Giản Thành lắc lư rời khỏi Lãm Nhật Các.
Hắn vui như uống được rượu mật.
A, sư huynh nói mình là người quan trọng đâu!
Tuy rằng không phải là người quan trọng nhất....... Giản Thành vuốt cằm, lộ ra tươi cười hắc hắc hắc, không sao, hắn có thể từ từ tới!
Giờ khắc này trong lòng Giản Thành hùng tâm vạn trượng, hắn muốn trở thành phong chủ Tinh Hải phong! Hắn muốn trở về Hóa Thần đỉnh! Hắn muốn trở thành chúa tể đại lục!!
Giản Thành tinh thần phấn chấn rời đi rồi, Trần Húc Chi thực nhanh liền khôi phục trạng thái công tác.
Hoặc là nói y hiện tại không rảnh đi tự hỏi vấn đề cảm tình, trong tay cầm một đống lớn công tác, đừng nói là cảm tình, đến cả thời gian tu luyện cũng không có.
Sau một ngày bận rộn, Trần Húc Chi xử lý xong xuôi công tác hôm nay, cuối cùng có thể rút ra thời gian đi một chuyến đến Giới Luật Đường.
Mới trở lại Giới Luật Đường, nhị chấp sự trực ban ngày đó liền ôm một đống tư liệu lại đây hội báo.
Trần Húc Chi sau khi nghe xong hành trình của Bạch Anh chưởng tôn cùng Diệp Vô Cấu, yên lặng tính tính thời gian, sau đó khổ bức phát hiện hai bị trưởng bối rõ ràng đẩy nhanh tốc độ, dựa theo tốc độ cùng hàng trình hiện tại của bọn họ đến tính, thời gian trở về hẳn là chạng vạng ngày mai, mà không phải là buổi sáng ngày kia.
Chuyện này vẫn là bởi vì Linh Nguyệt chưởng tôn trọng thương, không thích hợp đi truyền tống trận, chỉ có thể dựa vào Diệp Vô Cấu cùng Bạch Anh chưởng tôn tự mình mang theo, nếu không thời gian trở về còn sớm hơn.
Y xoa xoa huyệt thái dương: "Thoạt nhìn trạng thái của Linh Nguyệt sư thúc không tốt lắm."
Nhị chấp sự nói: "Lan Hải chưởng tôn ngã xuống, Luân Hồi Cung mất đi tu sĩ trị liệu mạnh nhất, nói vậy chưởng môn cùng đường chủ cũng thực lo lắng cho Tinh Hải phong đi.'
Trần Húc Chi nhấp môi, giả vờ thuận miệng nói: "Ta nghe Hà sư huynh nói, Luân Hồi Đài của Luân Hồi Cung bình yên trở về, người nối nghiệp được sư thúc chỉ định trước khi ngã xuống có biểu hiện không tầm thường, đã được hai vị phó cung chủ ủng hộ, tiến bộ thần tốc, ta nghĩ chỉ cần Tinh Hải phong bước qua rào cản này, tương lai sẽ càng tốt."
Nhị chấp sự nghe xong như suy tư cái gì: "Phải không? Bất quá lão phu nghe nói vị đệ tử kế thừa Luân Hồi Đài kia còn chưa được xem như đệ tử đích truyền của tông môn?"
Trần Húc Chi gật gật đầu: "Chờ sau khi sư phụ trở về, cần phải phá lệ đưa vào gia phả."
Nhị chấp sự nhíu mày: "Hắn cầm Luân Hồi Đài, cần phòng ngừa hắn kiêu ngạo."
Trần Húc Chi liếc mắt nhìn nhị chấp sự một cái, người bình thường đích xác có thể sẽ như vậy, nhưng Giản Thành thì........
Y không tỏ ý kiến nói: "Ta hôm nay cùng hắn gặp qua, cảm giác vẫn tốt."
Nhị chấp sự hồ nghi mà nhìn Trần Húc Chi: "Ngài không phát hiện ra vấn đề gì sao?"
Trần Húc Chi thực khẳng đinh nói: "Không có."
Nhị chấp sự tê một tiếng, lẩm bẩm nói: "Từ trước đến nay thiếu niên đắc chí, đều sẽ có chút kiêu ngạo, vị đệ tử này nếu là bất động thanh sắc như cũ, ngược lại có thể là người lòng dạ thâm sâu."
"........" Trần Húc Chi tâm nói vì sao y nhìn đến cũng không phải là mặt lòng dạ kia?
Bất quá trong lòng nhị chấp sự đã có cái nhìn, Trần Húc Chi liền không hề vì Giản Thành mà nói tốt, chỉ nói: Ta hiểu lo lắng của ngài, một khi đã như vậy......... không bằng để cho đội chấp pháp của tông môn chú ý nhiều hơn một chút biến hóa của Tinh Hải phong đi, tin tưởng sư phụ cùng sư nương trở về cũng là muốn xem tình báo liên quan đến phương diện này, so với chờ hai vị sư trưởng lên tiếng, không bằng chúng ta chuẩn bị sẵn sàng trước."
Nhị chấp sự nghe xong đồng ý thật sâu: "Ngài nói không sai, lão phu sẽ an bài xuống."
Trần Húc Chi lại trao đổi một chút tình báo cùng nhị chấp sự, tổng kết một chút công tác gần đây, sau khi xác định ma môn bên kia không có phản công, phạm vị trong thế lực của Đại Nhật Tiên Tông hết thảy bình thường, không hề có gợn sóng, nhị chấp sự liền tính toán rời đi.
Trần Húc Chi trở tay đè xuống phần công tác, y nhìn nhị chấp sự, cười tủm tỉm nói: "Tiền bối, sư phụ cùng sư nương sau khi trở về công việc bận rộn, còn phải chiếu cố tiểu sư muội, chỉ sợ không có nhiều thời gian dạy dỗ Thanh Nhi, nha đầu kia tám phần còn sẽ lưu lại trong Giới Luật Đường học tập, sau này còn nhờ chư vị tiền bối chiếu cố nhiều hơn."
Nhị chấp sự nghe vậy lộ ra vẻ tươi cười: "Nữ oa kia thực sư có năng lực, học thực nghiêm túc, chờ sau khi sự tình kết thúc, ta sẽ tìm sư phụ thỉnh công cho mọi người."
Nhị chấp sự lộ ra tươi cười giống như là hồ ly, lão đột nhiên nhíu nhíu mày, hạ giọng nói: "Bất quá mấy ngày gần đây, nha đầu kia hình như có chút tâm thần không yên, rất nhiều lần đệ tử thủ vệ nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của nha đầu kia, ngài nếu có thời gian vẫn là đi nhìn nàng đi."
Trong lòng Trần Húc Chi lộp bộp một cái, y nhẹ giọng nói: "Từ khi nào bắt đầu?"
Nhị chấp sự: "Bảy ngày trước."
Trần Húc Chi yên lặng gật đầu: "Ta đã biết."
Thu dọn toàn bộ công tác, Trần Húc Chi nhẹ nhàng thở ra, y đi ở trong viện, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời.
Ánh trăng thực tròn thực sáng, giống như khay bạc treo ở trên bầu trời đêm, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống, xua tan hết thảy hắc ám.
Trần Húc Chi nhìn trăng tròn, thình lình nhớ tói, hôm nay thật là một ngày đáng giá kỷ niệm a.
Giản Thành cư nhiên nói với y, ta thích ngươi.
Tuy rằng có chút vớ vẩn, tuy rằng có chút trầm trọng, tuy rằng có chút không thể tin tưởng, tuy rằng giống như nằm mơ.......
Trần Húc Chi rối rắm, trên lý trí y biết Giản Thành khẳng định đã nói qua lời này với rất nhiều nữ nhân, trên tình cảm lại thấy nếu đã không bận tâm đến chuyện trong quá khứ, lại không thể hiểu được mà sinh khí với loại chuyện này thật là không có bất luận ý nghĩa gì.
......... từ từ, y vì sao bởi vì Giản Thành thích qua rất nhiều người mà sinh khí?
Kết thúc một ngày công tác, Trần Húc Chi lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
Khi Ngô Thanh Nhi nhìn thấy Trần Húc Chi, chính là nhìn thấy một màn như vậy.
Nam tử tóc đỏ lẳng lặng đứng ở dưới trăng, ánh trăng ngân bạch chiếu xuống, phảng phất bao phủ lên cả người một tầng ngân quang, mái tóc vốn dĩ đỏ rực như lửa biến thành màu đỏ nhạt, giống như độ ấm hạ xuống.
Thanh niên vô thức mà cười, giữa mày kiếm bao phủ nhu hòa nhà nhạt, đôi mắt kia tựa hồ ở dưới ánh trăng sáng lên, giống như nghĩ tới chuyện gì thú vị, cười ôn nhu cực kỳ.
Ngô Thanh Nhi đứng ở chỗ tối, nàng gắt gao nắm tay, hô hấp không khỏi căng thẳng.
Giờ khắc này, Trần Húc Chi giống như là muốn hóa thành sương, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Ngô Thanh Nhi rốt cuộc nhịn không được, nàng đột nhiên từ một góc lao tới, đâm vào trong lồng ngực Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi lập tức phản ứng lại, y tiếp được nữ hài, thuận thế mang theo nàng xoay một vòng, sau đó buông nữ hài ra, y cười ngâm ngâm nói: "Thanh Nhi."
Ngay sau đó Trần Húc Chi liền ngơ ngẩn.
Ngô Thanh Nhi cư nhiên khóc, nàng không không thành tiếng, không có chút âm thanh nào.
Trần Húc Chi tức khắc có chút vô thố, y nâng tay thay nữ hài lau nước mắt, ôn nhu nói: "Làm sao vậy? Giới Luật Đường có người khi dễ ngươi?"
Ngô Thanh Nhi liên tục lắc đầu, duỗi tay cầm lấy bàn tay bên mặt, nàng nắm phi thường chặt, phảng phất ở trên bàn tay này hấp thu độ ấm cùng lực lượng.
Trần Húc Chi nhíu mày, nhờ tới Giản Thành cùng nhị chấp sự nói qua, y thở dài: "Thanh Nhi, mấy ngày nay sao nhãng ngươi, ta thực xin lỗi, bất quá sư phụ cùng sư nương tối ngày mai liền trở lại, chờ sau khi hôn lễ kết thúc, ta liền có thời gian."
Ngô Thanh Nhi giật mình, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt xẹt qua con ngươi đen nhánh, nữ hài nhẹ giọng nói: "Huynh trưởng, ngươi có thể cùng ta đến nơi này được không?"
Trần Húc Chi vừa muốn đáp ứng, đột nhiên nhớ tới hoài nghi của Giản Thành đối với Ngô Thanh Nhi trước đây.
Chơ tới bây giờ nữ hài cũng không biến trở về bộ dáng nữ tử, trước sau vẫn duy trì bộ dáng tiểu nữ hài.
Y cười nói: "Đi nơi nào?"
Ngô Thanh Nhi có chút hoảng: "Đi một chỗ, lấy một thứ, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của ngài!"
Trần Húc Chi hơi hơi nhíu mày, y tựa hồ nghĩ nghĩ, sau đó cười nói: "Nếu không quá tốn thời gian, hẳn là có thể."
Tâm Ngô Thanh Nhi trở xuống bụng, nàng rốt cuộc lộ ra tươi cười.
Trần Húc Chi cười tủm tỉm nói: "Vậy ngươi có thể nói cho ta, người vừa rồi vì sao lại khóc không?"
Ngô Thanh Nhi vội vàng lau nước mắt, liên tục lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đã lâu không được gặp huynh trưởng, rất cao hứng."
Trần Húc Chi trong lòng ha hả, y lại nói: "Thì ra là thế, như vậy nhiều ngày nay đệ tử Giới Luật Đường nhìn đến ngươi thất hồn lạc phách, cũng là vì nhớ ta sao?"
Ngô Thanh Nhi lập tức gật đầu.
Trần Húc Chi sắc mặt xoát cái thay đổi, y diện vô biểu tình nói: "Nhìn dáng vẻ đệ tử Giới Luật Đường quả nhiên khi dễ ngươi đi."
Ngô Thanh Nhi sửng sốt.
Trần Húc Chi ngữ khí thực ôn nhu, ánh mắt y thực lạnh: "Ta vốn định chờ khi sư phụ cùng sư nương trở về thỉnh công cho bọn hắn, hiện giờ xem ra vẫn là thôi đi."
Ngô Thanh Nhi trợn mắt há mồm, lần này Giới Luật Đường toàn thể xuất động, cơ hồ tăng ca hơn hai tháng, khen thưởng trước đó đã nói không có, công lao cũng không có, đều là bởi vì huynh trưởng cho rằng bọn họ khi dễ mình?
Xong đời! Người của Giới Luật Đường sẽ đem nàng ăn luôn!
Ngô Thanh Nhi vội vàng nói: "Huynh trưởng! Bọn họ thật sự không khi dễ ta!"
Trần Húc Chi ôn hòa mà nói: "Thanh Nhi không cần nói tốt cho bọn hắn, ta không ngốc như vậy, như thế nào không phân rõ trong nước mắt của ngươi ẩn chứa bi thống cùng khổ sở?"
Hai tay y chắp ở phía sau, ngữ khí nhàng nhạt: "ta sẽ làm cho người khi dễ ngươi hối hận vì đi vào thế giới này."
Ha hả, chỉ cần y làm như vậy, Giới Luật Đường đào ba thước đất cũng sẽ tìm ra nguyên nhân Ngô Thanh Nhi thất hồn lạc phách.
Sắc mặt Ngô Thanh Nhi chợt xanh chợt trắng, chuyện Trần Húc Chi có thể nghĩ đến, nàng tất nhiên cũng có thể nghĩ đến.
Tuy rằng dấu vết trong phòng bói toàn đều được xóa đi, nhưng mà đệ tử Đại Nhật Tiên Tông ở trong tông môn có thể thi triển hồi quang thuật, có thể hiện ra chuyện phát sinh trong mấy ngày!!
Nếu tu sĩ có địa vị cao của Giới Luật Đường thật sự hạ xuống lực lượng lớn nhất để tra, nàng không còn chỗ nào để trốn.
Không nói người khác, huynh trưởng nàng liền sẽ biết loại bí thuật này!!
Thân thể Ngô Thanh Nhi run nhè nhẹ, nàng há mồm muốn nói cài gì, chính là giờ khắc này, thanh âm nàng biến mất, trong óc nàng trống rỗng, có thứ gì đó ý đồ xóa bỏ những thứ nàng từng xem qua.
Ngô Thanh Nhi hét lên, nàng gắt gao ôm lấy chính mình, lập tức từ bỏ ý niệm nói ra.
Trần Húc Chi vội vàng đỡ lấy nữ hài, phát hiện toàn thân nữ hài đều đang đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt nguyên bản mở to chỉ còn lại tròng mắt trắng!
Nữ hài ngất đi, nàng ngất xỉu vẫn như cũn bám lấy cánh tay Trần Húc Chi, lẩm bẩm nói cái gì đó: "Phá........."
"Phá......Nghi............"
Trần Húc Chi nhấp môi, nhịn không được hít hà một hơi.
Hiển nhiên, không phải Ngô Thanh Nhi không muốn nói, mà là nàng vô pháp nói.
Tâm tình Trần Húc Chi trầm trọng cực kỳ.
Y đứa nữ hài đưa về nơi ở, trước khi đi, y do dự một thật cẩn thận mà thi triển hồi quang thuật, ý đồ tìm được nguyên nhân làm cho Ngô Thanh Nhi tâm thần không yên.
Mà sau khi Trần Húc Chi thi triển hồi quang thuật, thế nhưng cái gì cũng không có phát sinh.
Thật giống như Ngô Thanh Nhi chưa từng ở đây.