoài.

Nhưng hôm nay khung cảnh im ắng hơn nhiều, ra ngoài thì chẳng thấy bà nội đâu chỉ thấy bé Lụa với cô giúp việc trong bếp. Còn bà nội với Duy Mạnh thì chẳng thấy đâu hay là bà nội hôm nay ngủ dậy muộn . Tôi đi đến hỏi bé Lụa.

_ Lụa ơi, bà nội chưa thức hả?.

Bé Lụa nghe tiếng tôi hỏi nó liền chào:

_ Mợ dậy rồi à?. Bà với cậu dậy từ sớm đang ngồi ngoài nhà gỗ uống nước đó mợ.

_ Vậy hả?. Mà em có thấy bà hỏi gì mợ không?.

_ Không mợ ơi.

Tôi nghe con bé trả lời thì thấy kì lạ, không lẽ hôm nay mặt trời mọc nhầm hướng hay sao mà tâm tính bà nội chồng tôi lại thay đổi nhiều như thế. Mà vậy cũng may cho tôi rồi chứ như ngày mới về sáng sớm đã bị bà nội giáo huấn. Lúc trước bà đi hỏi tôi với thái độ rất là khó chịu đó thì tôi nghĩ mình phen này toang rồi. Nhưng đến thời điểm bây giờ tôi thấy bà cũng không khó khăn gì với tôi. Kiểu như là được lòng cháu thì ắt hẳn được lòng bà.

Thấy đồ ăn đã xong tôi bỏ vào khay rồi bưng ra phía nhà gỗ cho bà với Duy Mạnh cùng ăn. Lúc tôi đi ra đến, thấy tôi bà không la rầy gì mà ngược lại còn hỏi :

_ Dậy rồi à?.

_ Dạ cháu vừa dậy. Cháu xin lỗi vì hôm nay dậy hơi muộn.

Bà Lê biết tôi lo lắng điều gì bà nói.

_ Không có gì. Hôm qua mệt rồi thì cứ ngủ cho thoải mái.

_ Dạ…??

Tôi chẳng biết là bà nội chồng tôi đang nói chuyện gì nữa, hôm qua tôi ngủ ngon lành mà có làm gì mà mệt đâu.

_ Hôm qua cháu ngủ ngon lành mà đâu có gì mệt đâu.

_ Mệt thì nhận đi đừng ngại, ráng để làm gì.

Bà nội nói mà cứ cười ngại ngùng, tôi nghe bà cứ nói thế thì tôi hiểu ra có gì đó khuất tất sau lưng mình rồi. Chỉ có tên chồng kia, chắc anh đã nói gì. Nhìn về phía Duy Mạnh, thấy anh có vẻ lảng tránh ánh mắt của tôi thì tôi biết chắc anh đã nói gì với bà rồi. Vẫn ghim ở đó để hỏi sau. Mà Duy Mạnh cũng biết tôi nghi ngờ gì anh liền lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

_ Thôi được rồi. Mình ăn sáng đi nội ơi, con đói bụng quá.

_ Ừ, cái Dương cũng ngồi ăn luôn đi.

_ Dạ.

Tự nhiên bà nội chồng thay đổi thái độ tôi thấy cũng vui hơn. Chúng tôi ăn sáng cùng nhau, ở chơi cho đến trưa thì cũng xin phép về nhà ngoại để chiều tối còn lên lại Sài Gòn.

***

Ở phía Ánh Hồng, sau buổi tối ở nhà chồng tôi thì cô ta cũng trở về lại Sài Gòn ngay vì Đình Hạo đã biết cô ta đi về dưới đây. Trong căn nhà của Đình Hạo, anh ta đang nói chuyện với Ánh Hồng.

_ Em nói đi. Em về dưới đó làm gì?. Em nghĩ tôi chiều em quá nên em muốn qua mặt tôi đúng không?.