Chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông Bạch Anh chưởng tôn cùng đường chủ Giới Luật Đường Diệp Vô Cấu muốn kết làm bạn lữ a!
Chuyện này không mới.
Đại Nhật Tiên Tông Diệp Vô Cấu trở thành Hóa Thần muốn trước khi cử hành đại điển bạn lữ cử hành đại điển tấn chức a!
Mọi người cũng sớm đoán được.
Khi Kim Đan tiến giai Nguyên Anh, đều giống nhau chỉ tiến hành chúc mừng ở trong tông môn, nếu là trở thành tu sĩ Hóa Thần, liền có ý nghĩa ở trên đại lục này đạt được địa vị siêu phàm, chính là lão tổ Nguyên Anh của ma môn khi nhìn thấy Diệp Vô Cấu, cũng phải cung cung kính kính hành lễ, xưng một câu tiền bối.
Một khi cử hành đại điển tấn chứ, dựa theo lẽ thường nếu không có thù hận sinh tử, hoặc là đối phương chủ động tìm chết bất kính, Diệp Vô Cấu cũng không thể tùy tiện động thủ đối với tu sĩ cấp thấp.
Đương nhiên, Lan Hải chưởng tôn chết ở trên tay Thiên Quý lão nhân trước đó, nói vậy khi Diệp Vô Cấu đối mặt với tu sĩ ma môn cũng sẽ không áp dụng quy tắc này, nhưng đối với tông môn khác mà nói, Diệp Vô Cấu bà nương điên kia nếu thành thành thật thật nằm ở trong Đại Nhật Tiên Tông không ra khỏi cửa, kia cũng là một chuyện đáng mừng a!!
Ngày tổ chức điển lễ, người đến xem như mây.
Hạ lễ cơ hồ chất đầy mấy cái nhà kho, có thể đứng trong đại điển xem lễ đều là môn trung tuấn kiệt hoặc là chưởng môn thực lực cường đại một phương, còn nhưng tu sĩ địa vị thực lực không đủ chỉ có thể ở dưới chân núi ăn tiệc cơ động.
Bất quá đây đều là lệ thường, không kinh ngạc.
Nhưng mà khi Thanh Minh chân nhân xuất hiện ở chủ tọa, toàn bộ tu sĩ cùng đệ tử đều trợn tròn mắt.
Tổn thọ a! Lão tổ Hóa Thần của Đại Nhật Tiên Tông!!
Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu cung kính mà quỳ lạy trước mặt Thanh Minh chân nhân, cảm kích ân giáo dưỡng của sư phụ.
Thanh Minh chân nhân nhìn một đôi bích nhân trước mặt, trong lòng rất là vui mừng, ông phân biệt khích lệ hai người vài câu, đưa lên hạ lễ: một con thỏ ngọc.
Diệp Vô Cấu cùng Bạch Anh chưởng tôn dở khóc dở cười nhìn đại gia thỏ trước mặt này, vô cớ nhớ tói bóng ma bị thỏ cào khi còn nhỏ.
Bất quá nếu Thanh Minh chân nhân đem linh thú của mình cho bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ không cự tuyệt, hơn nữa Thanh Minh chân nhân đợi sau khi đại điển kết thúc liền rời đi, sau này nhìn thấy con thỏ ngọc này, liền phảng phất như gặp được sư phụ, đối với hai người bọn họ cũng coi như là một loại an ủi.
Phu thê tân hôn bái tạ Thanh Minh chân nhân, cũng nhận lấy con thỏ ngọc này, mà mà đại bạch thỏ cũng nháy mắt thể hiện phong thái đại gia của bản thân, toàn bộ thân thể nó giống như là bánh trèo ở trên đầu Bạch Anh chưởng tôn, hai cái lỗ tai dài dưng lên, nhìn qua đáng yêu cực kỳ.
Linh Nguyệt chưởng tôn trọng thương chưa lành cũng tham dự hôn lễ cùng đại điển, nàng là người đầu tiên tiến lên chúc mừng, ngay sau đó là rất nhiều tu sĩ Kim Đan, sau khi đệ tử đời thứ hai bái kiến xong, Trần Húc Chi mới mang theo đệ tử đời thứ ba tiến lên bái kiến cùng chúc mừng.
Kỳ thật sau khi Thanh Minh chân nhân xuất hiện, nội tâm Trần Húc Chi có chút hỏng mất.
Bất quá có lẽ y đã quen với việc Giản Thành ở chi tiết nào đó bị rớt tuyến, Trần Húc Chi sau khi nhìn đến Thanh Minh chân nhân tuy rằng cũng lộ ra thần sắc không thể tin tưởng, nhưng là xen lẫn trong đông đảo biểu tình khiếp sợ, ngược lại cũng không tính là nổi bật.
Chỉ là Giản Thành lần đầu lộ diện dưới tư cách là hậu bối được coi trọng, nháy mắt khi hắn nhìn thấy Thanh Minh chân nhân, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã như cẩu gặm phân.
Nhưng thật ra Hà Minh bên cạnh hắn vội không ngừng trợ giúp Giản Thành, cũng đá cho Giản Thành một cái.
Giản Thành căn bản không phản ứng lại.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Thanh Minh chân nhân cư nhiên còn ở tông môn!
Ông ấy còn ở tông môn!!
Thậm chí điển lễ còn chưa kết thúc đâu, liền nhịn không được ở trong lòng đánh cái call cho Trần Húc Chi: Sư tổ ông ấy cư nhiên còn ở!!!! Ông ấy còn ở a a a a a a ——!
Trần Húc Chi cương mặt che chắn Giản Thành thét chói tai, suất lĩnh các đệ tử tiến lên.
Trần Húc Chi làm đệ tử Bạch Anh chưởng tôn đắc ý, Thanh Minh chân nhân ngữ khí ôn hòa đem người gọi đến bên cạnh ôn hòa hỏi vài câu, ôn tồn khích lệ một phen sau lại ban cho Trần Húc Chi một cái lư hương lớn bằng bàn tay.
Bạch Anh chưởng tôn sau khi nhìn đến tức khắc cười nói: "Đây chính là Linh khí năm đó sư phụ từng dùng qua, ngươi cần phải hảo hảo cất."
Trần Húc Chi cung kính thưa vâng.
Chờ đệ tử chủ phòng lui ra, ngay sau đó đi lên tất nhiên là đệ tử Tinh Hải phong.
Hà Minh nhìn Giản Thành còn đang ngẩn người, không chút do dự đá vào sau gối của Giản Thành, Giản Thành bùm một tiếng quỳ rạp xuống.
Hà Minh thuận thế mang theo đệ tử trực tiếp quỳ gối.
Nhìn bộ dáng mộng bức của Giản Thành, Trần Húc Chi nhịn không được làm cho tiểu Kim giật giật.
Linh kiếm trong cơ thể Giản Thành lắc lư một chút, công thêm đầu gối hắn hung hắng ngã trên mặt đất, lúc này mới hoàn hồn.
Trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt mọi người đều ở trên người hắn, Giản Thành theo bản năng nói: "Kiến qua sư tổ."
Thanh Minh chân nhân nhìn tiểu tử trước mặt, cứ cảm thấy có chút quái dị.
Giản Thành làm ngụy trang, bất quá lực lượng thần hồn của hắn còn cao hơn Thanh Minh chân nhân, cho nên Thanh Minh chân nhân chỉ là cảm thấy quái, lão nhân do dự một chút, nói với Giản Thành: "Đứng lên đi."
Giản Thành run rẩy bò dậy, cương mặt, giống như là người gỗ.
Bạch Anh chưởng tôn nhíu mày, ông phát hiện tiểu tử này giống như là đến thời khắc mấu chốt đều sẽ làm mất mặt a! Lúc trước khi Thái Tố Cốc mang theo người tới tham gia bí cảnh, hình như người đầu tiên làm mất mặt cũng là tiểu tử này = =
Hà Minh nhỏ giọng nói: "Thành sư đệ tiến vào tông môn thời gian còn ngắn, thậm chí còn chưa vào gia phả, nên là........."
Thanh Minh chân nhân hơi hơi nhíu mày, ông nói với Giản Thành: "Nghe nói Lan Hai đưa Luân Hồi Đài cho ngươi?"
Giản Thành không dám nhìn thẳng Thanh Minh chân nhân, cũng không dám đi nhìn Diệp Vô Cấu, càng không dám nhìn Bạch Anh chưởng tôn........... cùng với con thỏ trên đầu, cũng chỉ có thể gục đầu xuống nói: "........ vâng, sư phụ cho ta."
Biểu hiện của Giản Thành như vậy không chiếm được coi trọng của Thanh Minh chân nhân, hỏi một hồi không ra nửa câu, thực nhanh Thanh Minh chân nhân liền xua tay cho Giản Thành đi xuống, Linh Nguyệt chưởng tôn lập tức mang theo đám người Sóc Nguyệt đến bái kiến.
Giản Thành bị Hà Minh lôi kéo trở lại đội ngũ, cả người như cũ thất hồn lạc phách.
Trần Húc Chi nhịn không được ở trong lòng hỏi Giản Thành: "Ngươi lại ngẩn người làm gì?"
Giản Thành lẩm bẩm nói: "............con thỏ kia."
Trần Húc Chi ha một tiếng, theo bản năng mà nhìn thoáng qua đầu sư phụ nhà mình, í, thỏ trắng mềm như bông treo ở trên đầu sư phụ nhà mình, thật làm người buồn cười.
Trần Húc Chi lộ ra vẻ tươi cười: "Con thỏ kia rất đáng yêu, làm sao vậy?"
Giản Thành quỷ dị trầm mặc một chút mới nói: "Đời trước khi Diệp Vô Cấu mang ta nhảy vào động phủ của sư tổ, bên trong không có một bóng người, nàng......." nói tới đây Giản Thành có chút nói lắp: "Nàng lúc ấy mất hồn mất vía, có chút điên cuồng hỏng mất, ta ôm nàng dỗ hồi lâu, nàng lại khóc lại cười, nói mệnh của Đại Nhật Tiên Tông phải hủy diệt."
"Ta thật vất vả làm cho nàng ngủ, sau đó liền đến thấy ở khe núi chỉ có một con tiểu bạch thỏ tuyết trắng đáng yêu, liền giống ý như cái con hiện tại ở trên đầu chưởng môn như đúc!"
Trần Húc Chi kinh ngạc mà nhìn thoáng qua con thỏ kia, thấp giọng nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta liền bắt con thỏ, đưa cho Diệp Vô Cấu." Âm thanh Giản Thành rầu rĩ: "Chờ khi Vô Cấu tỉnh lại nhìn thấy tiểu bạch thỏ, nàng quả nhiên lộ ra tươi cười, hiện tại ngẫm lại......... này mẹ nói vốn dĩ chính là linh thú của Thanh Minh chân nhân, nàng nhìn thấy lin thú như nhìn thấy Thanh Minh chân nhân, nàng đương nhiên vui vẻ!!!"
Trần Húc Chi hoàn toàn không biết an ủi Giản Thành như thế nào.
Y uyển chuyển nói: "........ Đúng rồi, ngươi không phải nói sư tổ không ở đây sao?"
Giản Thành khóc không ra nước mắt: "Năm đó khi ta vào núi, sư tổ đích xác không hề ở đây a!!"
Trần Húc Chi có chút muốn cười.
Y nói: "May mắn ngươi không giả trang thành Hiên Vũ chân nhân, nếu không người liền xong đời."
Giản Thành một câu cũng không muốn nói.
Trong lúc hai người lén câu thông, Sóc Nguyệt đã mang theo đệ tử Huyễn Nguyệt phong bái kiến xong, mang theo đệ tử lui xuống.
Điển lễ kết thúc, kế tiếp tất nhiên là tiệc cơ động, vô số linh quả món ngon lần lượt được dâng lên, tu sĩ cùng khách khứa ngoài điện đều cười ngồi vào vị trí, các đệ tử ở trong điện tuy rằng cũng đang nhấm nháp thức ăn trong yến hội, lại thời khắc cẩn thận, sợ bất kính với chưởng môn đang ngồi trên.
Trần Húc Chi ngồi hơi chếch lên trước, vì Giản Thành còn chưa có hoàn hồn, y đơn giản cấp cho Sóc Nguyệt một cái ánh mắt, hai người một trái một phải liên tiếp mời rượu, một người hống sư phụ sư nương mới ra lò, một người ở bên cạnh Thanh Minh chân nhân chọc cười, trong nhất thời cũng không ai phát hiện ra cái bản mặt khổ qua kia của Giản Thành.
Thanh Minh chân nhân tất nhiên nhìn ra chân thân của Sóc Nguyệt cũng không phải là người, bất quá chính ông cũng dưỡng thỏ ngọc, đương nhiên sẽ không khó xử Sóc Nguyệt, dò một một ít công việc hằng ngày của tông môn, phát hiện đệ tử hậu bối của tông môn phát triển cũng không tệ lắm, Thanh Minh chân nhân liền càng an tâm.
Linh Nguyệt chưởng tôn nhìn ở phân thượng Giản Thành giúp mình điều dưỡng, uyển chuyển mà nói hai câu lời hay cho Giản Thành, Thanh Minh chân nhân cũng không để bụng.
Tên đệ tử Thành Hạo này dù cho không chống đỡ được những trường hợp như này, chỉ cần có thể cứu người từ trong sinh tử là được, đệ tử bên cạnh hắn nhìn qua rất cơ linh, nghe nói tư chất cũng không tồi, cùng lắm thì để đệ tử họ Hà kia làm phong chủ là được.
Một hồi buổi tiệc ăn suốt ba ngày, Thanh Minh chân nhân đã sớm ly tịch, Diệp Vô Cấu bồi Thanh Minh chân nhân đi đến phía sau nghỉ ngơi, Linh Nguyệt chưởng tôn trọng thương mới khỏi cũng đã sớm ly tịch, Bạch Anh chưởng tôn nhưng thật ra có hội kiến nhiều thủ lĩnh của mấy thế lực một hồi, một lát sau lại đi vào phía sau nhìn xem thê tử, sư muội cùng với sư tổ, tới tới lui không ngừng.
Bất quá sao, theo quan sát của Trần Húc Chi, Bạch Anh chưởng tôn kỳ thật trong lòng rất cao hứng, xuân phong đắc ý, tươi cười đắc ý trên mặt so với thường ngày sáng lạn hơn nhiều.
Trần Húc Chi làm đích truyền của chủ phong, tất nhiên là phải giúp Bạch Anh chưởng tôn giữ thể diện, y thật sự ở trong yến hội uống liền ba ngày, thẳng đến ngày thứ tư yên hội tan, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.
Hoa Điệt xung phong nhận việc có thể giúp Trần Húc Chi thu dọn tàn cục, Giản Thành tỏ vẻ hắn cũng có thể hỗ trợ, Hà Minh cười lạnh ba tiếng, căn bản không tin Giản Thành có thể giúp đỡ, hắn đem Trần Húc Chi có chút choáng váng cho Giản Thành, tấm tắc vén tay áo cùng cộng sự Hoa Điệt cùng nhau xử lý công việc kế tiếp.
Giản Thành gãi gãi đầu, trong lòng biết mình lần này ở thời khắc mấu chốt thất thố, Hà Minh tám phần đã không còn ôm tin tưởng với hắn, hắn có chút buồn bực.
——Hắn cũng không muốn mất mặt a!!! Chính là mỗi lần hắn dùng lời thề son sắt nói gì đó với sư huynh, cuối cùng sẽ luôn là bị vả mặt! Mặt hắn cũng đau quá a!!
Bất quá so với xử lý chuyện kết tiếp, Giản Thành nhưng thật ra càng hi vọng đưa Trần Húc Chi về nghỉ ngơi, vì thế hắn chào hỏi cùng Hà Minh, đỡ Trần Húc Chi liền trở về Tam Khê Các.
Trần Húc Chi cả người đều vựng hồ hồ.
Thẳng đến khi Giản Thành lột quần áo y, đem y nhét vào trong suối nước nóng, Trần Húc Chi mới thanh tỉnh vài phần.
Tuy nói uống rượu không thể ngâm nước nóng, nhưng Trần Húc Chi là tu sĩ, nhất thời mùi rượu dâng lên nhưng thật ra không tổn hao gì với cơ thể, bất quá lại làm tính cách y thêm vài lần đường hoàng thẳng thắn.
Khi Giản Thành tính toán trở về lấy khăn lông cùng quần áo tắm rửa cho Trần Húc Chi, Trần Húc Chi đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay áo của Giản Thành.
Thanh niên tóc đỏ xụi lơ bên cạnh ao suối nước nóng, ngửa đầu, lộ ra cần cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo, mặt mày đều là men say, lại nhiều thêm ba phần phong lưu cùng câu hồn.
Y lười biếng, cư nhiên trực tiếp hỏi ra: "Uy, ta trước đó khá tò mò."
Giản Thành nhìn sắc đẹp nhìn đến thần hồn điên đảo.
Trần Húc Chi nói: "Ngươi trước đó nói, ở chỗ sư tổ dỗ sư nương? Ngươi dỗ như thế nào?"
Giản Thành nháy mắt thanh tỉnh, hắn hít hà một hơi, cái trán toát ra mồ hôi lạnh