Chỗ Nào Không Đúng

Chương 111




Đêm đó Trần Húc Chi ở lại Giới Luật Đường.


Ngày hôm sau, y cười tủm tỉm hỏi Ngô Thanh Nhi: "Tối hôm qua ngươi nói ta đi cùng với ngươi tới một nơi, lại nói tiếp ta còn chưa có hỏi đâu, đi đâu?"


Ngô Thanh Nhi lại vẻ mặt mờ mịt: "............. A? Đi đến một nơi? Ta, ta nói những lời này sao?"


Biểu tình Trần Húc Chi trong nháy mắt biến thành trống rỗng, giây tiếp theo lại khôi phục bình thường: "Chẳng lẽ là ta nghe nhầm?"


Y cố ý toát ra biểu tình thất vọng: "Ngươi còn nói muốn đưa ta một thứ, ta thực chờ mong Thanh Nhi sẽ đưa cho ta cái gì, không nghĩ tới ngươi cư nhiên quên mất?!"


Ngô Thanh Nhi chỉ là nói muốn đi lấy đồ, Trần Húc Chi cố ý mơ hồ khái niệm, y dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cẩn thận quan sát Ngô Thanh Nhi.


Lái thấy Ngô Thanh Nhi giống như tự hỏi vài giây, cư nhiên dùng ngữ khí không xác định nói: "Ai? Là như thế sao?"


Nàng nhìn nhìn thanh niên trước mặt, Trần Húc Chi như cũ duy trì biểu tình uể oải, Ngô Thanh Nhi tức khắc tự cho là minh bạch nguyên nhân, nàng vội vàng nói: "Huynh trưởng! Ta không quên, ta, ta chỉ là buổi sáng với dậy, không kịp phản ứng lại mà thôi."


Nếu chính mình thật sự muốn đưa đồ cho huynh trưởng, vậy chỉ có cái kia có thể đại biểu tâm ý mình nhất đi!


Ngô Thanh Nhi tuy rằng không nhớ õ chính mình từng nhìn thấy cái gì, nhưng sau khi Trần Húc Chi nói như thế, nàng phản xạ có điều kiện mà nhớ tới dạng đồ vật nào đó.


Trần Húc Chi hồ nghi nói: "Thật sự không quên? Chúng ta đây là đi đâu?"


Ngô Thanh Nhi cười hì hì nói: "Đi Lam sơn." Nàng nói nhỉ: "Gia gia từng nói quá, nhà ta huyết mạch bất phàm, ở Lam sơn có một chỗ thượng cổ truyền thừa xuống làm nơi thí luyện gia tộc."


Trần Húc Chi hít sâu một hơi: "Lam sơn? Đại lục trung bộ Lam sơn?"


"Đúng vậy." Ngô Thanh Nhi tính tính thời gian: "Một chuyến cả đi cả về mất vài tháng đấy."


"Nếu trên đường gặp phải chuyện gì, thời gian hao phí chỉ sợ không chỉ là mấy tháng." Trần Húc Chi chớp mắt: "Thanh Nhi có thể gợi ý cho ta không? Ngươi muốn cho ta cái gì?"


Ngô Thanh Nhi cười duyên, nàng lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra linh động cùng giảo hoạt: "Không nói cho huynh! Nói cho huynh liền không thú vị!"


Trần Húc Chi mỉm cười, y sờ sờ đầu nữ hài: "Được rồi, vậy chờ sự tình của tông môn xong, chúng ta liền xuất phát."


Ngô Thanh Nhi gật đầu thật mạnh, nàng cười tủm tỉm mà xua tay: "Không quấy rầy huynh trưởng, ta đi tu luyện ~"


Thẳng đến khi Ngô Thanh Nhi rời đi, Trần Húc Chi mới chậm rãi thu hồi tươi cười trên mặt.


Lam sơn.


Y biết nơi này, thậm chó khi chưa bắt tay giảng hòa với Giản Thành, Lam sơn cũng là một nơi y cần phải đi.


Giản Thành chính là ở bí cảnh nào đó của Lam sơn có được một quyển sách, quyển sách được chia thành hai chương, Giản Thành chỉ là tìm hiểu được chương đầu, liền thành công tu luyện ra dương thần, trở thành cao thủ Hóa Thần thực lực mạnh nhất.


Nguyên tác vẫn chưa nói nội dung chương sau là gì, chỉ nói Giản Thành mở ra chương sau của quyển sách, quyển sách trống rỗng.


Giản Thành suy đoán là thực lực của hắn không đủ cho nên không nhìn ra nội dung trên quyển sách, cho nên thu hồi lại quyển hạ.


Trần Húc Chi không xem đến cuối cùng, tất nhiên cũng không biết kế tiếp có giải thích quyển sách chương sau hay không, nhưng chỉ là nội dung của quyển thượng, cũng đủ để cho y động tâm.


Có thể tiến giai Hóa Thần là thứ tốt a! Sao có thể buông tha!


Chỉ là Lam sơn ở trung bộ của đại lục, thời trẻ Trần Húc Chi thực lực quá kém, liền không đi.


Giản Thành trong nguyên tác đích xác đi cùng Ngô Thanh Nhi đến Lam sơn, nhưng hai người bọn hắn là trên đường bị đuổi giết rơi vào bí cảnh Lam sơn, hiện tại xem ra chỉ sợ Ngô Thanh Nhi đã sớm có dự mưu, làm cho Giản Thành hiểu nhầm rơi vào bí cảnh là cơ duyên của hắn, không nghĩ tới tám phần chuyện này là Ngô Thanh Nhi an bài.


Trần Húc Chi rũ mắt tự hỏi một hồi, quyết định trước tiên để chuyện này qua một bên.


Trước mắt quan trọng nhất là nghênh đón sư phụ cùng sư nương, Giản Thành bên kia cần phải cứu Linh Nguyệt chưởng tôn được đưa về trước, chuyện khác toàn bộ để sau.


Vào lúc ban đêm, Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về.


Trần Húc Chi trước tiên ở sơn môn khẩu chờ hai người.


Y không có vô nghĩa, nói thẳng: "Kiến qua sư phụ, sư nương, ta đã thông tri tu sĩ Luân Hồi Cung chuẩn bị tốt, hiện tại muốn đi qua sao?"


Bạch Anh chưởng tôn khi nhìn đến Trần Húc Chi, không tự chủ được lộ ra mỉm cười.


Thật là đệ tử đáng tin cậy a.


Ông khó có khi lộ ra thần sắc mệt mỏi: "Ân, hiện tại liền qua đi."


Diệp Vô Cấu khó có khi liếc nhìn Trần Húc Chi, thậm chí còn khen Trần Húc Chi một câu: "Chuẩn bị không tồi."


Trần Húc Chi thụ sủng nhược kinh, sau đó thế nhưng lo sợ trong lòng, ngữ khí càng thêm thật cẩn thận.


"Lan Hải sư thúc tuy rằng đi rồi, nhưng ông ấy đã giao Luân Hồi Đài lại cho Thành Hạo, ta đã hỏi qua hai vị phó cung chủ, Sơn phó cung chủ cùng Liễu phó cung chủ đều tỏ vẻ Thành Hạo rất có thiên phú, Lan Hải sư thúc còn đem tu vi của Thành Hạo nâng tới Kim Đan kỳ, phát động Luân Hồi Đài giúp Linh Nguyệt sư thúc khôi phục là không thành vấn đề."


Trần Húc Chi không giấu vết nói tốt cho Giản Thành.


"Có Luân Hồi Đài, nói vậy thương thế của sư thúc sẽ không chuyển biến xấu."


Bạch Anh chưởng tôn nghe xong quả nhiên sắc mặt tốt hơn rất nhiều: "Đệ tử kia có thể phát động Luân Hồi Đài?"


"Đúng vậy, hai vị phó cung chủ cùng Hà sư huynh đều nói như vậy, ta cũng từng tự mình cảm nhận qua một phen." Trần Húc Chi đi theo bên người Bạch Anh chưởng tôn, nhanh chóng giải thích: "Hai vị phó cung chủ còn mở kho Luân Hồi Cung, lấy ra một ít linh dược, chỉ chờ sau khi chẩn trị qua, liền khai lò luyện đan, đúng bệnh hốt thuốc."


Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu nghe xong tuy rằng không nói chuyện, nhưng sát khí quanh quẩn bên thân đều tiêu tán rất nhiều, tâm tình tựa hồ cùng tốt hơn không ít.


Trần Húc Chi đánh giá chỉ cần Giản Thành không tuột dây xích, Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu liền sẽ không phản đối Giản Thành giữ Luân Hồi Đài.


Ba người đi vào Luân Hồi Cung, quả như lời nói của Trần Húc Chi, tu sĩ Luân Hồi Cung cơ bản đều chờ ở chỗ này, Diệp Vô Cấu lập tức lấy ra một nụ hoa từ trong ngực, sau khi dùng bí pháp thúc dục, nụ hoa biến lớn, cánh hoa mở ra, lộ ra người bên trong.


Linh Nguyệt chưởng tôn hôn mê nhìn qua sắc mặt xám trắng, hơi thở mỏng manh.


Diệp Vô Cấu thật cẩn thận ôm lấy Linh Nguyệt chưởng tôn, Giản Thành không màng quan sát, trực tiếp mở ra Luân Hồi Đài, Diệp Vô Cấu lập tức thả Linh Nguyệt chưởng tôn vào.


Sau khi bỏ vào, hai vị phó cung chủ lập tức tiến lên chẩn trị, trong lúc bọn họ dùng các loại bí pháp tra xét, vầng sáng sặc sỡ nhiều màu nổi lên, chỉ là kiểm tra liền tiêu hao ước chừng nửa giờ.


Cuối cùng hai vị phó cung chủ nhẹ nhàng thở ra, tiến lại nói với Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu: "Không thành vấn đề có thể trị hết."


Những lời này vừa nói ra, một viên cự thạch trong lòng Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu cuối cùng cũng rơi xuống đất.


Diệp Vô Cấu truy vấn: "Sẽ có hậu di chứng sao?"


Sơn phó cung chủ nói: "Hẳn là sẽ không có di chứng, thương thế của Linh Nguyệt chưởng tôn tuy rằng nghiêm trọng, thậm chí có tổn hại thần hồn, nhưng vẫn chưa lây dính thứ gì không tốt, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là được, chính là thời gian tiêu tốn sẽ rất dài."


Diệp Vô Cấu thở ra một hơi dài, cuối cùng lộ ra tươi cười, nàng nói: "Các ngươi phải dụng tâm chẩn trị, yêu cầu linh dược gì cứ việc mở miệng."


Sau khi Sơn phó cung chủ hành lễ, liền cùng Liễu phó cung chủ tiến đến cùng nhau bắt đầu thương lượng phương pháp trị liệu.


Xác nhận Linh Nguyệt chưởng tôn không có việc gì, Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu trở về nghỉ ngơi, thuận tiện nhìn xem nữ nhi Bạch Nguyệt Liên, Trần Húc Chi đi theo Bạch Anh chưởng tôn vào Lãm Nhật Các, đem chuyện phát sinh mấy ngày này nhất nhất hồi báo.


Bạch Anh chưởng tôn sau khi nghe xong, gật gật đầu, giơ tay vẫy Trần Húc Chi tiến lên.


Ông vỗ vỗ bả vai Trần Húc Chi, thở dài nói: "Mấy ngày nay ít nhiều có ngươi."


Nếu không có Trần Húc Chi giữ nhà, Bạch Anh chưởng tôn không sẽ không yên tâm xuất môn.


Trần Húc Chi cười khổ nói: "Sư phụ chớ có lại khó xử đệ tử trong tông môn không có một vị tu sĩ Nguyên Anh trấn thủ, trong lòng đệ tử kỳ thật cũng thực hoảng, may mà sư nương là tu sĩ Hóa Thần, thực lực siêu phàm, uy hiếp bọn đạo chích, ta mới có thể thong dong ứng đối."


Bạch Anh chưởng tôn mỉm cười: "Sợ cái gì, có chuyện gì liền đến sau núi tìm sư tổ ngươi, sư tổ ngươi còn đang trấn thủ tông môn đâu."


Trong lòng Trần Húc Chi phức tạp, Giản Thành chính là nói, động phủ kia cái gì cũng không có chỉ có một tờ giấy tự mình động thủ cơm no áo ấm!


Bất quá loại sự tình này vô pháp nói ra, còn không bằng để Bạch Anh chưởng tôn tự mình xem một cái.


Vì thế Trần Húc Chi lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó kinh ngạc này liền biến thành chờ mong cùng nóng lòng muốn thử: "Thật sự? Sư tổ cư nhiên còn ở trong tông môn? Ta nhớ rõ trên gia phả có ghi lại, tên húy của sư tổ là Thanh Minh đi?"


Bạch Anh chưởng tôn cười gật đầu: "Ngươi nhớ không sai, sư phụ của vi sư đích xác tên là Thanh Minh."


Trần Húc Chi dùng ngữ khí nhảy nhót nhỏ giọng nói: "Ta cho rằng sư tổ đã xuất môn du lịch!" sau đó y chớp chớp mắt, trong mát mang theo ý cười giảo hoạt: "Sư phụ, hôn lễ của ngài cùng sư nương liền phải cử hành, sư tô sẽ tới sao?"


y dùng ngữ khí đáng tiếc nói: "Ta chưa từng bái kiến qua sư tổ đâu."


Bạch Anh chưởng tôn mỉm cười, ông chọt chọt ót của Trần Húc Chi: "Ngươi bao lớn, còn làm mặt hài tử." Sau đó ông khẳng định nói: "Sư phụ khẳng định sẽ xuất quan tham gia hôn lễ của ta cùng sư tỷ, đến lúc đó ngươi nhìn thấy lão nhân gia, nhất định không được khiêu thoát như bây giờ, cẩn thận ông ấy trách phạt ngươi, biết không?"


Trần Húc Chi liên tục gật đầu, miệng đầy đáp ứng, tâm nói nếu có thể nhìn thấy sư tổ, bị trách phạt y cũng nhận!


Nếu Thanh Minh chân nhân muốn tham gia hôn lễ, Trần Húc Chi thuận thể dò hỏi ngày kết hôn cụ thể từ Bạch Anh chưởng tôn, lão đại của các tông môn cùng thế lực lớn lớn bé bé trong phạm vi thế lực của Đại Nhật Tiên Tông đều đang ở trong tông môn đây, sớm cử hành hôn lễ một chút đem những người này đưa xuống núi, tránh mỗi ngày lãng phí tiền ăn.


Bạch Anh chưởng tôn nói: "Không vội, chờ sau khi Linh Nguyệt tỉnh lại rồi lại nói." Còn về rất nhiều kẻ còn cư trú trong tông môn, Bạch Anh chưởng tôn hơi hơi mỉm cười, ông tỏ vẻ: "Ta đang muốn gặp bọn họ, hảo hảo tán gẫu với bọn họ một chút."


Trần Húc Chi cứng họng, yên lặng thắp ngọn nến cho mấy người này.


Bạch Anh chưởng tôn nói với đồ đệ: "Về việc đệ tử Giới Luật Đường mấy ngày nay làm lụng vất vả, lòng ta hiểu rõ, ngươi lấy ra một cái phương án thưởng phạt, đợi ngày sau đưa cho ta."


Lúc này đây đồ đệ nhà mình ở Giới Luật Đường không chỉ không mất mặt, còn đại đại thể hiện một phen, bày mưu lập kế, bố trí kín đáo, được toàn bộ đệ tử của Giới Luật Đường tán thành, thậm chí Linh Nguyệt chưởng tôn có thể bình yên chạy thoát, cũng có nguyên nhân từ lần bố trí này, Bạch Anh chưởng tôn ngoài miệng không nói, trong lòng kỳ thật dặc biệt đắc ý.


"Vô Cấu cũng thực vừa lòng, động tác của ngươi lần này tuy lớn, nhưng Vô Cấu không có một câu phê bình, này có nghĩa nàng đồng ý ngươi có thể phát triển ở Giới Luật Đường."


Bạch Anh chưởng tôn nói: "Sự vụ tông môn ngươi đã rất quen thuộc, là thời điểm ở Giới Luật Đường tăng lên tư lịch."


Cái gọi là tăng lên tư lịch, cũng không phải giống như trước đố ngồi ở tổng bộ mà thống soái, mà là Trần Húc Chi xuống tuyến đầu, nắm rõ các bộ môn cùng cứ điểm bên trong Giới Luật Đường.


Trần Húc Chi hiểu rõ, y trịnh trọng nói: "Ta hiểu ý tử của ngài.: dừng một chút y nói: "Chỉ là đệ tử gần nhất mới có được tin tức của bí cảnh, muốn chờ sau khi tông môn yên ổn, xem có thể tìm kiếm một tia cơ duyên ngộ đạo hay không."


Trần Húc Chi đã là Kim Đan hậu kỳ, bước tiếp theo liền phải bắt đầu làm chuẩn bị kết anh, Bạch Anh chưởng tôn trầm ngâm một lát, ông nói: "....... trước không nên gấp gáp, chờ sau khi sự tình kết thúc rồi lại nói."


Trần Húc Chi sửng sốt, y nhìn biểu tình cao thâm khó đoán của Bạch Anh chưởng tôn, đột nhiên có loại dự cảm.


Đại điển bạn lữ cũng không phải là kết thúc hết thảy trần ai lạc định, mà là sự tình nào đó mới bắt đầu.


Cùng lúc đó, Diệp Vô Cấu đứng dậy rời đi Lãm Nhật Các.


Sau khi xác nhận nữ nhi không có chuyện gì, hết thảy đều trôi chảy, nàng liền tâm thần không yên.


Nhớ tới Thiên Quý trước đó từng nói qua, Diệp Vô Cấu có chút chần chờ, Bạch Anh chưởng tôn vẫn là Nguyên Anh, có một số việc nàng không tiện thương lượng với Bạch Anh chưởng tôn, cảnh giới quyết định ánh mắt, nàng cũng là sau khi tiến giai Hóa Thần, mới có chút cảm giác mông lung.


Diệp Vô Cấu luôn tự hỏi mãi, quyết định tìm người hỏi một chút.


Có việc tìm sư phụ, đạo lý mộc mạc này nàng tất nhiên cũng hiểu.


Hậu sơn dãy núi vờn quanh, Diệp Vô Cấu đi vào một chỗ khe núi không bắt mắt.


Trong khe núi bách hoa nở rỗ, bốn mùa như xuân, trong chỗ sâu có một chỗ dùng cỏ tranh làm thành một căn nhà đơn sơ.


Một lão nhân mặc thanh y đang khiêng cái cuốc, hự hự đào đất.


========================


Tác giả có lời muốn nói:


Giản Thành: Công lược rác rưởi!!!!!!!


------


Mười mấy năm sau Thanh Minh không ở, nhưng hiện tại lão nhân này không xuất môn nha!