Chuông thoại trong túi Trịnh Hùng vang lên. Hắn liền mừng rỡ ra mặt, chắc hẳn là Bạch Hải Sinh đã lấy được tiền chuộc.
Trịnh Hùng tra chìa khóa, mở cửa bước ra ngoài nghe điện thoại. Mặc dù việc này không cần thiết nhưng với tâm lý của một tay mơ, hắn vẫn đề phòng quá mức. Sau khi khoá cửa cẩn thận, Trịnh Hùng bắt máy.
“Lão Bạch, mọi thứ suôn sẻ cả chứ?”
Đầu dây bên kia vui vẻ trả lời:
“Kế hoạch của tôi rất suôn sẻ còn kế hoạch của cậu thì không… Cảnh sát sắp đến rồi, tự lo thân mình nhé…”
Bạch Hải Sinh nở nụ cười gian xảo, sau đó liền nói tiếp:
“À phải rồi… Thông tin này tôi tính cậu giá ba mươi tỷ nhé… Hehee”
Trịnh Hùng vẫn chưa kịp định hình, liền hỏi lại:
“Hả? Ý ông là sao?.. Lão Bạch, trả lời đi…”
Mất cả phút sau, Trịnh Hùng mới nhận ra Bạch Hải Sinh đã chơi xỏ mình. Hắn giận dữ ném chiếc điện thoại di động vào tường. Cú va đập mạnh khiến nó bung bét.
Gã bắt đầu hoang mang, thầm nghĩ phải mau chóng rời khỏi nơi này. Nhưng trong phút chốc, nỗi lo sợ lại một lần nữa bị cơn thịnh nộ lấn át. Hắn không nghĩ đến Bạch Hải Sinh mà là Từ Hồng Quân.
Ngay khi Trịnh Hùng vừa bước ra khỏi phòng, sự tập trung của Từ Hồng Quân liền hướng đến mảnh chai vẫn đang nằm vương vãi trên sàn. Anh cố gắng lấy một mảnh lớn ở gần nhất. Ngay khi cái chai bị đập, Từ Hồng Quân đã nhắm đến nó nhưng Trịnh Hùng theo dõi quá kỹ lưỡng. Trong tư thế bị trói, rất khó khăn để chuyển mảnh chai ra phía sau tay, nhưng cuối cùng, Từ Hồng Quân đã thành công.
Cánh cửa phòng bật mở, Trịnh Hùng bước vào, theo phản xạ đưa tay khoá cửa. Nét mặt hắn u ám, đôi mắt giận dữ long lên sòng sọc.
Từ Hồng Quân quan sát, có vẻ Trịnh Hùng không nhận ra anh đang cố cắt băng dính. Gã có thái độ điên tiết như vậy hẳn là vì kế hoạch đã thất bại.
Trịnh Hùng lấy từ chiếc túi màu đen ra một cuộn da, nhếch môi cười méo xệch.
- Ngay từ đầu, tao đã dự định khi lấy xong tiền chuộc sẽ ngồi nhìn mấy đứa mày đau đớn từ từ đi xuống hoàng tuyền… Tuy kế hoạch tống tiền đã bất thành nhưng kết cục của tụi bây vẫn sẽ không thay đổi… Có chăng là tao hơi tiếc khi không còn đủ thời gian để ở lại tận mắt chứng kiến…
Hà Xuân Hy nghe đến đây thì kinh hãi, khóc to hơn:
- Đừng mà… Hức… Xin đừng làm vậy… Chúng tôi sẽ không tố cáo anh với cảnh sát đâu…
Trịnh Hùng khàn giọng quát lớn:
- Cái gì mà tố cáo với không tố cáo… Tao hết đường sống rồi. Tụi bây cũng phải chết.
Từ Hồng Quân vẫn đang cố cắt băng dính ở cổ tay nhưng mãi chưa xong.
Trịnh Hùng trải cuộn da ra, có tầm một chục cây kim cắm trên đó. Hắn lầm bầm trong miệng:
- Lão Bạch đã giúp tao chuẩn bị thứ này để có thể nhìn tụi bây chết dần dần. Biết sớm sẽ ra như vậy, tao đã kêu lão chuẩn bị thứ độc nào chết ngay cho rồi…
Bắt đầu từ Thái Y Linh, hắn châm cây kim độc vào động mạch theo cái cách mà Bạch Hải Sinh đã hướng dẫn. Thao tác rất nhanh khiến Y Linh muốn phản ứng cũng không kịp. Từ Hồng Quân định cựa quậy, nhưng nghĩ lại, thấy việc cắt được băng trói quan trọng hơn. Trịnh Hùng đã nói loại độc này không chết ngay lập tức nên khả năng vẫn còn cơ hội cứu chữa. Anh bình tĩnh để mặc cho hắn thực hiện hành động xấu xa. Người bị hắn xử lý cuối cùng là Hà Xuân Hy. Cô ta sợ đến nỗi cả người đông cứng, cổ họng lại không ngừng phát ra tiếng nấc.
Sau khi đầu độc cả ba người, Trịnh Hùng đang định đứng dậy thì khoé mắt trông thấy một nắm đấm lao tới. Hắn tránh né không kịp, vừa đau vừa bất ngờ, ôm mặt ngã xuống nền nhà.
Phải ép hắn lấy ra thuốc giải độc. Từ Hồng Quân nghĩ vậy rồi rút lấy một cây kim từ cuộn da đâm vào bắp tay của Trịnh Hùng. Hắn ta hoảng hốt đạp Từ Hồng Quân ngã ra phía sau.
Trịnh Hùng nhìn thấy cây kim cắm trên bắp tay của mình, rút nó ra, lồm cồm bò dậy, lao đến chiếc cặp trên bàn. Trong lúc đó, Từ Hồng Quân cắt nốt dây trói ở chân. Với hai tay tự do, việc cắt băng dính trở nên dễ dàng hơn.
Trịnh Hùng lôi từ trong túi ra một lọ nhỏ. Đoán là thuốc giải, Từ Hồng Quân lao tới giành lấy.
Cả hai vật lộn trên sàn, liên tục đấm đá đối phương. Thể lực của Từ Hồng Quân khoẻ hơn nên sau một hồi cũng đè được Trịnh Hùng xuống, đấm liên tục vào mặt hắn.
Trịnh Hùng bê bết máu, lọ thuốc trong tay hắn văng xa, lăn về phía góc phòng.
Nhận thấy Trịnh Hùng đã bất tỉnh, Từ Hồng Quân đứng dậy đi nhặt lọ thuốc, mở ra xem mới phát hiện bên trong chỉ có một viên duy nhất.
Không ổn rồi, phải nhanh chóng thoát ra ngoài gọi cấp cứu thôi. Từ Hồng Quân quay người về phía Trịnh Hùng định tìm chìa khóa trong người hắn.
Trịnh Hùng vẫn còn tỉnh, hắn giơ chiếc chìa khóa lên trước mặt, cái miệng đầy máu nở ra nụ cười khoái trá. Hắn dùng chút sức tàn còn lại ném nó qua khe cửa bên dưới. Từ Hồng Quân hoảng hốt lao tới chụp lấy chìa khoá nhưng không kịp. Thái Y Linh và Hà Xuân Hy chứng kiến mọi chuyện từ nãy đến giờ, hoàn toàn hiểu được tình hình, vô cùng hoảng sợ.
Giọng cười khản đặc của Trịnh Hùng vang lên hả hê.
- Nếu tao phải bỏ mạng ở đây thì tụi mày cũng đừng hòng được sống…
Từ Hồng Quân bước tới, nắm lấy cổ áo Trịnh Hùng, trừng mắt lớn tiếng.
- Mày để số thuốc giải còn lại ở đâu?
Nhìn thấy kẻ thù tức giận, đôi mắt đã nhá nhem vì máu chảy vào ánh lên tia thoả mãn. Trịnh Hùng nhếch mép cười:
- Chỉ có một viên thôi… Để phòng trường hợp tao bị kim đâm trúng khi đang đang ban phát cái chết cho bọn mày… Tao chuẩn bị thuốc giải cho tụi bây làm gì?
Nắm tay của Từ Hồng Quân siết chặt hơn.
- Đã thế thì viên thuốc này cũng không đến lượt mày uống đâu…
Trịnh Hùng tỏ ra vô cùng bình thản.
- Chết cũng tốt… Đã vậy trước khi đi, tao còn có thể nhìn thấy tụi bây tương tàn nhau vì thuốc giải, cũng thú vị lắm đó…
Vừa dứt lời, Trịnh Hùng nhận thêm một đấm của Từ Hồng Quân. Lần này thì hắn đã thật sự bất tỉnh.