“….Sáng Chủ nhật quý giá thế này mà cậu gọi ba cuộc điện thoại lôi tôi dậy
khỏi giường chỉ để xin ý kiến ăn mặc?”
Lâm Triết dụi mặt, rốt cuộc cũng không nhịn nổi chửi bậy một tiếng: “Mẹ nó
chứ, Canh Dã, cậu còn là người không vậy?!”
Chàng trai ở đầu dây bên kia khẽ chậc một tiếng, vậy mà không phản đối câu
chửi này: “Hôm nay khác.”
“Khác chỗ nào!? Không phải Chủ nhật như mọi khi sao??”
“Hôm nay liên quan đến sự sống chết của tôi.”
“? “
Nếu không phải đầu dây bên kia vẫn là giọng điệu lười biếng đều đều như cũ,
thì với câu nói này, Lâm Triết thật sự cho rằng điện thoại Canh Dã bị người
khác nhặt được.
Mặc dù vậy, Lâm Triết vẫn cầm điện thoại lên xác nhận——
ID người gọi hiển thị đúng là “Canh Dã”.
“Sự sống chết của cậu?” Lâm Triết thử hóa thân vào người anh em tốt đang yêu
đương mù quáng là Canh Dã để hiểu được mạch suy nghĩ của anh, “….Chẳng lẽ
cậu định cầu hôn?”
Canh Dã im lặng.
Mấy giây sau, anh khẽ bật cười qua điện thoại.
“….Đệt,” Sáng sớm tinh mơ đã bị giọng thở nhẹ đầy quyến rũ của người anh
em tấn công màng nhĩ, Lâm Triết khẽ rùng mình, cơn buồn ngủ cũng lập tức
bay biến, vẻ mặt anh ấy càng thêm lạnh lùng, “Cậu đừng cười cái kiểu lả lơi ấy
được không?”
“Tại ai chứ?” Canh Dã uể oải hỏi, “Không phải cậu vừa mới nhắc đến chuyện
cầu hôn sao?”
“Tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi, còn chưa biết thế nào mà cậu đã sung
sướng rồi hả?”
“Cút.”
Canh Dã lười giải thích, sở dĩ mình cười là bởi vì câu nói của Lâm Triết, anh
bất giác nhớ lại tối qua Biệt Chi đã nói với Biệt Quảng Bình rằng “tôi sẽ kết hôn
với anh ấy”.
Lâm Triết vừa ghét bỏ vừa bực bội: “Được rồi được rồi, mau nói đi, hôm nay
rốt cuộc cậu định làm chuyện lớn gì, còn liên quan đến sự sống chết nữa?”
“Gặp phụ huynh của Chi Chi.”
“…..” Lâm Triết ngập ngừng, “Chuyện này…tuy là một khảo nghiệm lớn với
cậu, nhưng cũng không đến mức sống chết chứ?”
“Vị phụ huynh này cậu có biết.”
“?” Lâm Triết hoang mang, “Phụ huynh của Biệt Chi làm sao tôi biết——”
“Chủ nhiệm giáo dục trường trung học Tuyên Đức.” Canh Dã chầm chậm nói,
“Liệu Văn Hưng.”
Lâm Triết: “……”
Lâm Triết: “??????”
Hai phút sau, trong điện thoại của Canh Dã là tiếng huyên náo không ngừng.
Một phút đầu là màn ‘bắn rap’ như cuồng phong bão táp của Lâm Triết: “Ai ai
ai? Liệu Văn Hưng?? Là Liệu Văn Hưng mà quanh năm suốt tháng mặt lạnh
như tiền, y như khối băng Nam Cực thành tinh, tuần nào cũng lôi kéo đám ủy
viên kỷ luật đứng canh ở cổng trường với tường tây để tóm tụi mình ấy hả? Là
Liệu Văn Hưng – khắc tinh của toàn thể giáo viên và học sinh nhưng suốt ngày
bị cậu chọc cho tức chết đi sống lại, thứ Hai tuần nào cũng ‘hẹn hò’ với cậu
dưới Quốc kỳ như một tiết mục không thể thiếu ấy hả?”
Một phút sau là màn thể hiện dung tích phổi của Lâm Triết: “Canh Dã
hahahahahaha, cậu tiêu rồi hahahahaha…..”
Canh Dã: “….”
Canh Dã đặt điện thoại lên quầy, nhìn vào ánh mắt chần chờ của chị nhân viên
bán hàng.
“Xin lỗi,” Chàng trai lười biếng cụp mắt xuống, chỉ vào chiếc điện thoại dù
không bật loa ngoài nhưng cũng không chặn được tiếng cười điên cuồng của
Lâm Triết, “Bạn tôi bị động kinh.”
Chị nhân viên bán hàng bày tỏ sự thông cảm sâu sắc.
Nửa phút sau, Lâm Triết cười đến mức sắp ngạt thở cuối cùng cũng dừng lại
trước khi bất tỉnh do thiếu oxy.
“Anh trai, tôi thật sự không còn gì để nói nữa.” Lâm Triết thở hổn hển, “Chỉ
biết thắp cho cậu nén nhang thôi.”
Canh Dã cười khẩy một tiếng: “Tôi để mặc cho cậu cười hai phút rưỡi, nếu còn
không đưa ra được lời khuyên mang tính xây dựng nào, lát nữa tôi sẽ tiện thể
chọn luôn đồ tham dự đám tang của cậu hai hôm đấy.”
Lâm Triết nhịn cười cực kì khổ sở, cố gắng nói rõ: “Gặp người khác thì không
chắc, gặp Liệu Văn Hưng thì quá đơn giản.”
Canh Dã khẽ “ờ” một tiếng đáp lại.
Thực ra vừa rồi anh cũng bị Lâm Triết gợi lại rất nhiều ký ức —— Thời trung
học vốn dĩ là giai đoạn nổi loạn, ngang bướng và quậy phá nhất của anh, mà
trong những năm đấu trí đấu dũng với Liệu Văn Hưng đó, Canh Dã đoán chừng
ấn tượng mà bản thân để lại cho đối phương sẽ là…
Thôi không nói nữa.
Trớ trêu thay, người này dường như còn là trưởng bối thân thiết nhất với Chi
Chi.
Vừa nghĩ đến điều này, Canh Dã lại cảm thấy thái dương giật giật, đau đến mức
nhức cả đầu.
Lâm Triết vẫn đang góp ý: “Muốn tạo hình tượng người trưởng thành đáng tin
cậy, trước tiên phải thay đổi phong cách biker hay công nhân mà cậu thường
mặc.”
Canh Dã khẽ nhướn mày, liếc nhìn vào chiếc gương bên cạnh.
Chàng trai dựa vào quầy thản nhiên gác chân dài xuống đất, trên người là áo
khoác da màu đen cùng quần dài và bốt ngắn đầy cá tính, tóc mái hất ngược để
lộ sống mũi cao thẳng, môi mỏng sắc nét, đôi mắt càng thêm lạnh lùng, vuốt
thêm tí keo tạo kiểu tóc là có thể vào đoàn phim “Người trong giang hồ” làm
khách mời rồi.
Canh Dã quay lại: “Vậy mặc gì?”
Lâm Triết suy nghĩ giây lát: “Vest đi.”
“?” Canh Dã nhíu mày, “Lúc ông cụ bảy mươi tuổi tôi còn chưa mặc qua.”
“Hết cách rồi, ai bảo mấy người lớn tuổi chỉ tin tưởng mỗi kiểu này.” Lâm Triết
hồi tưởng, “Tôi nhớ lúc đó mỗi khi ông Liệu sắp đi họp ở Sở giáo dục đều phải
ăn vận chỉnh tề.”
Canh Dã: “Cậu nhớ rõ ghê nhỉ.”
“Đương nhiên, hồi đấy tôi là đài quan sát và hậu cần vững chắc cho các cậu mà.
Lần nào phát hiện ra ông Liệu sắp đi họp là tôi lại thông báo cho các cậu trước,
để các cậu đi đánh nhau với đám gây chuyện ở con hẻm sau trường, à không,
phải gọi là ‘cuộc hẹn giao lưu thân mật’.”
Canh Dã: “……Chuyện này có thể quên được rồi.”
“Đừng mơ tưởng nữa.” Lâm Triết cười khà khà, “Cho dù tôi có quên thì ông
Liệu cũng sẽ không quên đâu. Ông ấy vừa đi là cậu lại làm ra chuyện động trời,
khoảng thời gian đó tôi đoán chắc là ông ấy gần như bị PTSD* mỗi khi đi họp
đấy.”
(*PTSD: rối loạn căng thẳng sau sang chấn)
Canh Dã: “…”
Canh Dã nghe theo ý kiến của Lâm Triết, bảo nhân viên bán hàng chọn giúp hai
bộ vest, sau khi mặc thử xong thì chụp ảnh gửi cho Lâm Triết.
Lâm Triết im lặng hồi lâu, cuối cùng gửi tới một chuỗi dấu chấm câu.
[Moon]:?
[Moon]: Mười hai dấu chấm là có ý gì?
[Văn phòng luật sư Triết Thịnh- Lâm]: Tôi phát hiện Kiều Biệt Gia nói đúng.
[Văn phòng luật sư Triết Thịnh- Lâm]: Cậu nói xem, sao cậu không dùng cái
nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành này đến Kinh Thước ‘bán hoa’ nhỉ, đúng
là uổng phí nhan sắc trời ban quá đi, chậc chậc…
Canh Dã: “?”
Chàng trai cười khẩy một tiếng, giơ cổ tay lên ấn nút tin nhắn thoại.
“Cậu muốn chết à?”
Lâm Triết không nhịn được cười: “Nhưng mà, tôi đã nghĩ đơn giản quá rồi, khí
chất của cậu thật sự không phải chỉ thay bộ đồ là có thể che giấu được. Sao
người ta mặc vest vào ai nấy đều ra dáng công tử hào hoa phong nhã, đến lượt
cậu lại thành ra côn đồ mặc vest thế này?”
Canh Dã: “….”
“Có còn hơn không, thế này đi, cậu đổi xe luôn đi. Chiếc Cullinan của cậu trông
hung dữ như con mãnh thú vậy, mỗi lần ra đường là mấy chiếc xe bên cạnh đều
bị cậu làm cho lu mờ, trông rất tội nghiệp.”
Lâm Triết cười trên nỗi đau của người khác: “Phải điềm đạm một tí, hay là đổi
sang xe thương vụ đi, chứ tôi sợ cậu vừa xuống xe là ông Liệu lại tưởng cậu
đang đi bảo kê cho người ta đấy.”
“……?”
Canh Dã bật cười: “Sao cậu không bảo tôi lái thẳng con ORA Ballet Cat màu
hồng luôn đi?”
“Làm gì đấy, chế nhạo bọn tôi đi xe thương vụ à?” Cảm nhận được sự phản đối
kịch liệt trong giọng nói này, Lâm Triết cười tủm tỉm nói, “Mặc dù cảm giác lái
xe thương vụ có hơi ì ạch một chút, nhưng xe quan trọng hay vợ tương lai quan
trọng?”
Canh Dã im lặng.
Lâm Triết thừa thắng xông lên: “Cậu cũng đâu muốn là sắp ba mươi tuổi rồi mà
vẫn bị chủ nhiệm giáo dục cấp ba theo dõi, chỉ có thể lén lút yêu đương vụng
trộm, chơi trò cosplay phiên bản học đường đúng không?”
Canh Dã: “… Được rồi. Tôi đổi.”
Không biết trong đầu đang tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hoàng nào, Lâm
Triết không nhịn được bật cười thành tiếng: “Ông Liệu khi nào đến Bắc Thành
vậy? Ở lại mấy ngày? Bây giờ tôi bay qua đó xem náo nhiệt còn kịp không?”
“Kịp. Sao lại không kịp được.”
Canh Dã cười khẩy: “Không sợ chết thì cứ việc đến đây. Tôi còn kịp mặc bộ
này đi dự đám tang của cậu đấy.”
Trong tiếng cười châm chọc của Lâm Triết, Canh Dã cúp điện thoại, vừa thanh
toán cho bộ vest trên người vừa cau mày nhìn điện thoại.
Xe thương vụ.
Bây giờ mua xe mới thì gấp quá, hơn nữa anh cũng không thể chấp nhận được
việc trong gara của mình có thêm một chiếc xe thương vụ làm chướng mắt.
Ngón tay thon dài của người thanh niên chậm rãi lướt qua danh sách liên lạc,
cho đến khi dừng lại ở chữ cái “Y” cuối cùng.
Dừng lại hai giây, Canh Dã ấn vào một cái tên.
Đối phương bắt máy rất nhanh.
Canh Dã cũng chẳng muốn dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Công ty em có chiếc
xe thương vụ nào không dùng đến không? Điều cho anh một chiếc.”
“Em lái Cullinan đi, cho em mượn chơi mấy hôm đấy.”
–
Liệu Văn Hưng báo cho Biệt Chi biết tin mình bay đến Bắc Thành khá đường
đột, lúc Biệt Chi nhìn thấy thì đã là sáng hôm sau.
Tin nhắn nói là máy bay hạ cánh lúc 10 giờ 30 phút sáng.
Sân bay Bắc Thành cách trung tâm thành phố rất xa, cho dù đi tàu cao tốc sân
bay, tính cả đoạn tàu điện ngầm trước đó thì cũng mất khoảng một tiếng đồng
hồ cho một chiều.
Biệt Chi và Canh Dã bàn bạc, quyết định để cô đến sân bay đón cậu Liệu Văn
Hưng trước, còn Canh Dã lái xe đến trạm trung chuyển cuối cùng của tàu cao
tốc sân bay đợi họ ra, sau đó cùng nhau lái xe đến nhà hàng tư nhân đã đặt trước
để ăn trưa.
Trước khi Biệt Chi và Liệu Văn Hưng ra khỏi trạm tàu cao tốc, cô đã nhận được
tin nhắn của Canh Dã, anh báo anh đã đổi sang xe thương vụ để đến đón cô và
cậu.
Thế nên khi nhìn thấy chiếc xe thương vụ màu xám bạc, Biệt Chi chỉ hơi cảm
thấy xa lạ, đồng thời kìm nén nụ cười khi tưởng tượng ra cảnh Canh Dã lái
chiếc xe này.
Cho đến khi cô nhìn thấy bóng người bước ra từ phía sau ghế lái——
Một bộ vest đen thẳng tắp nghiêm nghị, vô cùng chỉnh tề.
Gương mặt thì lạnh lùng sắc nét.
Là Canh Dã.
Biệt Chi sững người tại chỗ.
Nhìn chiếc xe thương vụ và Canh Dã trong bộ vest thắt cà vạt tiêu chuẩn bên
cạnh, cô gần như sững sờ.
Chẳng lẽ cô đã xuyên không đến một thế giới song song, nhìn thấy một Canh
Dã ngay thẳng chính trực nhưng cũng kỳ quái trong thế giới đó?
Liệu Văn Hưng đi theo sau Biệt Chi, chậm hơn cô hai bước.
Thấy cô gái đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, cả tiếng nói chuyện cũng
theo đó im bặt, Liệu Văn Hưng vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy người thanh
niên cách đó không xa.
Mấy năm không gặp, mái tóc vàng rực rỡ và huy hoàng của chàng trai năm xưa
dù có đứng cách xa tám trăm mét cũng nhìn thấy giờ đây đã nhuộm lại thành
màu đen thuần khiết và sạch sẽ.
Gương mặt vẫn điển trai như trước, thậm chí dường như còn thu hút các cô gái
hơn trước đây, vẻ công kích trên người cũng đã được che giấu đi rất nhiều, vóc
dáng cũng ngày càng thanh thoát cao ráo. Nếu như trước đây là một cây trúc
mảnh khảnh trơ trọi thì giờ đây đã giống như một cây đại thụ cành lá sum suê.
Nhưng mà, cho dù vẻ ngoài có đẹp đến mấy thì khi vừa nhìn thấy Canh Dã,
trong đầu Liệu Văn Hưng cũng lập tức hiện lên vô số hình ảnh về việc mình bị
cậu thiếu niên này chọc tức đến bốc hỏa.
“Bạn trai của mình mà còn không nhận ra à?” Thấy chàng trai sải bước chân dài
đi tới mà Biệt Chi vẫn chưa hoàn hồn, Liệu Văn Hưng bèn lên tiếng nhắc nhở.
Biệt Chi bừng tỉnh, nghiêng mặt sang.
Đôi mắt cô gái tràn đầy ý cười, khóe mắt cong lên: “Cảm ơn cậu.”
“Hửm?” Liệu Văn Hưng khó hiểu.
“Nếu không phải cậu đến.” Biệt Chi thì thầm, không chút lưu tình vạch trần bạn
trai mình, “Cháu đoán là chắc phải tới đám tới mới có thể nhìn thấy Canh Dã
mặc vest.”
Nhìn thấy nụ cười không thể che giấu cũng không hề kìm nén trên gương mặt
lạnh lùng ít nói của cô cháu gái, Liệu Văn Hưng sững người, đôi lông mày cau
chặt cũng từ từ giãn ra.
Nhưng sự dịu dàng này không kéo dài quá mười giây.
Nhờ lợi thế đôi chân dài, chẳng mấy chốc mà chàng thanh niên đã băng qua nửa
bãi đậu xe, tiến đến trước mặt bọn họ.
Canh Dã dừng lại bên cạnh Biệt Chi, theo thói quen đã thành tự nhiên cúi người
xuống định nhận lấy ba lô và túi xách trên tay cô gái.
Nhưng không nhúc nhích.
“?” Canh Dã nhướng mày.
Biệt Chi nhịn cười, quay sang nói với Liệu Văn Hưng: “Cậu, đây là Canh Dã,
bạn trai cháu.”
Canh Dã theo đó ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Do dự giây lát giữa hai cách gọi “chú Liệu” và “thầy Liệu”, Canh Dã mở
miệng: “Cậu ạ.”
Mí mắt Liệu Văn Hưng giật mạnh.
Giống như một kiểu hồi tưởng theo phản xạ tự nhiên, ông ấy cười khẩy nói: “Ôi
chao, đây chẳng phải là đại ca Lâm Thành, anh Canh – Canh Dã sao?”
Canh Dã: “…”
“?