Duy Mạnh thấy bà đang bưng nước ra thì vội đến đỡ lấy.
_ Bà nội để cháu.
_ Ừ cầm giúp nội, tay nội lớn tuổi rồi hơi run.
_ Dạ nội cứ để cháu.
Nội đi tới ghế ngồi với Duy Mạnh còn tôi thì lại bàn thờ thắp nhang cúng cha mẹ. Nhìn vào ảnh mẹ tôi cười mà nước mắt trực trào rơi. ” Mẹ ơi, cha ơi mọi người khỏe không, con nhớ hai người lắm nhớ em nữa. Con khỏe, cũng đi học với làm việc bình thường. Cha mẹ ở đó hãy luôn theo dõi với phù hộ cho con gái nhé”.
Cúng rồi tôi quay lại bàn nước ngồi với bà nội với Duy Mạnh. Thấy sắc mặt bà không tốt tôi hỏi:
_ Bà không khỏe ở đâu hay sao mà con thấy mặt bà xanh xao thế ạ?.
_ Bà không sao. Mấy hổm rày trời cứ mưa nắng thất thường nên cũng hơi đau nhức một chút.
_ Thế bà đã đi khám chưa, hay để tí bọn con đưa đi.
_ Bà đi hôm qua rồi. Qua nhờ cô út chở đi, một thân một mình cũng may có cô út giúp. Chỉ trách ông trời cướp đi cha bây sớm quá thôi.
Trước đây hở tí là bà nội lại lôi tôi ra để chửi bới, bà cứ nói là do tôi, tôi làm sao chổi nên mới đem xui xẻo đến khiến cha và em chết. Nhưng hôm nay nghe những lời này tự nhiên tôi lại thấy không quen. Bỗng nội nói.
_ Dương à, trước giờ có phải nội đối xử với con tệ lắm không?. Nội luôn mặc định là do con nên cha mẹ mày mới chết. Nhưng sống đến bây giờ nội chợt nhận ra mình đã quá sai rồi, nội xin lỗi bây nghen.
Thấy bà nội hôm nay lại thay đổi như thế tôi cũng thấy vui, vui đến nỗi mà tôi khóc òa lên rồi ôm nội.
_ Không, con không giận nội đâu. Cả nội và con đều không muốn cha mẹ con ra đi. Không ai muốn điều đó xảy ra cả.
_ Ừ. Có đêm nội bệnh nằm ngủ mơ thấy cha mẹ con. Thấy mẹ con khóc vì lo lắng cho nội thì nội mới chợt nhận ra rằng mình đã quá tệ bạc với đứa con dâu này rồi.
_ Mẹ con không trách nội đâu.
_ Ừ nội xin lỗi, xin lỗi con. Xin lỗi mẹ con còn nhiều lắm.
Duy Mạnh thấy cả hai bà cháu cứ khóc lóc mãi anh cũng không cầm lòng được. Anh cũng mừng vì bà nội giờ đây đã biết yêu thương tôi hơn.
_ Được rồi nội ơi, bà đang ốm khóc nhiều không tốt đâu. Thế bà ăn gì chưa?.
Bà nội lau nước mắt trả lời:
_ Nội ăn cháo rồi. Nhờ con út nó mua cho thùng cháo gói để đó rồi lúc nào đói thì ăn.
_ Bà ăn vậy sao có sức. Mà bà ở một mình thế này thì ai cơm nước cho.
_ Không sao bà lo được.
Bà nội chợt nhớ ra có ít trái na, bà vừa dú hôm qua trong thùng gạo, vội vàng nói:
_ Hai đứa ngồi đây, bà vào lấy cái này cho.
_ Vâng.
Bà nội đi rồi, Duy Mạnh liền nói với tôi chuyện sinh hoạt của bà.
_ Dương này, tôi nghĩ bà già rồi hay thuê người giúp việc ở đây để lo cho bà.
_ Anh nói cũng có lý. Nhưng tôi…
_ Tôi biết em lo gì, chuyện đó tôi lo được em đừng nghĩ ngợi gì. Cứ tập trung học cho tốt rồi sau ra trường về làm cho tôi.
_ Nhưng tôi mượn anh vẫn còn chưa trả. Biết sau này tôi với anh có tiếp tục không?.
_ Sao lại không. Tôi chẳng phải nói thích em rồi còn gì, tôi sẽ bám em mãi không buông.
Tôi chẳng biết làm thế nào nữa, cứ vay mượn anh mãi thế này thì bao giờ tôi mới trả được. Tiền học còn phải mượn, đi làm thủ chẳng ổn định.
Duy Mạnh biết tôi phân vân suy nghĩ thì liền nói:
_ Vậy thế này đi. Nếu em không nhận thì tôi cho em vay, còn sau này nếu không trả được bằng tiền thì em cũng có thể trả bằng cách khác mà.
_ Cách gì?.
Duy Mạnh nói nhỏ.
_ Vậy em không nghe câu “LẤY THÂN BÁO ĐÁP ” À.Duy Mạnh lúc nào cũng vậy. Cứ trêu đùa tôi chẳng nghiêm túc chút nào. Tôi liền lườm nguýt anh một cái rõ dài rồi mới nói:
_ Sao lúc nào anh cũng thế nhỉ. Không tranh thủ cơ hội thì chết à.
_ Hàng hiếm nên phải tranh thủ chớp thời cơ chứ.
_ Hết thuốc chữa rồi. Mà thôi được rồi tôi coi như mượn anh vậy. Sau này nếu có chia tay tôi sẽ trả lại.
_ Từ nay tôi mà còn nghe từ chia tay thì số tiền nợ sẽ tăng gấp ba lần nhé. Em có nợ cả đời cũng được.
Bà nội từ trong đi ra cắt ngang cuộc tranh luận của bọn tôi. Bà bưng rổ na để xuống bàn rồi bảo.
_ Hai đứa mang về mà ăn. Mà nghe nói cái Dương đi học sao rồi?.
_ Cháu xin. Cháu học cũng được nội. Mà sao nội không để ăn đi cho cháu hết vậy.
_ Cứ mang về mà ăn. Ngoài vườn đầy để nó rụng hư hết.
Đây có lẽ là lần đầu tiên mà tôi nhận được món đồ từ ngoại. Trước đến giờ tôi vẫn mong bà thương, đến bây giờ tôi thấy bà thay đổi tôi vui lắm luôn.
Duy Mạnh lúc này nói:
_ Cháu thấy thế này, bà nội cũng lớn tuổi rồi. Vợ chồng cháu thì cũng không ở đây được vì cháu còn công việc trên Sài Gòn với lại Dương cũng đi học nữa. Lúc nào bọn cháu rảnh sẽ về thăm. Thế nên là cháu sẽ thuê cô út gì đó qua đây ở để tiện chăm sóc cho bà. Bà thấy thế nào?.
_ Thôi. Bà ở vậy quen rồi, có gì bà nhờ nó.
Thấy bà từ chối tôi liền giải thích:
_ Cháu thấy Duy Mạnh nói đúng đấy bà. Bà ở nhà có một mình cháu cũng không yên tâm. Già cả rồi có chuyện gì rồi thì sao. Tiền bạc bà không cần lo.
_ Nhưng…
_ Quyết định vậy đi, để tí cháu qua hỏi cô út.
_ Ừ thôi thế cũng được.
Sau khi qua hỏi thăm cô út thì năn nỉ mãi cô cũng đồng ý. Ngồi nói chuyện với nội một lúc thì chúng tôi cũng xin phép đi về nhà bà nội chồng tôi. Lúc tôi đi ra tới sân bà nội chạy theo rồi nhét vào tay tôi một chiếc vòng ngọc với cọng lắc tay bằng vàng. Tôi sững sờ vì hành động lạ ấy của bà nội, thì bà biểu:
_ Giữ nó đi, bà cho. Giữ trong người còn có cái mà mang hay phòng thân cũng được.
_ Thôi cháu đi làm có tiền mà.
_ Cứ cầm lấy đi, trước giờ bà không cho gì cứ cầm cho bà vui.
_ Vậy cháu xin.
Tôi ôm bà một cái rồi sau đó cả hai lại tiếp tục lên xe rời đi. Ngồi trên xe tôi cũng không thể tưởng tượng ra được bà nội tôi lại thay đổi thái độ với mình quay quắt như vậy. Nhanh đến chóng mặt, mà cũng không thể tiếp nhận một cách kịp thời được. Quay sang phía Duy Mạnh đang lái xe tôi hỏi:
_ Anh có thấy bà nội có gì lạ không?. Sao tôi cứ thấy sao sao nhỉ. Trước bà chửi tôi không ngớt luôn á.
_ Thì giờ bà thấy mình sai bà thương em hơn thôi.
_ Không! Nó lạ lắm. Hay tôi có mơ không, tôi đang mơ à, hay anh véo má tôi cái đi để tôi biết coi.
_ Tôi nói đó là thật. Em không tin tôi à?.
_ À mà hỏi anh cũng không tin được. Anh là gian dối nhất mà.
_ Tôi chịu thua em đó.
Chúng tôi cứ cãi qua cãi lại trên xe thì đến nhà bà nội chồng lúc nào không hay. Lúc này tôi mới thôi không nói gì nữa, chứ mà nói thì lỡ đâu bà nội nghe thì tôi lại bị mắng oan nữa.
Chiếc xe Duy Mạnh vừa chạy vào trong sân thì thật hay tôi lại thấy một chiếc xe ô tô màu đỏ của ai đó đang đậu ở sân nhà. Tôi liền nói với Duy Mạnh:
_ Anh xem hình như nhà đang có khách thì phải?.
Duy Mạnh lúc này dường như đã biết đó là xe ai. Nhưng vẫn làm như không biết rồi nói:
_ Làm sao tôi biết được. Chúng ta vào thôi.
_ Vâng.
_ À mà khoan, em xách cái này đi cứ nói là quà em mua cho nội, trong đây là nhân sâm Hàn Quốc đấy.
_ Xuỳ, anh chu đáo quá nhờ.
_ Tôi chỉ là không muốn em bị bà nội nói là đi trên đó về mà không mua gì về biếu thôi.
Lúc này bé Lụa nghe tiếng thì đi ra. Nhìn thấy tôi với Duy Mạnh con bé mừng rỡ rồi cúi đầu chào.
_ Con chào cậu mợ.
_ Ừ. Nhà đang có khách hả Lụa?.
Nghe tội hỏi thì con bé bất chợt nhìn sang Duy Mạnh rồi sau đó mới trả lời tôi:
_ Dạ đúng rồi mợ. Là…. Mà thôi cậu mợ vào nhà đi kẻo nắng.
Duy Mạnh đi trước, tôi với bé Lụa đi vào theo sau. Con bé thấy tôi về là vui mừng hỏi hết cái này rồi cái khác. Nó còn khen tôi mập lên chút xíu nữa.
Vừa đi vào trong, thấy bà nội đang ngồi uống nước trà ở bàn thì Duy Mạnh đi đến ôm bà từ sau. Ôn tồn hỏi:
_ Bà nội nay rảnh rỗi ở nhà uống nước trà không đi tám chuyện với bà Năm sao?.
Bà nội bất ngờ quay người lại:
_ Ôi cái thằng này về lúc nào sao không nói cho bà biết.
_ Thì cháu mới về tới nè. Cháu muốn làm bà bất ngờ mà.
_ Tổ cha mày. Cái miệng dẻo quẹo hà.
Thấy hai bà cháu nói chuyện vui vẻ tôi cũng vui. Đi đến kính cẩn chào.
_ Con chào nội con mới về.
_ Ừ.
Bà nội chồng tôi vẫn thế, không có cảm tình với tôi là mấy. Thấy vậy Duy Mạnh mới nháy mắt với tôi ý phần quà. Tôi cũng hiểu ý anh thế nên liền xách túi đồ đến rồi nói:
_ Bà ơi, cháu có chút quà biếu bà.
_ Đây là gì vậy?.
_ Dạ là nhân sâm Hàn Quốc đó bà. Cái này rất tốt cho sức khỏe đó bà ạ.
Bà nội nhìn tôi rồi lại nhìn về phía Duy Mạnh. Bà ngờ vực nói:
_ Này là cô mua à. Hay là lấy tiền của thằng Mạnh mà mua. Phung phí ra.
Mặc dù nhìn mặt bà rất thích nhưng lại tỏ ra mặt là không , bởi bà nghĩ Duy Mạnh đi làm cực khổ mà tôi thì làm gì có tiền đâu để mua mấy thứ quý giá đắc tiền này, chắc chỉ lấy tiền của anh mà mua.
Duy Mạnh ứng xử rất nhanh liền ra mặt giúp tôi.
_ Bà nội ơi, cái này là của Thuỳ Dương mua đấy. Cô ấy dùng số tiền mình đi làm thêm được để mua về cho bà tẩm bổ đó.
_ Thật sao?.
Bà nội nhìn tôi vẻ nghi hoặc, mà nếu Duy Mạnh đã nói thế rồi thì tội gì mà tôi không diễn theo anh. Tiền anh ta cũng là tiền tôi thôi, của chồng công vợ mà.
Bỗng dưng từ trong phòng bếp có người nào đó bước ra. Nhưng dường như chỉ có tôi là kinh ngạc vì sự xuất hiện của Ánh Hồng, tại sao cô ta lại ở đây?. Không lẽ….
Ánh Hồng thấy chúng tôi thì đi đến chào.
_ Trùng hợp quá hôm nay ghé thăm bà nội lại gặp hai người. Ủa mà sao nghe anh nói về từ hôm qua mà nay mới tới vậy?.
Cả tôi với Duy Mạnh đều không nghĩ là cô ta sẽ hỏi vậy. Vậy là cô ta đã đọc tin nhắn của tôi gửi cho Duy Mạnh thế nên cố tình nói vậy để bà nội biết đây mà. Duy Mạnh vốn không lo lắng gì mà từ từ đáp:
_ Chúng tôi về lúc nào thì có liên quan gì đến em không?.
_ À thì… em chỉ hỏi vậy thôi mà anh có cần phải nặng lời thế không?.
Nói rồi cô ta vội đánh trống lảng sang chuyện khác cho đỡ quê.
_ Mà bà ơi, cháu với mọi người nấu xong rồi. Cũng đúng lúc vợ chồng anh Mạnh về rồi thì mình vào ăn thôi.
_ Ừ ừ. Vào ăn đi.
Không khí vô cùng gượng gạo, ngồi trên bàn ăn Duy Mạnh chỉ ăn chứ không nói gì. Lâu lâu anh cũng chủ động gắp vào bát cho tôi một miếng cá.
_ Em thích ăn cá thì ăn nhiều vào đi
_ Cảm ơn anh.
_ Ăn nhiều vào còn có sức mà sinh chắc cho bà nội. Đúng không nội?.
Bà nội nghe thế thì cười sung sướng, mặc dù không ưa tôi cho lắm nhưng vì đứa cháu cưng nên bà cũng không khó dễ gì.
_ Ừ đúng đó. Hai đứa cũng nhanh nhanh đi.
_ Dạ bà cứ yên tâm.
Đã sẵn đây tôi lại muốn trêu cho ai kia nóng mặt thêm chút nữa. Người mà đã gọi là người cũ rồi thì đừng có mà bám dai chồng người ta. Tôi liền tỏ ra yêu thương chồng liền gắp lại cho anh một con hàu sữa.
_ Anh ăn đi, hàu này rất tốt cho sức khỏe của anh đó.
Biết dụng ý của tôi cũng không vừa gì ai, thế là Duy Mạnh hùa theo.
_ Anh ăn cái này thì vợ hơi mệt đó, mất sức lắm.
_ Kìa anh… Ở đây đông người..
Ánh Hồng thấy một màn tình tứ trước mặt thì cô ta tức tối lắm. Chắc hẳn là trong bụng không vui nhưng mà cũng ráng cười cười cho qua chuyện.
Bà nội lúc này mới nói:
_ Hai cái đứa này. Nhà đang có khách đó.
Ánh Hồng vội bảo:
_ Dạ không sao đâu bà. Mà trông hai người họ hạnh phúc quá nhỉ. Cháu chỉ tiếc là…
_ Ừ bà cũng thấy tiếc. Giá như mà gia đình cháu không ép thì hai đứa đã nên duyên vợ chồng rồi.
Thấy bà nội với Ánh Hồng lại đi quá đà, Duy Mạnh liền lên tiếng cắt ngang.
_ Kìa bà, bà nói thế vợ cháu nghe lại buồn. Cháu đã có vợ rồi nên giữa cháu và Ánh Hồng là không thể nữa.
_ Ơ kìa cái thằng này, bà chỉ nói thế chứ đã ép con bỏ vợ đâu mà chưa gì đã…
_ Cái gì cũng nên rõ ràng chứ nội.
Duy Mạnh không nói gì nữa, anh quay sang tôi, thấy mấy cọng tóc vướng víu nên anh đưa tay vén sang một bên cho tôi. Lại còn lấy khăn tay của mình lau mồ hôi trên mặt cho tôi nữa. Mà tôi giờ này mới thấy rõ một điều, Duy Mạnh không những là kẻ cơ hội mà còn diễn giỏi nữa.
_ Vợ ăn đi. Ăn nhiều vào đừng ngại.
_ Anh cũng ăn đi.
Ánh Hồng không thể chịu đựng được màn ái ân tình cảm trước mặt nữa thì cô ta liền xin phép bà Lê.
_ Bà ơi, cháu xin phép về trước nha.
_ Cháu còn đang ăn chưa xong mà.
_ Dạ thôi cháu no rồi. Cháu quên mất là mình còn chút việc cần giải quyết gấp.
_ Ừ thế cháu về nhé. Lúc nào rảnh thì ghé qua chơi với bà nha.
_ Dạ.
Nhìn thấy cô ta đã đi về trong bộ dạng tức tối thế kia tự nhiên tôi lại thấy vui. Duy Mạnh cũng không quan tâm là cô ta về hay ở mà tiếp tục ăn. Bà nội thấy thái độ của anh vậy cũng không có nói gì thêm. Hôm đó chúng tôi ở lại chơi với bà nội Duy Mạnh, vì sợ bà nói nên phải ở lại nhà một đêm chứ không về dưới ngoại tôi được. Ăn cơm tối xong, bà nội bảo Duy Mạnh vào phòng bà có chuyện muốn nói. Tôi thì loay hoay ngoài đây dọn dẹp với phụ việc với dì giúp việc với bé Lụa.
Lúc này trong phòng bà nội, Duy Mạnh mở cửa bước vào đi đến ngồi xuống đối diện bà. Bà Lê liền hỏi anh:
_ Bữa giờ ba mầy có gọi hay qua nhà không?.
_ Dạ không nội.
_ Cái thằng tệ thật, riết rồi chẳng hiểu cha con kiểu gì, đến đám cưới cũng không về rồi cũng chẳng biết đường đến thăm hỏi con cái.
_ Con cũng không cần thiết. Đối với con ông ấy không còn quan trọng, bà nội sao hôm nay lại nhắc đến ba con?.
Bà Lê từ từ uống ngụm nước rồi bảo:
_ Hôm rồi nội có nghe nói ba mày tính đưa thằng ranh con đó đến công ty để làm.
_ Chuyện đó thì sao nội, ông ấy muốn làm gì thì làm con đâu có quan tâm.
_ Con thật là, bộ con không lo lắng gì sao khi mà cả mẹ con nhà thằng Đức Hải cứ bày trò dụ dỗ ba mày cho về công ty.
_ Con giờ có thể tự lập, tiền con cũng có thể làm ra được. Với lại chẳng phải con cũng tự tạo dựng công ty được sao. Mà bà nội đừng nghĩ xấu Đức Hải cũng chỉ là do Mẹ của cậu ta thôi, chứ hai anh em con vẫn tốt
Bà Lê chẳng biết nói sao với đứa cháu đích tôn của mình. Bà luôn muốn dành điều tốt đẹp nhất cho Duy Mạnh, lại chẳng muốn ai nhảy vào cướp đi những gì mà nhà bà đã tạo dựng nên. Bà Lê thật sự ghét mẹ con của Đức Hải, bởi bà nhìn ra được họ không thật lòng với ba của Duy Mạnh. Ngay từ khi ông Minh dẫn ba mẹ con cậu ta về thì bà đã không ưa rồi. Bà không thích bà Xuyến nên cũng ghét lây Đức Hải mặc dù cậu ta rất lễ phép với bà
_ Cháu cứ như thế này thì sớm muộn mẹ con nhà nó cũng chiếm hết cả công ty. Bà nói rồi đó, cháu làm sao thì làm.
_ Nhưng bà à…
_ Không nhưng nhị gì hết. Bà còn chưa hỏi tội cháu đấy nhé, đừng tưởng bà không biết.
Duy Mạnh không biết bà nội là đang nhắm vào việc gì. Anh nghĩ mình có làm gì đâu mà bà nói thế, sau khi bà Lê nói xong thì Duy Mạnh cũng không nghĩ ra tại sao bà lại biết nữa