Chỗ Nào Không Đúng

Chương 112




Diệp Vô Cấu đứng ở cửa vào khe núi, hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào.


Đi chưa được mấy bước, nàng liền nhìn thấy một con thỏ béo đang nằm nghiêng trên một tảng đá lớn phơi nắng.


Con thỏ béo có cái bụng tròn trịa, lỗ tai thật dài cùng với tứ chi ngắn nhỏ, giờ phút này giống như là cái bánh màn thầu nằm liệt trên tảng đá, miệng hơi hơi mở ra, hai cái răng cửa cực lớn dưới ánh nắng chiếu xuống trắng nõn như ngọc, xinh đẹp cực lỳ.


Diệp Vô Cấu sau khi nhìn thấy con thỏ này lộ ra tươi cười, nàng đi đến trước con thỏ hơi hơi khom người hành lễ: "Kiến qua tiền bối."


Con thỏ béo này là linh thú của Thanh Minh chân nhân, đệ tử đồng lứa với Diệp Vô Cấu đều là bị con thỏ này đánh đến tè ra quần, lịch sử đen tối vô số.


Thỏ béo a một tiếng, không phản ứng Diệp Vô Cấu, Diệp Vô Cấu không để bụng, sau khi chào hỏi liền lướt qua thỏ béo đi vào trong sơn cốc.


Sơn cốc cũng không lớn, xuyên qua bụi hoa cùng rừng trúc, Diệp Vô Cấu liền nhìn thấy lão nhân thanh y đang khiêng cái cuốc cày ruộng trên đồng.


Nàng lẳng lặng đứng ở bên cạnh, yên lặng chờ.


Đợi ước chừng nửa canh giờ, lão nhân sau khi dạo một vòng quanh miếng đất này, mới chậm rì rì đứng lên, còn vén tay áo lên lau lau mồ hôi không tồn tại trên trán, phát ra một tiếng cảm khái: "Làm ruộng thật không dễ dàng a."


Diệp Vô Cấu như cũ làm người gỗ, làm bộ không nghe thấy.


Thanh Minh chân nhân đặt cái cuốc sang bên cạnh, cầm lấy cái khăn trên vai xoa xoa mặt, lúc này mới nhìn về phía Diệp Vô Cấu.


"Cấu nha đầu, ngươi tiến giai a?"


Khóe miệng Diệp Vô Cấu giật giật, không thể gọi là Diệp nha đầu sao? Cách gọi này thật dễ dàng sinh ra nghĩa khác a!


Diệp Vô Cấu miễn cưỡng cười nói: "Nhờ phúc, gần nhất gặp được cơ duyên, may mắn tiến giai.'


Thanh Minh chân nhân phát ra tiếng cười ngắn ngủi: "Cơ duyên? May mắn? Bắt được chính là cơ duyên, không bắt được chính là tùy duyên, tiến giai không có may mắn, chỉ có tích lũy đầy đủ, chỉ có được ăn cả ngã về không, chỉ có thẳng tiến không lùi, ngươi nha đầu này sao cũng trở nên dối trá?"


Diệp Vô Cấu trầm mặc, lời nói này của Thanh Minh chân nhân quá trắng trợn, như là một cây đao trực tiếp đâm vào trong lòng nàng.


Nàng hít sâu một hơi, nhớ tới muội muội Diệp Vô Tịnh, rốt cuộc lấy hết can đam hỏi Thanh Minh chân nhân: "Năm đó chuyện của muội muội, sư phụ thật sự không có biện pháp sao?"


Thanh Minh chân nhân cười mị mị mà nhìn Diệp Vô Cấu: "Này còn phải xem ngươi tán thành biện pháp gì."


"Phương pháp đơn giản nhất chính là đem thần hồn của Diệp Vô Tịnh luyện hóa thành đan dược, ngươi ăn vào trong bụng liền không cần tốn mấy trăm năm này." Lão nhân nói như thế: "Bất quá tâm tính ngươi không đủ, nếu làm như thế sẽ tiện nghi đám ma tu, ta nhưng không muốn đồ đệ bồi dưỡng lâu như vậy chuyển sang ma môn, cho nên cũng chỉ có thể kéo."


Diệp Vô Cấu cười khổ, sư phụ không hổ là sư phụ, xem thật chuẩn.


Nhưng lời này nếu nói ra thời trẻ, nàng tất nhiên sẽ không nghe, chỉ có hiện tại hết thảy đều qua đi, nàng mới có thể đem những lời này nghe vào trong lòng đi.


Diệp Vô Cấu khom lưng thật sâu: "Mấy năm nay thêm phiền toái cho ngài.'


Thanh Minh chân nhân cười tủm tỉm như cũ: "Không phiền toái, ta phiền toái nơi nào? Lão nhân ta ở sau núi ăn sung mặc sướng, ngày qua ngày tu thân dưỡng tính thực thoải mái, xui xẻo chính là đồ đệ đáng thương khác của ta, dù sao các ngươi cũng là huynh đệ tỷ muội, vẫn phải hỗ trợ lẫn nhau."


Diệp Vô Cấu bị sư phụ nhà mình nói đến đỏ mặt, một câu cũng không nói nên lời.


Thanh Minh chân nhân nói hai câu, nhìn thấy Diệp Vô Cấu thật sự nghe vào, cỗ lệ khí ngày xưa cũng tiêu tán, lúc này mới dừng lại.


Ông chỉ vào Diệp Vô Cấu lắc đầu, thờ dài một tiếng: "Chậc, dù sao cũng đã tới, vào đi.'


Diệp Vô Cấu nhẹ nhàng thở ra trong lòng, biết sư phụ sẽ không lại truy cứu chuyện cũ.


Nàng đi theo Thanh Minh chân nhân đi vào nhà tranh đơn sơ, trong phòng có một cái giường, một án thư, một cái tủ quần áo cùng với một cái giá, trên giá để lung tung rối loạn chai lọ vại bình, trừ những thứ đó ra không còn vật gì khác.


Thanh Minh chân nhân khoanh chân ngồi trên giường, Diệp Vô Cấu tự lực cánh sinh lấy ra một cái đem hương bồ đặt bên cạnh ngồi xuống, Thanh Minh chân nhân nói: "Nói đi, ngươi chạy đến tìm ta, chỉ sợ không phải tông môn xảy ra chuyện gì, mà là ngươi phát hiện cái gì đi?"


Diệp Vô Cấu gật đầu: "Trong tông môn cũng xảy ra chút chuyện, Lan Hải....... đi rồi."


Thanh Minh chân nhân ngô một tiếng: "Nhiều năm như vậy chỉ đi một người, thực không tồi."


Diệp Vô Cấu tuy rằng nghe xong trong lòng khó chịu, nhưng cũng biết Thanh Minh chân nhân cũng không có ý khác, bởi vì huynh đệ tỷ muội đồng lứa kia của Thanh Minh chân nhân đã sớm đi không sai biệt lắm.


Diệp Vô Cấu thấp giọng nói: "Thời gian tới, ta cùng Bạch Anh quyết định cử hành đại điển bạn lữ, chúng ta muốn kính trà cho sư phụ ngàu, ngài xem.........."


Thanh Minh chân nhân phát ra tiếng thở dài, ông trầm ngâm một hồi nói: "Cũng được, cũng coi như đặt một dấu chấm cho quá khứ, lão phu liền động một cái vậy." Dừng một chút, ông nói: "Thuận tiện xóa tên của Lan Hải trên gia phả, đưa vào bảng tổng phổ."


Đại Nhật Tiên Tông có hai danh lục gia phả, một cái là bảng tổng phổ, ký lục danh lục của toàn bộ đệ tử đích truyền từ khi Đại Nhật Tiên Tông khai phá, một cái khác là gia phả, là từ chưởng môn thời đó kéo lên một thế hệ, hạ xuống một thế hệ, đệ tử đời thứ ba sử dụng hệ thống gia phả.


Lan Hải qua đời, liền không cần thiết tiếp tục lựu lại trong bảng tổng phổ đệ tử đời thứ ba, mà người duy nhất có tư cách tự tay biết tên của Lan Hải chưởng tôn vào bảng tổng phổ tất nhiên thuộc về Thanh Minh chân nhân.


Diệp Vô Cấu nhấp môi, nàng nhỏ giọng nói: ".......chờ sau khi đệ tử kết hôn lại sửa đi."


Thanh Minh chân nhân hừ một tiếng: "Lừa mình dối người."


Diệp Vô Cấu không nói lời nào.


Thanh Minh chân nhân bĩu môi, ông nói: "Còn có việc?"


Không có việc gì liền cút đi.


Diệp Vô Cấu tự hỏi một lát, cẩn thận châm chước từ ngữ: "Lần này, ta gặp Thiên Quý."


Thanh Minh chân nhân giương mắt nhìn Diệp Vô Cấu.


Diệp Vô Cấu nói: "Lão nói một vài chuyện thú vị."


Thanh Minh chân nhân bất động thanh sắc.


Diệp Vô Cấu nhìn về phía Thanh Minh chân nhân: "Sư phụ, lão lỗi Hóa Thần chi lộ đã chết, tiên nhân chi đạo đã vẫn, đó là sự thật"


Thanh Minh chân nhân a một tiếng: "Đầu óc ngươi bị Thiên Quý xem như cầu mà đá phải không? Hắn nói cái gì chính là cái đó?"


Diệp Vô Cấu nhíu mày: "Nhưng sau khi ta tiến vào Hóa Thần kỳ, mỗi lần tìm hiểu đích xác có loại cảm giác bí bức, thật giống như thiên địa đã biến thành một cái nhà giam."


Thanh Minh chân nhân nói: "Thì sao?"


Diệp Vô Cấu sửng sốt.


Thanh Minh chân nhân: "Vô Cấu, ngươi tu luyện đến bay giờ, có từng hối hận qua?"


Diệp Vô Cấu không chút nghĩ ngợi liền nói: "Không, tuy nói đã phát sinh rất nhiều chuyện tiếc nuối cùng làm ta hối hận cả đời, nhưng nếu làm hết thảy trở lại, lựa chọn của ta chỉ sợ vẫn là như vậy."


Nàng không thay đổi, lựa chọn nàng đã làm ra thì sẽ không thay đổi, chuyện nên xảy ra thì sẽ xảy ra, hối hận là cảm xúc vô dụng nhất, đặc biệt là đối với tu sĩ.


Thanh Minh chân nhân: "Vậy nếu thiên địa biến thành nhà giam, có ảnh hưởng gì với ngươi sao?"


Diệp Vô Cấu hơi há mồm, sắc mặt nàng biến ảo liên tục, cuối cùng thế nhưng cười.


"Thật là ta lại thụt lùi."


Mỗi một tu sĩ có thể đi đến Hóa Thần này, tất nhiên đều bất khuất kiên cường, có nghị lực cực lớn cùng cơ duyên, sao có thể bởi vì biết phía trước không có đường, liền uể oải vô thố?


Thiên địa biến thành nhà giam, vậy đánh vỡ nhà giam, thiên địa vô đạo, vậy chính mình khai sáng một cái.


Đây mới là tâm tính cùng tín niệm của tu sĩ.


Nhìn đến Diệp Vô Cấu tự mình nghĩ thông suốt, Thanh Minh chân nhân rốt cuộc lộ ra một tia tươi cười chân thật.


"Trẻ nhỏ dễ dạy." Còn không tính là quá xuẩn.


Thanh Minh chân nhân nói: "Đồng lứa kia của ta cũng có mấy sư huynh sư tỷ thiên phú cực cao, bọn họ đều trước ta một bước rời đi tông môn, đi khắp tứ phương tìm kiếm cơ hội cùng phương pháp, trải qua trăm ngàn năm, không thành công tất nhiên ngã xuống, tất nhiên sẽ không truyền lại tin tức, may mà hậu bối tông môn còn biết tranh đua, không có làm tông môn suy sụp.


Ông nhìn nữ tử trước mặt, giữa hoảng hốt thấy được là nữ hài Diệp Vô Cấu mấy trăm năm trước, ngữ khí ôn hòa: "Ngươi hiện giờ tiến giai Hóa Thần, cũng là lúc ta nên đi."


Đôi mắt Diệp Vô Cấu hơi hơi trợn to, nàng há miệng muốn nói cái gì, cuối cùng lại cái gì cũng không nói.


Con đường của tu sĩ chỉ có thể một người đi, con đường này quá gian nan hạn hẹp, không dung được người thứ hai.


"Sư phụ......."


Thanh Minh chân nhân cười ha ha.


Ông nói: "Đừng làm biểu cảm của tiểu hài, ngươi cũng là tu sĩ Hóa Thần, sau này ngươi sẽ trở thành hậu thuẫn của Đại Nhật Tiên Tông, chớ nên cố tình làm bậy giống như trước đây."


Nghe được sư phụ ân cần dạy dỗ, hốc mắt Diệp Vô Cấu cay xè, nước mắt rơi rào rạt.


"Khi làm người cần lo lắng nhiều cho nhóm sư huynh muội, khi làm việc phải lo lắng cho sự phát triển tông môn, phải đem tân hỏa của lịch đại tông chủ truyền xuống ổn thỏa, để không phụ Dung Dương Hỏa trên người ngươi."


Thanh Minh chân nhân vươn tay, giống như rất nhiều năm trước khi Diệp Vô Cấu vẫn là nữ hài, sờ sờ đầu của nữ tử.


"Làm vợ, làm mẹ, đây là chuyện của chính ngươi, đừng làm khó Bạch Anh, cũng không cần ủy khuất chính mình, biết không."


Diệp Vô Cấu liên tục gật đầu, nước mắt như chuỗi trân châu, khóc đến rối tinh rối mù.


Thẳng đến khi Diệp Vô Cấu rời đi khe núi, Thanh Minh chân nhân mới từng chút một thu hồi tươi cười trên mặt, trở nên diện vô biểu tình.


Ông đứng dậy, đi đến bên cái giá, cầm lấy một cái hộp ngọc.


Mở hộp ra, trong hộp là một góc áo rách nát, góc áo màu nâu đã bắt đầu phai màu, nhưng mà chữ lưu lại bên trên vẫn như cũ nhìn mà ghê người.


[ Thiên lộ đã đứt! Phải phá...........]


Mấy chữ sau hoàn toàn điên cuồng, căn bản không nhìn ra viết cái gì, Thanh Minh chân nhân nhẹ nhàng vuốt ve góc áo rách nát này, mặt trầm như nước.


Góc áo cùng chữ viết này thuộc về sư đệ Hiên Vũ chân nhân của ông, năm đó Hiên Vũ chân nhân vừa Hóa Thần liền rời đi tông môn, Thanh Minh chân nhân cùng Hiên Vũ chân nhân luôn giữ liên hệ, thẳng đến hơn bảy mươi năm trước.


Thanh Minh chân nhân mất đi liên hệ với Hiên Vũ chân nhân, ông trước đó đến nơi cuối cùng Hiên Vũ chân nhân xuất hiện, nhiều lần biến chuyển, cuối cùng tìm được góc áo này.


Đây là di vật duy nhất của Hiên Vũ chân nhân lưu lại thế giới này trước khi biến mất.


Hiện giờ Diệp Vô Cấu đã tiến giai Giản Thành, tông môn có Hóa Thần hậu thuẫn, Thanh Minh chân nhân rốt cuộc nhịn không được.


Chờ hôn lễ kết thúc, ông liền có thể xuất phát.


Thanh Minh chân nhân thả góc áo lại trong hộp ngọc, sau khi cẩn thận cất đi, rời đi căn phòng nhỏ.


Đại bạch thỏ trước đó nằm phơi nắng ở khe núi không biết khi nào thế nhưng chờ ở cửa.


Đại bạch thỏ miệng nói tiếng người: "Ngài phải rời đi sao?"


Thanh Minh chân nhân gật đầu: "Vô Cấu là tu sĩ Hóa Thần, là lúc ta rời đi."


Đại bạch thỏ: "Ta muốn tiếp tục theo ngài."


Thanh Minh chân nhân cười cười, ông duỗi tay sờ cái đầu xù xù của đại bạch thỏ: "Ngươi ở lại đi, ngươi đã nửa chân dẫm vào cảnh giới Hóa Thần, không đến mười năm, là ngươi có thể trở thành yêu thú Hóa Thần, nếu hiện tại theo ta rời đi, lại muốn tìm đến cơ hội liền không biết đến năm nào tháng nào."


"Kỳ thật nếu không có Vô Cấu tiến giai, chờ sau khi ngươi tiến giai ta cũng phải rời đi."


Không đợi đại bạch thỏ mở miệng, Thanh Minh chân nhân lại nói: "Hơn nữa, có ngươi ở tông môn theo dõi, ta cũng càng an tâm, rốt cuộc thì nha đầu Vô Cấu kia thật sự là.........."


Đại bạch thỏ nghe cong cả người đều không tốt, hai csi lỗ tái héo rũ sau đầu.


"..........Ai, vậy được rồi."


Đại bạch thỏ giống như là trả tù nói: "Vậy nếu Diệp nha đầu kia không nghe lời, ta liền đá nàng nga!"


Thanh Minh chân nhân nghe xong buồn cười, ông duỗi tay ôm con thỏ lên, thuận mao: "Được được được, tùy ngươi muốn đá thế nào thì đá."


Dù sao ông cũng rất khó có thể trở về.


"Ngươi vui vẻ là được."