Canh Dã nói xong thì không thèm để ý tới nữa. Anh đi thẳng một mạch về
hướng Biệt Chi đang đợi.
Canh Dã không biết rằng Biệt Quảng Bình đã ngồi nán lại trong phòng riêng
thở dồn dập suốt hai phút, sau cùng như nhớ ra điều gì đó, ông ta nhíu mày, lấy
điện thoại di động ra.
Trong danh sách liên lạc, Biệt Quảng Bình tìm thấy một số điện thoại đã lâu
không liên lạc.
Do dự giây lát, cuối cùng ông ta vẫn ấn vào nút gọi.
“Alo, chú Liệu đó à?”
“…”
“Ngày kia chú có đến Bắc Thành thăm Tuyết Đường không?” Biệt Quảng Bình
cau mày, hừ lạnh, “Nếu có thì tiện thể đến xem mắt cháu rể tương lai của chú
luôn nhé.”
–
Trên đường quay về, Canh Dã phụ trách lái xe.
Về đến nhà, tâm trạng Biệt Chi vẫn u uất, ăn uống cũng không ngon miệng,
Canh Dã gọi cơm từ nhà hàng tư nhân, cô chỉ ăn được vài miếng đã đặt đũa
xuống.
Nói với Canh Dã một câu xong, Biệt Chi một mình đi tới phòng xem phim. Tìm
đến góc khuất nhất trên chiếc ghế sofa hình chữ L êm ái, Biệt Chi tắt đèn, kéo
chăn cuộn tròn người lại.
Trên màn hình chiếu là một bộ phim đen trắng cũ, ánh mắt Biệt Chi dõi theo
nhân vật trong phim, nhưng tâm trí đã sớm bay xa.
Có lẽ vì quá tập trung nên ngay cả lúc Canh Dã đi vào cô cũng không hay biết.
Cho đến khi ánh sáng từ màn hình chiếu rọi bóng dáng Canh Dã lên chiếc ghế
sô pha cạnh cô.
Biệt Chi chậm nửa nhịp, ngước mắt lên.
Cô thấy Canh Dã đứng ngược sáng trước màn hình, đường nét khuôn mặt vốn
rõ nét và thanh tú giờ đây bị bóng tối che khuất, đến cả biểu cảm cũng không
nhìn rõ.
“Anh cũng ăn xong rồi à?” Biệt Chi cố gượng như không có chuyện gì xảy ra,
thậm chí còn cố tình lên giọng, “Có muốn xem phim cùng em không?”
Cô gái cong môi, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh: “Bộ phim này được khen
nhiều lắm, có thể xem lại…”
Lời còn chưa dứt.
Chàng trai cúi người, đầu gối chống lên ghế sofa, ôm chầm lấy cô qua lớp chăn
mỏng.
Giọng nói của Biệt Chi đột ngột dừng lại.
Canh Dã dụi mái tóc đen mềm mại vào hõm cổ cô như một con thú cưng lông
xù khổng lồ: “Không muốn nói chuyện thì đừng nói.”
Anh ngừng lại giây lát, khẽ cau mày, ngả người ra sau: “Còn nữa, em đừng cười
như thế.”
Ngón tay Canh Dã mang theo hơi ấm quen thuộc lướt nhẹ qua đuôi mắt cô,
“Trông như đang khóc vậy, nhìn mà anh phát bực, muốn quay về lôi người đó ra
đánh cho một trận.”
Lần này Biệt Chi mỉm cười thật sự, tuy rằng không rõ ràng lắm: “Vậy thì chắc
ông ta đã bị anh dọa cho chạy mất dạng rồi. Ông ta rất nhát gan, đụng chuyện
thật chỉ biết trốn tránh thôi.”
Nói xong, ý cười nơi đáy mắt Biệt Chi lại lụi tàn.
Cô cúi đầu, giọng nói rất khẽ: “Thật ra em cũng thích trốn chạy, em chán ghét
ông ta, càng chán ghét những thứ giống ông ta trong con người em, em chỉ ước
có một con dao để gọt bỏ hết tất cả.”
“Ai nói.” Canh Dã trầm giọng, “Em làm gì có chỗ nào giống ông ta? Không hề
giống ở đâu cả.”
Canh Dã ngẫm nghĩ: “Không những không giống mà còn —— ông ta là thứ cặn
bã vô trách nhiệm, còn em lại muốn làm chúa cứu thế.”
“…”
Biệt Chi im lặng ngước mặt lên.
Căn phòng tối om, chỉ còn lại ánh sáng le lói phát ra từ màn hình. Nhờ chút ánh
sáng ấy mà Biệt Chi có thể lờ mờ nhìn thấy mặt mày của Canh Dã, nhưng cô
vẫn chẳng thể nào đoán được tâm trạng của anh.
“Trong phòng tối quá.” Cô gái khẽ lẩm bẩm, lời nói ra lại quanh co, “Em hối
hận rồi, đáng ra không nên dẫn anh theo.”
Canh Dã khẽ chậc một tiếng, cúi đầu cố nắm bắt cảm xúc của cô gái: “Vì sao?”
“Không muốn bị anh nhìn thấy em có một người cha nực cười thế này.” Biệt
Chi dường như đang từ trong cảm xúc tỉnh lại, “…Hôm nay mất mặt quá đi. Nói
không chừng vị quản lý kia sẽ nói với cô của anh, hoặc là âm thầm với những
người khác, rằng nhà bạn gái của anh có tình cảnh buồn cười nhường nào.”
“Anh ta dám.”
Canh Dã cười khẩy một tiếng, sau đó nhíu mày.
Anh cúi đầu quan sát vẻ mặt của Biệt Chi vài giây, dứt khoát đưa một tay ôm cô
vào lòng, đặt lên đùi mình.
Mí mắt Biệt Chi giật giật: “Anh cẩn thận tay!”
“Không sao.” Canh Dã chẳng bận tâm, tay phải khẽ nâng cằm cô gái lên, ép cô
ngẩng mặt nhìn thẳng vào anh, “Em là em, người khác là người khác, anh đã
nói từ lâu rồi, xưa nay anh vốn coi thường cái thứ gọi là tình thân máu mủ, em
quên rồi sao?”
Biệt Chi khựng lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cũng đúng, Canh Dã ngang ngược như thế, duy chỉ có một điều là anh sẽ không
vì quan hệ gia đình mà nhìn ai đó qua lăng kính màu hồng.
“Còn nữa, cái gì gọi là không nên dẫn anh theo?” Canh Dã hạ giọng, giả vờ uy
hiếp, “Trước khi đi còn móc ngoéo thề thốt, nói rõ là không ai được giấu giếm,
mới có một ngày trôi qua mà em đã muốn nuốt lời rồi sao?”
Biệt Chi sửng sốt, cảm xúc rời khỏi ánh mắt: “Em đâu phải có ý đó.”
“Muộn rồi.”
Canh Dã khẽ hừ một tiếng, lại xoay cô trở về: “Xem như em phạm lỗi lần đầu,
giảm nhẹ hình phạt.”
“?”
Biệt Chi cảnh giác, còn chưa kịp ngẩng đầu đã trượt xuống khỏi đùi Canh Dã,
cố gắng trốn về phía bên kia sofa.
Tiếc là không thành.
Còn chưa đi được nửa mét, giữa chừng đã bị người phía sau dùng cánh tay rắn
chắc ôm eo chặn lại.
Không chờ Biệt Chi giãy giụa, người nọ đã lười biếng lên tiếng ——
“Tay anh còn bị thương đấy.”
“…!”
Thế là cô gái cứng đờ ở đó, không dám giãy giụa nữa, sợ sẽ chạm phải tay trái
của anh đang đặt trước người cô.
Còn Canh Dã thì nhân cơ hội kéo cô trở về, ghì chặt trong lòng ngực mà tùy ý
bắt nạt.
Quá đáng nhất là lúc nào anh cùng dùng tay trái để làm chuyện xấu xa, khiến
cho Biệt Chi hoàn toàn không dám khước từ, chỉ sợ anh sẽ lại bị thương ở đâu
đó.
Sau khi đắc thắng, người nọ giống như một tên biến thái, nhưng cuối cùng vẫn
không thực sự làm gì.
Chờ sau khi dùng nụ hôn sâu để an ủi nỗi khao khát khó có thể xua tan, cuối
cùng Canh Dã chỉ vùi đầu bên cổ Biệt Chi.
Anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thon dài của cô gái, cất giọng khàn khàn.
“Vừa nãy anh nói muốn quay về đánh cho ông ta một trận, không phải nói quay
về khách sạn, mà là muốn trở lại quá khứ.”
Biệt Chi thoáng sửng sốt.
Canh Dã ngoảnh mặt đi, tựa như cười khẩy cũng như tự giễu: “Hồi nhỏ anh hay
ba hoa với người ta rằng cả đời này anh chắc chắn sẽ không bao giờ hối hận,
cho dù có sống đến tám mươi tuổi, đến lúc sắp chết thì cũng sẽ là dáng vẻ ‘Ông
đây cả đời sống vậy đấy, không ngoái đầu nhìn lại đâu’.”
Biệt Chi sững người, bật cười khe khẽ.
“Có phải ngốc lắm không?” Canh Dã cũng khẽ cười hỏi cô.
“Có chút.” Biệt Chi ngẫm nghĩ, “Nhưng em biết anh sẽ làm được.”
Canh Dã im lặng mấy giây: “Anh làm không được. Với em, anh không thể làm
được bất cứ điều gì cả.”
Biệt Chi khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh.
“Nếu có thể quay lại quá khứ, anh nhất định sẽ không vì cứng đầu với ông già
kia mà buông lời thề không bao giờ trở về Bắc Thành nữa.”
Canh Dã hạ giọng, “Anh nhất định sẽ quay lại, đến nơi này tìm em.”
Như vậy, có phải anh sẽ tìm thấy em trước khi em phải chịu những tổn thương
to lớn đó, giấu em đi, để em không bị tổn thương, không buồn bã, không phải
trải qua phong ba bão táp.
“….”
Nỗi tiếc nuối ấy đến từ tận đáy lòng, Biệt Chi có thể rõ ràng nhận ra điều đó.
Cô có chút bất đắc dĩ, sao lại có người vì chuyện không thể nào làm được mà tự
trách bản thân mình như vậy nhỉ. Nhưng ngoài bất đắc dĩ ra, chỉ còn lại cảm
giác trái tim như bị ngâm trong vũng nước mềm mại.
Biệt Chi hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh: “Không sao cả. Thời
gian sau này còn rất dài mà.”
“Ừm, tương lai còn dài.”
Canh Dã xoay người, cúi đầu hôn cô: “Tình yêu mà bọn họ nợ em, anh sẽ bù
đắp gấp bội cho em. Không phải là bồi thường, mà là những gì Chi Chi nhà ta
xứng đáng được nhận.”
Chi Chi.
Canh Dã âm thầm gọi trong lòng.
Sẽ có một ngày anh để em hiểu được rằng, không cần một ai khác cả, chỉ một
mình anh cũng đủ để sánh bằng tất cả bọn họ rồi.
“…Được.”
Đêm đó bọn họ không về phòng ngủ mà ôm nhau ngủ thiếp đi trên ghế sô pha
trong phòng chiếu phim. Phim kết thúc, căn phòng chìm vào bóng tối, tựa như
đang trôi nổi trong vũ trụ vô tận, còn bọn họ thì ôm lấy nhau, trở thành điểm tựa
duy nhất của đối phương.
Cho đến khi bình minh ló rạng.
Biệt Chi mở mắt trong căn phòng chiếu phim lờ mờ ánh sáng.
Bên cạnh đã trống không, hơi ấm còn vương lại. Chiếc chăn lông được ai đó
vén gọn gàng từng góc, bao bọc lấy cô thật kín đáo.
Biệt Chi ngồi dậy, bước xuống ghế sô pha, đi ra khỏi phòng chiếu phim.
Đi qua hành lang, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Canh Dã ở khu vực bếp ăn đối
diện phòng khách. Anh đang hơi cúi người, tay chân luống cuống lóng ngóng
giữa các kệ bếp, dáng vẻ chật vật hiếm thấy.
Chắc là do anh quá mức tập trung, video hướng dẫn nấu ăn trên điện thoại thì
vẫn đang phát, thế nên ngay cả tiếng bước chân của Biệt Chi cũng không phát
hiện ra.
Hai phút sau.
Canh Dã đang khom người ‘vật lộn’ với đám rau xanh trên thớt, cố gắng xếp
cho thẳng hàng nhưng lại không ăn thua gì cả.
Đột nhiên, anh bị ai đó ôm chầm lấy từ phía sau.
Canh Dã bất giác run lên, cơ bắp dưới lớp áo len mỏng theo bản năng tự vệ
căng cứng, sức mạnh sắp bộc phát trong nháy mắt lại bị một bản năng khác đè
xuống ——
“Biệt, Chi.”
Giọng anh có chút bất mãn xen lẫn cưng chiều.
Anh quay người lại: “Trước đây ai mà dám đánh lén kiểu này là bị anh quẳng ra
xa hai ba mét rồi đấy.”
Biệt Chi mỉm cười, từ bên cạnh hông anh thò đầu nhìn đám rau xanh trên thớt
sắp được xếp thành hàng ngay ngắn, “Anh bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế à,
trước khi cắt còn phải xếp cho đẹp nữa?”
“Là do kỹ thuật dùng dao của anh không cho phép chúng nó lộn xộn.”
Canh Dã lười biếng đáp lại, liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó khẽ nheo mắt:
“Được rồi, ba phút phí công vô ích —— em thử nghĩ xem nên bồi thường cho
anh thế nào đây.”
“Bồi thường cũng được, nhưng trước đó có một người có lẽ chúng ta phải đi
gặp.”
Nói rồi Biệt Chi chậm rãi giơ điện thoại của mình lên.
“Cậu của em.”
Canh Dã đang miên man suy nghĩ biện pháp cứu vãn cho mớ rau hỗn độn trên
thớt, bỗng nhiên khựng lại.
“Chờ chút.”
Chàng trai quay đầu lại: “… Ai cơ?”
Biệt Chi nhẹ giọng nói: “Là vị chủ nhiệm giáo dục hồi cấp ba mà trung bình
mỗi học kỳ bị anh chọc tức đến suýt chết ba mươi lần đó.”
Canh Dã: “…”
“?”