Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc

Chương 73




Có lẽ đây là lần đầu tiên Biệt Chi nhìn thấy Canh Dã ngượng ngùng đến cứng

đơ mặt.

Xét cho cùng, người có thể khiến cho một kẻ ngông cuồng ngang ngược như

anh phải ngậm họng cũng chỉ có Liệu Văn Hưng với cái mác “phụ huynh của

Biệt Chi” mà thôi.

“Cậu ơi, xem như nể tình anh ấy đã lái xe mất một tiếng đồng hồ mới đến được

đây, cậu đừng bắt nạt anh ấy nữa nhé.” Biệt Chi khẽ cười nói đỡ lời cho Canh

Dã, sau đó dỗ dành Liệu Văn Hưng lên xe.

Lúc đi ngang qua Canh Dã, Biệt Chi nhanh chóng nháy mắt với anh.

Canh Dã cúi đầu, đưa tay mân mê xương mày, thở dài khe khẽ.

Anh có một linh cảm không lành.

Bắt đầu từ cái câu “anh Canh” của Liệu Văn Hưng là đã đặt nền móng cho một

ngày nào đó anh bị đưa ra ‘xét xử’ rồi.

Đưa Liệu Văn Hưng lên xe xong, Biệt Chi xoay người kéo Canh Dã đang đi

theo phía sau dừng lại bên cạnh cửa xe tự động đóng lại, khóe mắt cong cong vì

ý cười, cô cố gắng mím môi hỏi: “Sao anh… lại ăn mặc thế này?”

Trước bộ vest phẳng phiu vừa vặn của Canh Dã, Biệt Chi cũng không biết làm

gì hơn, chỉ giơ tay lên khua tay múa chân một vòng.

“Em muốn cười thì cười đi.”

Canh Dã đã nhìn được thấu tâm tư của Biệt Chi từ cái liếc mắt đầu tiên, bàn tay

đang đút trong túi quần âu cũng rút ra, trước tiên là nắm lấy tay cô, sau đó cong

ngón tay cọ cọ khóe mắt hơi cụp xuống của cô gái.

Chàng trai hừ khẽ một tiếng: “Nhịn không tốt đâu.”

“…”

Cuối cùng Biệt Chi cũng không nhịn được cười, cúi đầu áp trán vào chiếc áo

khoác vest mát lạnh của anh.

Cô gái quả nhiên không giữ thể diện cho anh, vùi mặt vào trước ngực anh mà

bật cười khanh khách.

Canh Dã vốn có chút bực bội, hàng mi dài rậm rủ xuống, nhìn cô gái trước mặt

đang cười đến run cả vai, thế là cơn giận dữ cũng nhanh chóng tan biến như gió

xuân thổi qua.

Khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, hờ hững liếc mắt qua —— Bỗng nhiên chạm

phải ánh mắt của Liệu Văn Hưng trên cửa sổ xe mờ ảo, ông ấy cứ thế nhìn

chằm chằm anh không nói một lời.

Canh Dã sửng sốt: “…”

Chết tiệt.

Ánh mắt của ông Liệu ai oán hệt như ma nữ trong “The Grudge” vậy, làm anh

giật bắn cả mình.

….Nhưng mà cũng rất quen thuộc.

Hồi cấp ba, cứ hôm nào Canh Dã ngồi bàn cuối lớp chợp mắt trong giờ học, chỉ

cần xoay người một cái là lại bắt gặp Liệu Văn Hưng đang đi tuần tra, ông ấy

dùng ánh mắt y hệt lúc này nhìn chằm chằm anh qua ô kính nhỏ ở cửa sau lớp

học.

Có buồn ngủ đến mấy cũng bị ông ấy dọa cho tỉnh ngủ tám phần.

Đúng thực sự là màn cosplay phiên bản học đường.

Canh Dã hoàn hồn, cười khẽ một tiếng rồi cúi đầu nói: “Lên xe đi. Còn không

lên nữa là cậu em sắp chui ra khỏi cửa sổ xe luôn rồi đấy.”

Đúng lúc này, cửa sổ xe hạ xuống.

Giọng nói uể oải văng vẳng vang lên rõ ràng.

Liệu Văn Hưng: “?”

Canh Dã: “?”

Canh Dã: “……”

“… Khụ.”

Biệt Chi nín cười đến mức má đỏ bừng, nắm lấy góc áo Canh Dã kéo anh về

phía ghế lái: “Được rồi, anh mau lái xe chuộc tội đi, ông chủ Canh.”

Bị lời của cháu gái chặn lại, Liệu Văn Hưng cũng nuốt lời muốn nói xuống.

Chủ nhiệm Liêu bày ra vẻ mặt “không so đo với cậu”, dựa lưng vào xe.

Chiếc xe thương vụ rốt cuộc cũng lăn bánh.

Chỗ ăn trưa do Canh Dã đặt, là một nhà hàng tư nhân chỉ tiếp khách quen giới

thiệu, không mở cửa cho khách vãng lai. Địa điểm nằm ở một khu biệt thự sân

vườn giữa trung tâm Bắc Thành, vị trí đắt đỏ, chỉ cần nhìn phong cảnh khu

vườn cũng có thể hình dung ra sự xa xỉ.

Vừa xuống xe đã có người ra dẫn đường.

Dọc theo hành lang uốn lượn giữa những cổng vòm, tiến sâu vào khung cảnh

như tranh vẽ.

Ông Liệu trước đây từng kiêm nhiệm giáo viên Ngữ văn ở trường học, nhân

viên dẫn đường mặc trang phục thời Đường Trung cổ thấy ông có hứng thú bèn

nương theo sở thích ấy mà giới thiệu về thiết kế, ngụ ý,… của những cảnh quan

suối rừng kia.

Liệu Văn Hưng mải mê trò chuyện cùng người nọ, nhất thời quên bẵng mất

người phía sau.

Canh Dã và Biệt Chi sóng vai đi theo phía sau cách mấy mét.

“Sao hôm nay anh sắp xếp ở nơi trang trọng thế?” Biệt Chi hạ thấp giọng, đưa

mắt nhìn những tiểu cảnh xung quanh, cảm thấy kỳ lạ quay sang nói với Canh

Dã, “Hơn nữa, nơi này nhìn thế nào cũng không giống phong cách của anh.”

“Vậy kiểu nào là phong cách của anh?” Canh Dã hỏi, “Kinh Thước?”

Biệt Chi suy nghĩ một lát: “Không hoàn toàn là vậy, nhưng chắc chắn là gần

giống vậy. Còn nơi này thì quá đỗi trang trọng, lại còn văn nghệ hoài cổ, khuôn

phép rườm rà, càng giống với những nơi mà anh thấy phiền phức nhất.”

Canh Dã nghiêng mặt, khẽ bật cười.

Biệt Chi khó hiểu: “Anh cười cái gì? Em nói sai rồi à?”

“Không sai, là vì em nói quá chuẩn.” Canh Dã như cười như không, “Sao em lại

hiểu rõ anh đến vậy?”

Biệt Chi khẽ bĩu môi: “Đâu phải bây giờ mới hiểu, bảy năm trước đã vậy rồi.”

Chẳng đợi Canh Dã đáp lời, Biệt Chi đã quay đầu sang: “Mà tại sao anh lại

chọn nơi này?”

“Không phải anh chọn, là nhờ người khác chọn giúp đấy.” Canh Dã dừng lại

giây lát, “Tạm thời không kiếm ra chỗ thích hợp hơn.”

Biệt Chi bừng tỉnh.

Nhà hàng ở Bắc Thành, đặc biệt là vào ngày cuối tuần kiểu này muốn đặt trước

tạm thời là việc còn khó hơn lên trời.

Tuy không nhất thiết phải quá trang trọng, nhưng hiển nhiên Canh Dã cũng

không tiện dẫn Liệu Văn Hưng vốn đã có ấn tượng không tốt về anh tới những

nơi huyên náo ồn ã với chiêng trống khua vang.

Có điều sau khi nghe xong, nét mặt Biệt Chi lại kỳ quái hơn, cô nghiêng đầu

nhìn Canh Dã: “Anh mà cũng có kiểu bạn bè này sao?”

“Kiểu nào?”

Canh Dã quay đầu, vừa bắt gặp ánh mắt của Biệt Chi là anh đã hiểu ra ngay,

“Không phải bạn bè, là em họ anh. Anh từng nhắc với em rồi đấy, tên là Du

Liệt.”

“À, em biết cậu ấy, người sáng lập ra Công nghệ Kỹ thuật Helena chứ gì?” Biệt

Chi có hơi bất ngờ, “Không ngờ cậu ấy lại theo kiểu phong cách này.”

“Từ nhỏ cậu ấy đã ở bên cạnh ông già kia, gần mực thì đen thôi.” Canh Dã

nhướng mày, không rõ đang nghĩ đến điều gì mà lại đưa mắt đánh giá tiểu cảnh

xung quanh với vẻ mặt có phần ghét bỏ, “Ông già cổ hủ dạy ra đứa trẻ cũng cổ

hủ nốt.”

Biệt Chi khẽ cười, hỏi: “Vậy xe cũng là của cậu ấy à?”

“Ừ.” Canh Dã chợt khựng lại, như ngộ ra chuyện gì đó, lập tức quay người sang

nhẹ nhàng xoa đầu Biệt Chi rồi ôm cô vào lòng, dọa nạt, “Em chỉ cần hiểu mỗi

mình anh là đủ rồi, không cần phải hiểu rõ cậu ấy đến vậy đâu.”

“Em chỉ đang nghĩ là làm vậy có phiền cậu ấy quá không?”

“Bắc Thành là địa bàn của cậu ấy, chuyện cỏn con này đối với cậu ấy dễ như trở

bàn tay.” Canh Dã chẳng để tâm, “Với lại gần đây cậu ấy vừa nợ anh một ân

tình.”

“Ân tình?”

“Cậu ấy muốn tìm cho bằng được một linh kiện máy nghe nhạc đã ngưng sản

xuất hơn mười mấy năm trước, còn là một thương hiệu lâu đời của nước ngoài.”

Tình tiết cụ thể Canh Dã cũng lười nhắc lại, chỉ lướt qua, “MOON có nhiều

mảng kinh doanh ở nước ngoài hơn, anh đứng giữa làm trung gian kết nối, loay

hoay hơn nửa năm mới kiếm được.”

Biệt Chi thử tưởng tượng, ở nước ngoài việc tìm kiếm nguồn nhân lực không

thuận tiện bằng trong nước, hơn nữa một linh kiện đã ngừng sản xuất nhiều năm

trời như vậy, muốn kiếm tìm hay chế tác lại là điều cực kỳ khó khăn.

“Vậy đúng thật là một ân tình lớn.” Biệt Chi nghi hoặc hỏi, “Thế nhưng em nhớ

hình như Công nghệ Kỹ thuật Helena của cậu ấy cũng phát triển từ nước ngoài

mà, sao còn phải nhờ anh hỗ trợ?”

Canh Dã khựng lại, thản nhiên dời mắt: “Helena tập trung vào mảng hàng

không vũ trụ, còn MOON lại chú trọng phát triển theo độ bao phủ.”

“Độ bao phủ? Nghe có vẻ không phù hợp lắm với sự phát triển thương hiệu, sao

lại chọn định vị này…”.

Giọng Biệt Chi nhỏ dần.

Cô nghĩ, có lẽ cô đã biết lý do rồi.

Là để tìm lại cô.

Ngay cả trong những năm tháng không thể rời khỏi biên giới, Canh Dã đã dồn

hết tâm sức để chuẩn bị cho cuộc hội ngộ của họ.

“Leng keng……”

Gió thổi qua hành lang, tiếng chuông đồng trong trẻo như một khúc hát khe khẽ

trong rừng.

Biệt Chi rũ mắt, bước chân rẽ vào góc hành lang, khẽ nói: “Cảm ơn anh, Canh

Dã.”

Cảm ơn anh, trong những năm tháng em muốn trốn chạy, một mình anh đã âm

thầm chịu đựng nỗi cô đơn nhưng vẫn luôn kiên định, vẫn một lòng sắt son.



Không nằm ngoài dự đoán của Canh Dã, bữa trưa hôm nay giống một phiên tòa

hơn là một bữa ăn.

Lên món chưa được bao lâu, Liệu Văn Hưng làm như vô tình bắt chuyện: “Dạo

này công việc của Tiểu Chi thế nào rồi, đã quen chưa?”

“Môi trường ở trường học rất tốt ạ, cháu và đồng nghiệp cũng rất thoải mái.”

Biệt Chi đáp.

“Sau này có kế hoạch gì không? Tiếp tục thăng tiến lên vị trí hành chính hay

chuyển sang vị trí giảng dạy?”

“Cháu dự định sẽ học lên Tiến sĩ tại chức, sau đó xem xét việc ở lại trường công

tác. Ngành Tâm lý của Đại học Sơn Hải khá tốt, có thể bắt đầu từ giảng viên rồi

từ từ phát triển.”

“Đồng thời cũng sẽ chuẩn bị kỹ càng, thi lấy chứng chỉ hành nghề tư vấn tâm lý

trong nước.”

“Ừm, kế hoạch rõ ràng, biết tiến biết lùi, không tệ. Từ trước tới giờ lúc nào cháu

cũng khiến cậu yên tâm hơn Liệu Diệp nhiều…”

Khen Biệt Chi xong, Liệu Văn Hưng rất tự nhiên quay sang phía đối diện: “Còn

cậu?”

Không hề bất ngờ với việc bị Liệu Văn Hưng chuyển mục tiêu, Canh Dã đặt cái

cốc nước vừa mới cầm lên xuống, chầm chậm xoay người lại.

“Ý cậu là hỏi kế hoạch nghề nghiệp của cháu sao ạ?”

Vừa chạm mặt Canh Dã – người có thù oán chồng chất bấy lâu nay, nét mặt

Liệu Văn Hưng lập tức trở nên khó coi, nụ cười gượng gạo chẳng khác nào như

đang mếu: “Tốt nghiệp mấy năm rồi mà chỗ cậu cứ như đang làm công việc bảo

mật ấy, chẳng nghe động tĩnh gì. Lúc nãy trước khi lên xe còn nghe Tiểu Chi

gọi cậu là ‘ông chủ Canh’ à? Sao nào, giờ ông chủ Canh đang làm ông to ở đâu

thế?”

“…”

Canh Dã liếc mắt nhìn Biệt Chi đang ngồi giữa hai người bọn họ.

Biệt Chi ngậm đũa xem kịch hay.

Cô nhóc vô tâm.

Canh Dã khẽ nheo mắt, lặng lẽ dùng khẩu hình nói với cô rồi mới quay sang

đáp: “Mấy năm trước cháu phục vụ trong lực lượng không quân nên quả thật

không tiện nói ra. Đầu năm nay cháu đã chuyển ngành, hiện tại đang làm phi

công thử nghiệm tại câu lạc bộ hàng không CN.”

“Câu lạc bộ hàng không CN?” Liệu Văn Hưng lặp lại, “Cái tên này nổi tiếng

đấy, cậu đợi tôi một chút.”

Nói xong, Liệu Văn Hưng lấy điện thoại ra, tiện tay đẩy gọng kính lão lên trán,

ở trước mặt Canh Dã nhấp vào trang web chính thức của câu lạc bộ bay CN rồi

bắt đầu tìm kiếm.

Chẳng mấy chốc, trong loạt ảnh trên trang phi công thử nghiệm, Liệu Văn Hưng

đã tìm thấy một bức ảnh quen thuộc.

Nhìn phi công trong ảnh đang mặc đồng phục phi hành lạnh lùng như thanh

gươm rút khỏi vỏ, rồi lại nhìn người thanh niên trước mặt, từ sau câu “anh

Canh” của ông ấy thì có phần thả lỏng chìm vào trạng thái buông thả nửa vời.

Liệu Văn Hưng: “Cái ảnh này…”

Canh Dã vừa mới nới lỏng cà vạt dựa người vào lưng ghế, lười biếng nhướng

mắt.

Liệu Văn Hưng: “Chắc là photoshop hả?”

Canh Dã: “…”

Canh Dã: “?”

Im lặng hai giây, Canh Dã bật cười, hùa theo lời ông ấy: “Đúng ạ, là photoshop,

còn dùng app làm đẹp mười cấp độ nữa đấy cậu.”

Không để cho Canh Dã tiếp tục bẽ mặt, Liệu Văn Hưng tiếc nuối dời tầm mắt,

nheo mắt đọc dòng chữ đầu tiên trong phần sơ yếu lý lịch được đóng khung

vàng bên cạnh bức ảnh: “Cựu phi công xuất sắc của lực lượng xxx, hiện đang là

phi công thử nghiệm át chủ bài?”

Canh Dã thong thả cầm chiếc nĩa dùng chung lên, gắp lấy món măng Lâm An

mà Biệt Chi thích nhất rồi đặt vào đĩa của cô.

“Vâng, cũng dùng photoshop luôn đấy ạ.” Chàng trai khẽ nói, “Mua một tặng

một, vừa đẹp lại rẻ.”

Liệu Văn Hưng: “?”

Liệu Văn Hưng gập điện thoại lại, tiếp tục nở nụ cười ‘giả tạo’: “Sao thế, mới

đó mà đã hết kiên nhẫn, giả bộ không nổi nữa rồi à?”

“Không phải, là cháu vừa mới nghĩ thông suốt thôi ạ. Tính cháu thế nào, cả

trường trung học Tuyên Đức này không có giáo viên nào hiểu rõ hơn cậu,

huống hồ cậu đã dạy học nhiều năm, mắt tinh như đuốc, cháu có giả bộ trước

mặt cậu cũng vô ích, chi bằng thành thật một chút.”

Canh Dã dừng lại, nhìn về phía Biệt Chi.

Cô gái cắn miếng măng tươi, đôi mắt cong cong như đang cười, giơ ngón tay

cái về phía anh.

Nụ cười nhàn nhạt lướt qua đôi mắt đen láy, có điều chỉ trong chốc lát là Canh

Dã đã hoàn hồn, khẽ ho một tiếng rồi quay sang nói với Liệu Văn Hưng: “Nếu

cậu nhất quyết không đồng ý, vậy thì cháu chỉ có thể chuyển sang hoạt động

ngầm, tiện thể còn có thể cho cậu trải nghiệm cảm giác hồi hộp khi về hưu lại đi

bắt học sinh yêu sớm.”

Lần này đến lượt Liệu Văn Hưng bật cười: “Còn tưởng bây giờ cậu không còn

gai góc như trước nữa, xem ra cũng chỉ là chuyển sang hoạt động ngầm thôi.

Cái tính ngang ngược này chẳng thay đổi chút nào nhỉ?”

Canh Dã coi như lời mắng chửi kia không phải dành cho mình, anh khẽ nhếch

môi, nhìn Biệt Chi với nụ cười hờ hững: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà

ạ.”

“Cậu còn tự hào được à?”

Biệt Chi ngồi bên cạnh chống cằm, yên tâm xem hai người một già một trẻ đấu

khẩu, cô thật sự chưa từng có một chút lo lắng nào kể từ lúc bắt đầu đến giờ.

Cô hiểu rõ tính cách của cậu Liệu Văn Hưng, tuy lời nói có chút chua ngoa

nhưng cũng là do nghề nghiệp ở trường học hình thành nên, về bản chất, đặc

biệt là so với Biệt Quảng Bình, thì ông ấy là một vị phụ huynh không hề có

thành kiến và giữ kẽ.

Còn người cô yêu…….

Biệt Chi quay đầu lại, nhìn Canh Dã với vẻ thản nhiên không chút sợ sệt.

Cô càng tin tưởng anh, hiểu anh, biết rằng chỉ cần bỏ qua lớp vỏ ngoài hoang dã

bất kham này, nhìn nhận bằng ánh mắt công bằng, ắt hẳn sẽ nhìn thấy được bản

chất lương thiện trong sáng của anh.

Vì vậy Biệt Chi không hề có chút áp lực tâm lý nào đối với cuộc gặp mặt của

hai người.

Ngoại trừ, do một số mâu thuẫn trong quá khứ mà dẫn đến cảnh tượng hai

người như học sinh tiểu học đấu khẩu với nhau——

Vừa trải qua một trận cãi vã thất bại, Liệu Văn Hưng bực bội tắt trang web câu

lạc bộ trên điện thoại: “Nghề nghiệp cũng không tệ, nhưng sao tôi nghe nói

trong mấy câu lạc bộ kiểu này, nhất là kiểu cơ trưởng đẹp trai làm hướng dẫn thì

rất dễ bị học viên nữ trẻ tuổi để ý nhỉ?”

“Cháu không hướng dẫn.” Canh Dã không thèm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp

trả, “Trừ khi Chi Chi muốn đến câu lạc bộ học lái máy bay.”

Canh Dã gắp bỏ những mẩu lá đậu Hà Lan mà Biệt Chi không thích trên đĩa

măng tươi, sau đó mới đặt vào đĩa trước mặt cô.

Anh cúi người hỏi: “Em muốn không?”

Biệt Chi suy nghĩ.

Thấy cô có vẻ xiêu lòng, Canh Dã cong môi cười, lấy sắc ra dụ dỗ: “Phi công át

chủ bài chỉ hướng dẫn riêng cho em, còn miễn phí nữa, được không?”

“….”

Liệu Văn Hưng nhìn cảnh tượng này, cả người thanh niên với thần thái và cảm

xúc xa lạ mà ông ấy chưa từng thấy qua, không hiểu sao lại rất muốn khinh bỉ

mà “phì” một tiếng.

Cái này mà gọi là miễn phí sao, cái này gọi là bám dính.

Nhìn Canh Dã lúc này chẳng đáng giá chút nào.

May mà Biệt Chi nhanh chóng hoàn hồn, nhớ ra còn có cậu ở đây, cô lập tức

đưa tay đẩy anh ra: “Không muốn, ăn cơm đi.”

Bị từ chối phũ phàng, Canh Dã ngả người ra sau.

Đúng lúc đó, chủ nhiệm Liệu lại tung ra một chiêu: “Trong câu lạc bộ cũng

không thiếu học viên nữ trẻ đẹp, mà những người chơi máy bay tư nhân này đa

phần đều là cậu ấm cô chiêu, cám dỗ lớn như vậy, cậu chịu đựng nổi không?”

Canh Dã không giải thích vấn đề bản thân anh cũng là cám dỗ của người khác,

mà lại liếc nhìn Biệt Chi.

Biệt Chi tiếp tục giả vờ không thấy, ngồi xem kịch hay.

Thế là ngọn lửa cháy lan sang cả mình ——

Nghe thấy người kia dùng giọng điệu dịu dàng mang theo ý cười nói câu

“Được, thấy chết mà không cứu”, mí mắt Biệt Chi giật giật như dự cảm được

điều chẳng lành.

Cô vừa nuốt miếng măng xuống, định lên tiếng.

Chợt thấy Canh Dã ung dung mở miệng nói: “Đúng là không chịu đựng nổi ạ,

nhưng mà cháu có giới hạn nghề nghiệp, chỉ nhận một kim chủ thôi.”

Liệu Văn Hưng có chút choáng váng: “…..Nhận cái gì cơ?”

“Chi Chi không nói với cậu ạ?”

Canh Dã làm ra vẻ mặt bất ngờ, giọng điệu điềm tĩnh mà tự nhiên: “Lúc cô ấy

mới về nước đã đăng một bài viết, nói là muốn bao——”

Biệt Chi cả đời này chưa từng hành động nhanh nhẹn như vậy.

Cách hai cái ghế, cô gần như bật dậy ngay lập tức, đưa tay lên bịt miệng Canh

Dã lại trước khi anh kịp nói hết câu.

Cái giá phải trả là bị chàng trai ranh mãnh nhướng mày cười trêu chọc, đắc ý

dang rộng vòng tay đón cô vào lòng.

Liệu Văn Hưng nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt phức tạp.

Giới trẻ bây giờ, thật sự là không hiểu nổi mà.

Hai người bên kia vẫn đang im lặng đối đầu.

“Anh ngậm miệng lại, không được nhắc đến!” Biệt Chi vừa ngượng vừa tức,

cau mày thấp giọng đe dọa.

Canh Dã ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Biệt Chi mới đứng dậy, chỉnh lại mái tóc dài, định bụng nói bừa câu gì

đó cho qua chuyện rồi ngồi xuống.

Chợt nghe thấy Canh Dã ngồi phía sau uể oải nói: “Xin lỗi cậu nhé, kim chủ

không cho cháu nói.”

Biệt Chi: “?”

Liệu Văn Hưng:

Bây giờ thì hiểu rồi.

Ông ấy không nên ở đây.