Từ ban công căn phòng khách sạn Ever Blue, Diệp Chấn hướng ống nhòm đến vị trí sẽ tiến hành trao đổi tiền chuộc. Ngài thanh tra đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi chiều hôm nay. Dù cho tên bắt cóc có gian manh thế nào, ông cũng nhất định tóm gọn hắn cho bằng được.
Trương Anh Tuấn đã sắp xếp mai phục quanh khu đất trống và cả các tuyến đường gần đó.
Diệp Chấn nhìn đồng hồ đeo tay, gần đến năm giờ rồi. Ông thật muốn xem tên bắt cóc này sẽ giở trò gì.
Tín hiệu từ máy nghe lén mà Diệp Chấn đã cho gắn trên điện thoại bàn của Từ gia truyền đến tai nghe. Một giọng nói có vẻ đã qua xử lý biến đổi vang lên:
“Mày đã báo cảnh sát à?”
Diệp Chấn thầm nghĩ, vậy là hắn ta đã nhận ra trận địa mai phục. Là một tay lành nghề, hẳn tên đó cũng có hiểu biết về cách thức cảnh sát tiến hành đối phó với những vụ tương tự.
Từ Hồng Kỳ toát mồ hôi, giọng run nhẹ.
“Không… Tôi không có báo cảnh sát… Cậu đừng làm hại đến tụi nó…”
Đầu dây bên kia nói một cách bình tĩnh nhưng đầy đe doạ:
“Vừa rồi không phải là một câu hỏi đâu, ngài Từ thân mến.”
Bạch Hải Sinh bắt đầu chỉ ra những điểm mai phục và ra lệnh cho cảnh sát phải mau chóng rút lui.
Không còn cách nào khác, thanh tra Diệp đành phải cho cấp dưới làm theo lời hắn. Ông quan sát những điểm mai phục mà hắn đã chỉ ra, nhận thấy đây quả là một tay đáng gờm. Có những chỗ ngay cả Diệp Chấn cũng không nhìn ra được đã có sơ suất gì.
Nhưng đây không phải là lúc để khen ngợi hắn. Nếu tên bắt cóc đã có thể thấy hết những điểm mai phục này, nghĩa là hắn đang ở đâu đó quan sát.
Diệp Chấn kết nối bộ đàm với Trương Anh Tuấn.
Sáng nay khi cảnh sát Trương bố trí xong mai phục, Diệp Chấn đã dặn dò cậu ta đi tìm một chỗ thích hợp, theo dõi các toà nhà có khả năng là nơi quan sát địa điểm lấy tiền chuộc.
“Thế nào?”
“Thưa sếp, có một bóng người khả nghi ở khách sạn Ever Blue. Dưới sếp một tầng, sang trái ba phòng.”
Vậy là tên bắt cóc cũng đang ở toà nhà này. Phải rồi, hắn cũng cần quan sát tuyến đường rút lui.
Chết tiệt. Sao ông lại không nghĩ ra chuyện này sớm hơn. Đúng lẽ nên điều tra những người mới thuê phòng tại Ever Blue trong thời gian gần đây.
Diệp Chấn thông báo vào bộ đàm, yêu cầu chặn tất cả những người đang có ý định rời khỏi Ever Blue. Ông kiểm tra lại khẩu súng và trang bị rồi lao nhanh xuống tầng dưới.
Đứng trước căn phòng của đối tượng khả nghi, với tấm thẻ đa năng mượn từ chủ khách sạn, Diệp Chấn mở khoá và cẩn trọng bước vào.
Hoá ra bóng người mà Trương Anh Tuấn trông thấy chỉ là sào treo đồ của khách sạn đang được mắc áo khoác và mũ. Nhưng thứ này quả là tác phẩm của tên bắt cóc, một máy quay đang phát trực tiếp được gắn kèm thiết bị phóng đại. Thứ này rất đắt tiền nhưng so với một trăm tỷ thì cũng đáng để đầu tư.Diệp Chấn gọi cho đội kỹ thuật đem chiếc máy về sở cảnh sát phân tích.
Một suy nghĩ loé lên trong đầu, ông lập tức nhận ra tình hình đang diễn biến rất xấu. Nếu tên bắt cóc dùng thứ này để quan sát từ xa thì có nghĩa là hắn đang ở rất gần địa điểm lấy tiền chuộc. Thảo nào có những điểm mai phục đứng từ đây đáng ra không thể thấy lại vẫn bị hắn phát hiện. Ra là hắn còn có một góc nhìn khác.
Không còn thời gian trở lại căn phòng tầng trên, Diệp Chấn đứng lại nơi ban công, giơ chiếc ống nhòm lên quan sát. Nhưng đã trễ mất rồi. Một chiếc xe hơi màu đỏ có mặt tại giữa khu đất trống. Một người nào đó đang chất các va li tiền lên xe.
Diệp Chấn hét vào bộ đàm:
“Tên bắt cóc đã lấy được tiền chuộc. Nhanh chóng bao vây hắn.”
Bạch Hải Sinh chất xong va li liền leo lên xe phóng đi rất nhanh. Ông ta đã lệnh cho cảnh sát rút lui ở một khoảng cách đủ xa để đảm bảo được việc tẩu thoát.
Lúc nãy Bạch Hải Sinh thông qua hình ảnh của máy ghi hình truyền đến, đã trông thấy một tên cảnh sát xuất hiện tại căn phòng ông ta đã đặt. Lão nhếch môi, cảnh sát thành phố H xem ra cũng rất nhanh nhẹn. Ban đầu Bạch Hải Sinh dự định sẽ thu hồi lại vật chứng nhưng bây giờ có lẽ sẽ đành phải bỏ máy quay kia và tiêu hủy cả thiết bị phát.
Diệp Chấn nhìn theo chiếc xe màu đỏ đang biến mất khỏi tầm mắt, ông gọi điện cho Trương Anh Tuấn.
“Hãy mau kiểm tra các camera quanh nhà hàng Caelum, xem lúc vụ bắt cóc xảy ra, chiếc xe ban nãy có xuất hiện gần đó hay không.”
Đúng như kế hoạch, Bạch Hải Sinh dễ dàng cắt đuôi cảnh sát và trở về gầm cầu gần toà nhà bỏ hoang. Chiếc xe màu xanh được gửi ở bãi đỗ hai ngày trước lúc này đang đỗ sẵn ở đây. Chuyển các va li tiền sang xe riêng, Bạch Hải Sinh cười thầm vì kế hoạch của lão thành công trót lọt.
Trong lúc lái xe, Bạch Hải Sinh đã tra ra được, tên cảnh sát lúc nãy là Diệp Chấn. Có lẽ hắn sẽ sớm tìm được đến đây.
Dù có thể mặc kệ Trịnh Hùng đang ngu ngốc chờ đợi lấy số tiền ba mươi tỷ nhưng hôm nay Bạch Hải Sinh quyết định sẽ mở lòng từ bi mà ban phát cho hắn một lời cảnh báo. Sống hay chết sẽ do bản thân hắn tự định đoạt.
Bạch Hải Sinh lấy điện thoại, bấm gọi vào số di động của Trịnh Hùng.