Chỗ Nào Không Đúng

Chương 114




Giản Thành từng vô số lần từ trong tử vong nháy mắt tìm được sinh cơ, cũng từng vô số lần du tẩu ở giữa ranh giới sinh tử nhưng mà chừa từng giống như giờ khắc này, phát hiện chính mình cách tử vong gần đến vậy, gần đến mức hắn đều nghĩ trực tiếp ngây ngốc gật đầu nói một câu nếu không ta dạy cho ngươi loại tán tỉnh này.


Giản Thành nuốt nước miếng, hắn yên lặng nhìn thanh niên đang nằm nghiên ở bên cạnh ao, hít sâu một hơi, duỗi tay đem quần áo của mình cũng........ lột.


Bùm một tiếng, hắn cùng Trần Húc Chi giống nhau chỉ mặc một cái áo trong liền nhảy vào trong nước, thật cẩn thận tiến đến bên cạnh Trần Húc Chi.


Giản Thành đồng dạng dựa nghiêng ở bên cạnh Trần Húc Chi, mặt đối mặt nhìn thanh niên tóc đỏ, sau lưng là vách hồ lồi lõm, cảm xúc thô ráp nhắc nhở hắn phải bình tĩnh!


Dựa vào gần, hơi thở của Trần Húc Chi ập vào trước mặt, thổi đến Giản Thành tâm ngứa, hắn nhịn không được vươn tay, vén lên một sợi tóc dài màu đỏ, tóc sau khi ngấm qua nước ướt dầm dề, màu sắc tựa hồ thâm trầm một chút, xúc cảm nhu thuận như tơ lụa, Giản Thành theo bản năng mà vuốt ve.


Đợi nửa ngày cũng không thấy Giản Thành trả lời, Trần Húc Chi không kiên nhẫn, y trở tay kéo lại tóc mình, một cái tay khắc bắt lấy vạt áo trong của Giản Thành, đem mặt Giản Thành nhấc tới trước mặt, đôi con ngươi đen bóng của y như thấm vào thủy quang, khóe môi hơi nhướng, mặt mày đỏ ửng, bất quá chỉ liếc xéo một cái, lại có loại ảo giác hoạt sắc sinh hương.


Y lẩm bẩm nói: "Ngươi có nói hay không?'


Đầu Giản Thành cơ hồ muốn đụng tới chóp mũi của Trần Húc Chi!!


Lý trí của hắn gần như trống rỗng, máu toàn thân giống như đều sôi trào lên, kêu gào muốn nhào lên!


Giản Thành đột nhiên duỗi tay che lại cái mũi, thanh âm rầu rĩ: "....... ngươi đoán!"


Trần Húc Chi nghe xong thế như cười rực rỡ, phảng phất như hoa thược dược màu son nở rộ, mỹ lệ không gì sánh được.


Giản Thành nháy mắt suy nghĩ bậy bạ.


Giây tiếp theo Trần Húc Chi trở tay cho Giản Thành một chém, cũng dùng ngữ khí đơn thuần chứa đầy ý cười nói: "Nhất định là hống như thế này!"


"A!" trước mắt Giản Thành tối sầm, bùm một tiếng bị đánh chìm xuống nước, chỗ sau cổ đau cực kỳ, nhất thời không khống chế được ùng ục ùng ục uống vài ngụm nước ôn tuyền!


Dưới chân hắn nhũn ra cả người vô lực, chiêu thức hạ đao của Trần Húc Chi cũng dùng lực thật lớn, vốn dĩ những suy nghĩ bậy bạ trong đầu nháy mắt không cánh mà bay, chỉ còn lại có đau đau đau...........


Bên tai còn nghe tiếng Trần Húc Chi ha ha ha cười, y cư nhiên còn nói: "Ta lần trước thấy sư phụ chính là làm như vậy gõ sư nương a!"


Giản Thành: "..........."


Sư huynh thật là uống nhiều quá.


Giản Thành xoa nhẹ cổ nửa ngày mới bớt, hắn nhìn Trần Húc Chi bừa bãi cười đùa lời nói không cố kỵ, vỗn dĩ tâm tình buồn bực chậm rãi tiêu tán, biến thành nhu hòa.


Ngày xưa sư huynh chưa bao giờ tiêu sái như hiện tại, có thể thấy được trong lòng y gánh vác không ít áp lực, thận trọng từ lời nói đến việc làm, băn khoan thật nhiều.


Giản Thành nhịn không được nâng bả vai Trần Húc Chi, cười khẽ: "Ngươi như vậy quá thỗ lỗ, ta cũng không dám dỗ nàng như vậy."


Trần Húc Chi nghiêng đầu, trên khuôn mặt đỏ bừng toát ra biểu tình tò mò cùng khó hiểu, y ha ha cười rỗ lên, để sát vào Giản Thành: "Vậy ngươi làm như thế nào?"


Giản Thành hơi hơi cúi đầu, tới gần cái trán của Trần Húc Chi, nhẹ nhàng hôn một chút, thanh âm ôn nhu không thể tưởng tượng.


"Ta ca hát cho nàng.'


Trần Húc Chi ngơ ngẩn mà nhìn Giản Thành, trong lòng không hiểu được mà mềm thành một đoàn, thật giống như cái trán bị thi triển pháp thuật, toàn thân đều không thể động đậy.


Giản Thành tựa vào Trần Húc Chi, nhẹ nhàng xướng lên.


"..........bánh tô trong hẻm mềm mềm, bốn năm trĩ nhi lập thành nhóm, một đường đuổi theo, một đường chạy, hương khí nhè nhẹ như mật đường, trở về nhà cười nói đã ăn."


Thanh âm Giản Thành trầm thấp khàn khàn, hát lên cũng có chút âm điệu, nhưng hắn hát hát một hồi lại nở nụ cười: "Khi còn nhỉ ta cùng nương ở trong một cái sân hẻo lánh, bên ngoài bức tường ngoài viện, chính là hẻm nhỏ, có đôi khi ta liền trộm chuồn ra ngoài.........."


Trần Húc Chi lẳng lặng nghe, không nói một lời.


Giản Thành từ từ mà nói: "Khi đó có một ông cụ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, lão làm bánh ngọt ăn rất ngon, nhưng ta không có tiền, cũng chỉ có thể chạy đuổi theo lão, đem mùi hương lưu lại trên người, chờ về nhà, nói với nương, đại gia kia thật tốt, đã cho ta ăn bánh ngọt, ta không đói bụng..........."


Giản Thành thở dài nói: "Ngõ nhỏ còn có rất nhiều hài từ nhà khác, một tiểu hài tử phát hiện ta mỗi ngày làm như vậy, liền bịa một bài vè thuận miệng trào phúng ta, ta liền đem câu cuối cùng sửa lại............"


Nói tới đây, Giản Thành lại xướng lên, bất quá lại thay đổi một câu cuối; "............bánh tô trong hẻm mềm mềm, bốn năm trĩ nhi lập thành nhóm, một đường đuổi theo, một đường chạy, hương khí nhè nhẹ như mật đường, câu đến Thành Đản Nhi quên gia nương.........."


Trần Húc Chi theo bản năng lặp lại: "....... Thành Đản Nhi?"


Giản Thành có chút quẫn bách: "Ân, người trong nhà đều gọi ta như vậy."


Trần Húc Chi thấp thấp mà nở nụ cười.


Giản Thành cũng không tức giận, hắn cười hỏi Trần Húc Chi: "Ngươi không có nhũ danh sao?"


Trần Húc Chi nghiêng đầu, hồi tưởng một chút mới nói: "Khi còn nhỏ nương đều gọi ta là Thúc ca nhi, ta đứng hàng thứ ba."


Giản Thành mỉm cười: "Nương ta cũng gọi ta là Thành ca nhi."


"Nương ta không phải dân bản xứ, là tu sĩ tới từ nơi khác, sau lại cùng cha ta......." Giản Thành hàm hồ lược qua, chỉ là nói: "Nương ta xuất thân từ một trại của ba ngọn núi trong trung bộ của đại lục, là một tu sĩ trong một tiểu sơn trại.'


"Ba ngọn núi ba mươi ba nhánh, hảo sơn hảo thủy, một loan một động, chạy dài tám ngàn dặm."


Giản Thành lần này xướng một làn điệu khác với Trần Húc Chi từng nghe , mang theo âm thanh uốn lượn quanh quẩn cùng chấn động lồng ngực trầm thấp, thật giống như có vô số tiếng vọng từ vố số eo núi truyền lại, chỉ là nghe đã có thể tưởng tượng được cảnh núi non trùng điệp trải dài tám ngàn dặm.


"Đây là bài lúc ta còn nhỏ nương thường xướng, khi ta ngủ không được hoặc là chịu khi dễ, nương liền xướng bài này dỗ ta."


"Mỗi khi nghe được nương ca hát, ta sẽ có lọai cảm giác hạnh phúc."


"Từ khi nương đi rồi, ta rốt cuộc không cảm nhận được loại tư vị này nữa."


Lời nói của Giản Thành còn chưa xong, liền nghe người bên cạnh cư nhiên cũng mở miệng ca hát!


"Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ!" Trần Húc Chi vỗ vỗ tay, rung đùi đắc ý, vẻ mặt nghiêm túc mà xướng: "Treo trên bầu trời tỏa ra ánh sáng, giống như rất nhiều đôi mắt nhỏ!"


Xướng xong, Trần Húc Chi nhìn Giản Thành: "Ta chỉ biết hát bài này, có cảm giác hạnh phúc không?"


Giản Thành yên lặng nhìn thanh niên tóc đỏ trước mặt, vô số cảm tình mênh mông mãnh liệt kích động ở trong đó, nổ mạnh.


Hắn a một tiếng, thanh âm khàn khàn, thậm chí có chút nghẹn ngào.


"Thực hạnh phúc a." Giản Thành nhịn không được giơ tay che lại lồng ngực, tim đang bùm bùm nhảy, giống như đang sinh động miêu tả cái gì: "Hạnh phúc đến hòa tan........."


Hắn nhịn không được ôm lấy người bên cạnh.


"Cảm ơn.........."


Lúc sau Giản Thành liền vẫn luôn ca hát, Trần Húc Chi bị khơi dậy hứng thú cũng lắp bắp mà học theo, hai tên ngũ âm không được đầy đủ phá tông quỷ khóc sói gào một đêm, cũng may mà Tam Khê Các có trận pháp, âm thanh không xuyên được ra bên ngoài, nếu không Trần Húc Chi lần này mất mặt lớn.


Sau nửa đêm, tác dụng rượu qua đi, Trần Húc Chi nặng nề ngủ, Giản Thành ôm Trần Húc Chi ngồi ở suối nước nóng, nhìn nhưng ngôi sao sáng ngời trong đêm, tâm tình cực tốt, hắn đối với tương lai tràn ngập tin tưởng!


Nhìn người nhủ say trong ngực, Giản Thành nhịn không được đi sờ mặt của Trần Húc Chi, sau khi ngâm suối nước nóng, da thịt Trần Húc Chi trơn trượt trắng nõn, vuốt lên như là trứng gà lột, Giản Thành bất quá mới xoa nhẹ hai cái liền đỏ.


Trần Húc Chi không thoải mái lắm rầm rì một tiếng, tựa hồ muốn xoay người ngủ, Giản Thành vội vàng ôm lại Trần Húc Chi, rời khỏi suối nước nóng.


Tiến vào Tam Khê Các, gian nan mà đổi quần áo cho Trần Húc Chi, cũng đem người đã sớm nhũn thành một đoàn nhét vào trong chăn, Giản Thành chậm rì rì mà rời đi, hắn cơ hồ là bước một bước lại quay đầu, trong lòng trước sau tiến hành thiên nhân giao chiến.


Thật vất vả rời đi Tam Khê Các, Giản Thành nhanh chóng chạy đến thác nước nhỏ phía dưới suối nước nóng, hắn dọn một cục đá thật lớn để dưới thác nước, sau đó tự mình ngồi lên trên tảng đá, mặc cho nước lạnh cọ rửa nhiệt độ nổi lên trên thân.


Giản Thành ngồi xếp bằng trên tảng đá, trên đỉnh đầu thác nước ào ào lao xuống, nhưng trong lòng càng ngày càng nóng bỏng, phảng phất như có một ngọn lửa vĩnh viễn không tắt, không ngừng thiêu đốt, nhưng khi thiêu đốt đồng thời lại sinh ra lực lượng mới.


Giản Thành bản tính đạm mạc, không dễ động tình, nhưng một khi động tình, tất nhiên là kinh thiên động địa, khác cốt minh tâm.


Hắn vốn dĩ cũng không xác định cảm tình của mình đối với Trần Húc Chi là gì, hắn cũng từng bị Trần Húc Chi hấp dẫn, cũng từng cùng đông đảo nữ nhân hưởng qua **, nhưng chưa bao giờ giống như hiện tại giờ khắc này, cảm giác chính mình có thể hủy thiên diệt địa, không gì không làm được.


Chỉ là bởi vì người hắn yêu hát một bài, nói muốn cho hắn ôn lại tư vị hạnh phúc.


Cái loại nhất cử nhất động đều bị đối phương ảnh hưởng này, cảm xúc xùng tự hỏi toàn bộ đều bị người khác ảnh hưởng quá mức mới lạ, trên lý trí Giản Thành biết cần phải khắc chế, vạn nhất thương tổn đến Trần Húc Chi thì hối hận không kịp; nhưng trên phương diện khác.......... làm thế nào khống được ngọn lửa dữ dội? Nếu ngọn lửa đó có thể khống chế được, cũng liền không có tính phá hoại cường hãn, tất nhiên cũng không còn được gọi là ngọn lửa.


Ngọn lửa của Đại Nhật Tiên Tông, trước nay đều không phải dùng để khắc chế.


"Quá thất bại." Giản Thành lẩm bẩm, hắn nhìn lòng bàn tay chính mình, tự giễu nói: "Ông trời thật biết trêu người."


Một đêm qua đi, Giản Thành đứng dậy từ dưới thác nước, sau khi hắn rời đi, thác nước lạnh băng cọ rửa trên cự thạch, lại nổi lên sương khói nhè nhẹ, nguyên lai Giản Thành một đêm cũng không thể khống chế tốt ngọn lửa, thế nhưng sớm đã hầm nóng khối cự thạch hoàn toàn.


Giản Thành tung ta tung tăng chạy về Tam Khê Các.


Mặc kệ nó, quan trọng không phải là quá khứ, mà là hiện tại cùng tương lai.


Hắn còn thực ân cần chuẩn bị làm cháo trắng rau xào để xoát độ hảo cảm của sư huynh, sau đó khi đang nhóm lửa thì suy nghĩ bậy bạ, làm cho bếp nổ.


Tiếng nổ mạnh làm Trần Húc Chi bừng tỉnh, y một bên xoa đầu một bên đỡ tường, một chân nhẹ một chân nặng đi tới, khi nhìn thấy đống lộn xộn đầy đất, hữu khí vô lực nói: "Ngươi làm cái gì đó?"
Giản Thành ngượng ngùng nói: "Xin lỗi ha, ta quyên nồi ở nơi này của ngươi không phải đỉnh, không kiên nhẫn đốt.........."


Đại não Trần Húc Chi như một đoàn hồ nhão, nghe thấy câu nói như vậy cư nhiên không phản ứng lại, thuận miệng nói: "Trong phòng luyện đan có dùng đỉnh........từ từ không đúng!"


Y miễn cưỡng đi trừng Giản Thành: "Ngươi cho rằng người khác đều giống ngươi, lấy đỉnh ba chân của mình làm nồi nấu cơm ăn sao?!"


Giản Thành không cho là đúng: "Dù sao cũng không tìm được ba cái chân, cái đỉnh kia liền không khác gì nồi.'


Trần Húc Chi: "............" cái đỉnh đang khóc a!!


Giản Thành tiến đến bên cạnh Trần Húc Chi, hắn đỡ Trần Húc Chi trở về: "Sư huynh trước cư tiếp tục ngủ một hồi, chờ ta làm xong cơm liền gọi ngươi."


Có lẽ là chưa thật sự tỉnh, Trần Húc Chi cư nhiên choáng váng bị Giản Thành lừa dối trở về phòng, xốc chăn lên xoay người lại ngủ!


==========================


Tác giả có lời muốn nói:


........Các ngươi nghĩ đến đâu nha?


Giản Thành sao có thể ôm Diệp Vô Cấu ở trong viện của sư tổ nàng bạch bạch bạch?!


Có tiết tháo chút a!!!!!!!!!!!!