Trong căn phòng lờ mờ tối, Trịnh Hùng uể oải thức dậy. Hắn mở điện thoại xem giờ, thấy hiện tại vẫn đang là buổi sáng. Bạch Hải Sinh đã nói thời điểm lấy tiền chuộc là năm giờ chiều hôm nay. Từ giờ đến lúc đó, hắn chỉ có thể chờ đợi.
Trịnh Hùng lại vớ lấy chai rượu, nhâm nhi uống giết thời gian.
Hắn đi kiểm tra chiếc túi đen để trên bàn, chợt nghĩ có nên đem ra sử dụng luôn cho đỡ chán hay không. Vài giây sau, Trịnh Hùng khẽ lắc đầu, kéo khoá túi lại. Giờ mà ba đứa nó lăn ra ngủm hết thì có khi lại nhàm chán hơn. Vả lại, gã muốn giết đám người này trong cảm giác chiến thắng, khi mà kế hoạch lấy được một trăm tỷ đã thành công.
Trịnh Hùng nhếch môi, nhìn qua thấy Từ Hồng Quân đã thức. Hắn quyết định đi gây sự trong lúc rảnh rỗi.
- Mày dậy sớm quá nhỉ? Sợ quá nên không ngủ được à?
Từ Hồng Quân không trả lời. Ánh mắt anh điềm tĩnh nhìn hắn một cách khinh thường.
Trịnh Hùng nổi nóng, lấy ngón trỏ xỉa vào trán Từ Hồng Quân, lớn tiếng quát lên:
- Mày nhìn tao cái kiểu gì đấy… Mày tưởng là mày giỏi lắm à… Nếu giỏi sao không tìm cách thoát khỏi đây đi…
Giọng nói lớn tiếng của Trịnh Hùng làm cho Thái Y Linh và Hà Xuân Hy tỉnh giấc. Cả hai run rẩy sợ hãi khi thấy hắn đang nổi giận.
Không muốn làm kinh động hai người bọn họ, Từ Hồng Quân nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
- Những gì cần nói, tối qua tôi cũng đã nói hết rồi. Tiền thì tôi không thiếu. Cậu đừng làm mọi chuyện tồi tệ hơn nữa…
Trịnh Hùng bật cười nham nhở. Hắn tự hỏi liệu mọi chuyện còn có thể tệ hơn nữa hay sao? Chai rượu trong tay hắn bị nốc một hơi cạn sạch. Nỗi bực tức vẫn không lấn át được sự buồn chán.
Hắn lần lượt quan sát ba người trong phòng. Hà Xuân Hy đang nấc thành tiếng liên tục, cô ta đã khóc hết nước mắt rồi. Thái Y Linh tuy sợ hãi nhưng có phần dũng cảm hơn. Và Từ Hồng Quân, vẫn là thái độ cao ngạo không chút lo sợ.
Trịnh Hùng nhìn thấy mà điên máu, tiếp tục lắm lời:
- Từ Hồng Quân… Nếu không phải là vì mày thì giờ này tao đang ở công ty chỉ tay lãnh đạo, tối đến lại ăn chơi hưởng thụ, sung sướng biết bao…
Từ Hồng Quân vẫn giữ thái độ kiên quyết.
- Nếu cậu chăm chỉ làm ăn thì đã không ra nông nỗi này. Và nếu từ đầu cậu tử tế đến nhờ tôi giúp đỡ thì cũng cần phải chọn cách làm hèn hạ như thế này…
Trịnh Hùng gầm lên giận dữ:
- Đừng có ở đó mà mèo khóc chuột. Nếu không phải đang ở trong tình thế bất lợi thì mày có nói ra những lời này không? Mày biết dự án đó quan trọng với tao nhưng vẫn nhất quyết giành cho bằng được…
Từ Hồng Quân không đáp lại, không phải vì đuối lý, mà vì anh cảm thấy tranh cãi đúng sai với gã đàn ông trước mặt lúc này là vô ích.
Sự im lặng đó càng khiến cho Trịnh Hùng thêm điên tiết. Hắn đảo mắt sang hai người còn lại, nở nụ cười đểu cáng.
- Tao nhớ những ngày trước đây khi chúng ta cùng chơi bời với mấy ả phụ nữ. Mày là đứa nổi tiếng đào hoa nhất…
Từ Hồng Quân lạnh nhạt đáp:
- Đó đã là chuyện của quá khứ rồi…
Trịnh Hùng tiến một bước, nét mặt nham hiểm.
- Tao cũng vậy. Kể từ lúc sa cơ, lâu rồi tao cũng chưa được giải toả…
Miệng gã phát ra tiếng cười khả ố. Hai cô gái hiểu được ngụ ý của Trịnh Hùng, bất giác đồng loạt cựa quậy, ánh mắt sợ hãi. Từ Hồng Quân cũng bắt đầu mất bình tĩnh:
- Trịnh Hùng… Mày định làm gì?
Hà Xuân Hy thấy gã bước về phía mình thì thần sắc trắng bệch, toàn thân đông cứng. Hắn dùng ngón tay thô ráp lướt theo vệt nước mắt trên mặt cô ta.
- Khà khà… Mày đừng lo… Tao không có hứng thú với mày…
Trịnh Hùng tiến đến chỗ của Thái Y Linh, ánh mắt bệnh hoạn quét qua cô một lượt từ trên xuống dưới, dừng lại thật lâu ở nơi nhạy cảm.
- … Tao chỉ muốn biết con bé này có gì mà ngài chủ tịch đây mãi không dứt ra được…
Y Linh ghê tởm nhìn gương mặt đáng sợ của Trịnh Hùng sát đến mỗi lúc một gần. Cô muốn lùi lại nhưng phía sau lưng đã là tường. Hắn khoái trá nhìn thấy vẻ kích động của Từ Hồng Quân.
- … Món ngon mày đã thưởng thức nhiều rồi, cũng nên để tao nếm thử một lần cho biết chứ…
Từ Hồng Quân chồm người tới, lớn tiếng cảnh cáo:
- Tao cấm mày không được chạm đến Y Linh. Thằng rác rưởi.
Bàn tay Trịnh Hùng chỉ vừa mới bắt đầu sờ soạng bỗng khựng lại. Hắn quay sang Từ Hồng Quân, trừng mắt thật lớn:
- Mày mới gọi tao là gì hả?
Từ Hồng Quân hừ một tiếng:
- Tao đã không muốn nói, mày lại chẳng biết điều. Đến nước này rồi cũng không cần phải nể nang gì nữa. Tao nói thẳng, mày chỉ tên khốn rác rưởi may mắn được sinh ra trong Trịnh gia. Và bây giờ chỉ là mày quay lại nơi mày thật sự thuộc về thôi…
Răng va vào nhau lập cập, run rẩy vì tức giận, Trịnh Hùng ném chai rượu xuống sàn vỡ tan. Hắn bước đến trước mặt Từ Hồng Quân hét lên:
- Rác rưởi? Tao mà là rác rưởi à? Hahaaa… Nực cười. Tao đường đường là Trịnh thiếu gia người người kính nể. Chính mày… Chính mày và con ả khốn kiếp Thái Y Linh đã đẩy tao vào cảnh này…
Từ Hồng Quân tỏ ý khinh miệt.
- Mày oán trán cái gì? Chẳng phải mày là đứa đã chủ động đề nghị cá cược sao? Khi mày nuốt lời, tao vẫn cho mày cơ hội tranh giành dự án bằng thực lực. Nhưng rồi kết quả thế nào? Mày chỉ là thằng vô tích sự không làm được trò trống gì. Mày nghĩ tại sao Ngân Xuyên lại sống chết cần dự án New World để cứu vãn? Chính mày đã phá hoại nó từ trước đó…
Trịnh Hùng tức tối đến đỏ mặt, hơi thở nặng nề phả ra mùi rượu. Tay hắn giật mạnh cổ áo của Từ Hồng Quân, giận đến mức nói không thành lời.
Từ Hồng Quân lại tiếp tục công kích gã:
- Nhìn ba mày đi, gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, trải qua bao nhiêu khó khăn vẫn khiến người khác kính nể. Còn mày lúc nào cũng chỉ biết dùng những cách hạ lưu, đê hèn, thấp kém. Tự nhìn lại mình xem, có còn giống con người không?
Trịnh Hùng chẳng kiềm chế được nữa, hắn vung một đấm vào mặt của Từ Hồng Quân, mạnh đến nỗi chảy cả máu miệng.
Trịnh Hùng thở dốc, xem chừng vừa dùng toàn bộ sức lực để trút giận. Hắn lầm lì lấy một chai rượu khác, quay lại ghế ngồi.
Hà Xuân Hy lo lắng hỏi thăm nhưng Từ Hồng Quân bảo mình vẫn ổn.
Y Linh cắn chặt môi, nước mắt không ngừng tuôn ra, lăn dài trên má. Từ lúc bị bắt đến đây, cô luôn trấn an bản thân không được khóc nhưng lúc này lại chẳng thể kiềm chế được nữa, không phải vì sợ hãi, mà là vì đau lòng. Y Linh biết Từ Hồng Quân vì muốn bảo vệ cô nên mới cố tình mắng chửi gã đàn ông kia để thu hút sự chú ý của hắn về phía anh. Cô tự hỏi, tên khốn kia định nhốt họ ở đây đến bao giờ? Cơn ác mộng này đến khi nào mới kết thúc?