Chương 91
Quả đào nhỏ có thể nhận được phản hồi hay không?
Quả đào nhỏ sẽ không.
Hiếm khi Đào Hoài Nam lợi dụng sử ngốc nghếch của anh trai mình để lấy hết can đảm gửi thêm vài tin nhắn, không ngờ sau khi gửi xong Trì Sính vẫn phớt lờ cậu. Hiển nhiên là Trì Sính đã không để ý thật, từ sau khi thêm Wechat, đều là Đào Hoài Nam gửi tin nhắn, và không hề nhận được phản hồi từ phía bên kia.
Trì Sính nhình dòng chữ trong khung tin nhắn rồi thoát về màn hình khóa.
Điện thoại lại đổ chuông, Trì Sính ngồi trên ghế một lúc, đồ án tốt nghiệp của bạn cùng phòng đã bị thầy hướng dẫn trả về lần thứ ba, cậu ta lại bắt đầu lo lắng gọi video với bạn gái.
Chàng trai chơi xấu làm vẻ với bạn gái, cô gái ở bên kia vừa buồn cười vừa đau lòng cho bạn trai, bạn cùng phòng ngân nga câu gì đó để nén cười, cô bạn gái nói: "Không cười, không cười nữa mà."
Trì Sính cầm điện thoại đi ra ngoài, đứng bên cửa sổ hành lang bên ngoài một lúc. Trời tháng này vẫn rất nóng, không khí hơi ngột ngạt.
Điện thoại hoàn toàn im lặng và không ai nói gì trong nhóm hay nhắn riêng.
Khung tin nhắn của Đào Hoài Nam thỉnh thoảng xuất hiện dòng chữ "Bên kia đang nhập...", rồi lại biến mất. Sau khi cậu gửi tin nhắn xong, có thể Trì Sính đã bấm vào đọc, nếu không thoát khỏi khung chat, cậu có thể thấy dòng chữ này xuất hiện rồi biến mất.
Đến mười một giờ tối, Đào Hoài Nam gửi tin nhắn: "Chúc ngủ ngon, anh trai."
Trì Sính với tay cầm điện thoại lên nhìn, tay kia bô thức xoay bút. Sau khi gọi video cho bạn gái xong, bạn cùng phòng đứng dậy tiếp tục nghĩ về công việc của mình, Trì Sính chuẩn bị đi ngủ sau khi làm xong mấy chuyện vặt trong tay.
Trong khung tin nhắn, cậu cứ gõ và gõ, cuối cùng là tin nhắn: "Nay Bắc Kinh sẽ giảm nhiệt độ."
Từ khoảng cách xa như thế, Đào Hoài Nam không biết phải làm gì. Anh trai phớt lờ cậu, cảm thấy gửi gì cũng cứng nhắc và buồn chán, nhưng cậu không thể chịu được.
Nhưng bây giờ đã tốt hơn trước đây rất nhiều, chí ít bây giờ cậu có thể trò chuyện trong nhóm chat, điều mà chẳng có trước đây. Hơn nữa, Đào Hoài Nam cảm thấy Trì Sính không ghét mình như cậu đã nghĩ, không biết có phải ảo giác hay không.
Đào Hoài Nam đeo tai nghe trước khi đi ngủ, bên trong vẫn là đoạn ghi âm Đào Hoài Nam nghe đi nghe lại.
Cuối tháng mười, anh trai cậu đi Bắc Kinh công tác nửa tháng, úc đầu Trì Sinh vẫn còn ở Bắc Kinh, hai anh em có thể gặp nhau bất kỳ lúc nào. Vài ngày sau là đầu tháng mười một, Trì Sính cũng đi công tác với sếp. Sếp dẫn anh, Phàm Quả và anh trai của bác sĩ đi phụ trách dự án.
Sau khi hết giờ học, Đào Hoài Nam đi bộ đến bệnh viện, nơi cậu học cách bệnh viện không xa, nếu không quá vội, cậu sẽ đi bộ đến đó.
Cậu rất quen thuộc với con đường này, hơn nữa mặt dọc con đường cho người khiếm thị này phủ nhựa đường rấ tốt, Đào Hoài Nam hoàn toàn có thể tự mình đi qua.
Khi đi trên con đường quen thuộc, Đào Hoài Nam có thể ước tính đại khái khoảng cách, ngã tư bao xa, rẽ ở đâu, đi qua mà không cần chỉ đường. Cậu vẫn sử dụng chỉ đường vệ tinh trên điện thoại, nhiều khi nó không đúng chính xác, sẽ có sai số hơn mười mét, nhưng chưa kịp cập nhật.
Chỉ đường hiện tại không thể giúp người khiếm thị hoàn toàn, điều này quá nguy hiểm và vẫn cần phải nhờ sự giúp đỡ người xung quanh.
Anh trai nói với cậu ứng dụng chỉ đường này đường này được thiết kế riêng cho người khiếm thị, mức độ chính xác cao, độ nhạy với chướng ngại rất cao, cảm ứng theo vị trí của người dùng, thậm chí có thể dùng hình ảnh ghi lại từ camera từ người dùng để hoàn thành đường đi và cảnh bảo chướng ngại.
Trên thực tế, khi lần đầu tiết ứng dụng được phát hành, Phàm Quả đã cho Đào Hoài Nam thử, trải nghiệm khá tốt, sản phậm dành riêng cho người khiếm thị và chỉ đường cho người bình thường cũng khác nhau, thậm chỉ có thể nhắc nhở phía trước có ổ gà cách hai mét.
Nhưng sau đó Phàm Quả mang thiết bị đi...Đúng là chỉ để cho cậu dùng thử.
Họ đã phát triển vài nghìn sản phẩm, nhưng anh trai không đưa cho cậu.
Bở vì chuyện này, Phan Tiểu Trác trêu Đào Hoài Nam, nói có phải đối phương quên hay không, có cho người ngoài nhưng lại không cho người nhà.
Đào Hoài Nam tự mình cười nói: "Không quên, tôi có hỏi nhưng mọi người không cho."
Phan Tiểu Trác ngạc nhiên: "Cậu hỏi thật hả...? Cậu không thấy mất mặt hả?"
Đào Hoài Nam nói: "Trước đây tôi cảm thấy bình thường, muốn thì phải...Giờ nghĩ thấy cũng hơi xấu hổ."
Phan Tiểu Trác: "Trời ơi, sao cậu lại làm thế?"
"Tôi hỏi, anh ấy có thể cho tôi một cái hay không?" Đào Hoài Nam nói.
"Người ta nói không cho hả?"
Bản thân Đào Hoài Nam cũng không nhịn được cưởi, khi nghĩ lại cậu vẫn thấy xấu hổ. Khi đó, Phàm Quả mỉm cười rồi nói "Không!" sau đó chạy đi.
Lúc đầu, Đào Hoài Nam chỉ đùa với đối phương, nhưng sau đó mới nhận ra thật sự họ không cho mình.
"Tôi đúng là nể...." Phan Tiểu Trác không biết nên phải nói gì, "Thế anh trai cậu thì sao?"
"Lúc đó anh trai tôi không có ở đó," Đào Hoài Nam thờ ơ nói, "Không sao, dù sao tôi cũng có thể tự mua được."
Phan Tiểu Trác không lên tiếng nữa, nhìn Đào Hoài Nam một lúc, nhẹ nhàng vỗ vai cậu.
Đào Hoài Nam không để bụng chuyện này, nếu không sẽ không nói với Phan Tiểu Trác. Nhưng hành động vỗ vai của Phan Tiểu Trác quá nhẹ nhành, như đang muốn an ủi cậu, điều này khiên Đào Hoài Nam khó hiểu.
Cậu nghĩ về quá khứ và bản thân minh ở hiện tại.
Trước đây, họ chưa bao giờ phân chia giữa anh và em, nhưng bây giờ cậu phải mua đồ cho riêng mình.
Hiểu Đông đi công tác về vào tuần giữa tháng mười một, nửa đêm anh Thang lái xe đên đón anh, Đào Hoài Nam muốn đi cùng, nhưng anh Thang từ chối, bảo cậu nên đi ngủ đi.
Anh Thang nói rất có lý, Đào Hoài Nam không giám phản đối, giả vở ngủ trong phòng, luôn cầm diện thoại chơi.
Nói chuyện với những người khác trong nhóm nhỏ của mình, một nhóm người khiếm thị lạc quan, luôn vui vẻ hướng về phía trước. Có một người mới vào nhóm, năm nay vừa vào năm nhất, cậu ấy rất hài hước, nói rằng mình biết xem bói.
Mọi người lớn tuổi hơn trò chuyện với đối phương, ai không ngủ được thì trêu đứa nhỏ.
"Khi em còn nhỏ, em nghĩ rằng tất cả những người khiếm thị đều có thể xem bói, nhưng sau này em mới biết đó là di truyền từ gia đình!" Cậu trai tên Mã Tiêu cười nói.
Một người trong nhóm hỏi, "Làm sao cậu biết được?"
Mã Tiêu nói: "Em được ông nội dạy từ nhỏ!"
"Cậu xem được hay đi lừa người ta thế?"
Mã Tiêu: "Xem đúng mà! Mọi người đều là bạn bè, đừng hố em đấy!"
Đào Hoài Nam lẩm bẩm: "Ở đây không ai lừa cậu đậu, đừng lo lắng."
Mã Tiêu và Đào Hoài Nam đều có cùng nguyên nhân bị mù, cả hai đều di truyền gia đình. Mã Tiêu ở vùng nông thôn, ông nội từng là một "tiên sinh" rất có tiếng trong vùng.
Trong một thời gian dài trước đây, chỉ có hai công việc cho người khiếm thị, một là xoa bóp hai là bói toán. Nếu muốn có một công việc để sinh sống, chỉ có thể làm bằng tay hoặc bằng miệng.
Trong thời đại mới, những người như họ sống dễ dàng hơn trước rất nhiều, có nhiều con đường để chọn. Những sinh viê khiếm thị đang đi học đại học cố gắng hết sức để kiếm một con đường cho bản thân, muốn một cuộc sống có ích hơn. Đừng nói bói toán, đã sớm bị xã hội xem là mê tín từ lâu. Ngoại trừ những ngôi làng hay thị trấn lạc hậu xa xôi, vẫn còn số ít người làm nghề này. Đối với việc ngoài khiếm thị làm xoa bóp, đó vẫn là con đường sống chính của họ, rất có ít người có thể đi ra ngoài.
Rất nhiều học sinh trong các ngôi trường đặc biệt đang học chăm chỉ để thoát khỏi con đường làm nghề xoa bóp, không phải vì đó là điều xấu mà đơn gian họ không muốn bị khuất phục trước số phận, họ muốn tìm hương đi cho bản thân.
Vì thế, những người khiếm thị trong nhóm không biết xem bói, thậm chí còn chưa học xoa bóp bao giờ. Lúc này, một cậu "tiên sinh" bé đột nhiên xuất hiện, mọi người mới tò mò như thế.
Có người hỏi Mã Tiêu thu nhập như thế nào, nhưng Mã Tiêu không nói: "Mọi người có thể nghe em nói, em không cướp công việc của mọi người đâu! Em sẽ không bao giờ lam chuyện đó!"
Ai trong nhóm cũng gửi "Haha."
Mã Tiêu cười @Đào Hoài Nam nói: "Đừng giả vờ, em với anh một phe!"
Đào Hoài Nam ngạc nhiên, sau đó mỉm cười trả lời đối phương: "Tôi không phải."
Mọi người trong nhóm đều @Đào Hoài Nam, nói cậu giấu kỹ quá.
Đào Hoài Nam mỉm cười nói: "Mọi người đừng trêu nữa, tôi không có thiên phú đó."
Trên thực tế, không có cái gì gọi là bói toán cả, nói đúng hơn là giỏi nắm bắt lòng người, suy đoán từ những câu chuyện đối phương nói.
Đào Hoài Nam nói chuyện một lúc trong nhóm, sau đó Giang Tế tức giận gầm lên: "Mấy người xong chưa hả? Đã có thể ngủ chưa? Không thấy phiền hả? Điện thoại cứ ù ù cả tối, hết pin rồi đây!"
Không ai trong nhóm nói gì "ông vua nhỏ", hiển nhiên đối phương có thể tắt là phiền, nhưng lại không làm, còn tức giận với mọi người.
Mọi người tốt tính lần lượt gửi: "Thôi không nói nữa", "Tôi ngủ đây", Giang Tế cũng nói: "Chúc mọi người ngủ ngon."
Đào Hoài Nam nghe giọng Giang Tế hai lần, lúc tức giận thì giọng nói của đối phương giống của anh trai nhỏ, cậu càng nóng lòng muốn nghe.
Đào Hoài Nam bấm vào khung chat của Trì Thành, tự viết tự chơi.
"Một thầy bói mới vào trong nhóm nói em giống cậu ấy."
"Cậu ấy rất hài hước, cậu ấy nói rất nhiều. Em thấy nếu mình giống cậu ấy cũng tốt, em có thể tìm được anh sớm hơn, đừa anh khỏi nhà họ Trì càng sớm càng tốt, không để TRì Chí Đức đánh anh.
"Lúc mới đến, anh luôn ho với sổ mũi, là do mùa đông ở quê rất lạnh. Trì Chí Đức còn không cho anh mặc quần áo, em muốn đưa anh rời khỏi đó càng sớm càng tốt."
Đã quá nửa đêm, Đào Hoài Nam không thấy buồn ngủ tý nào. Cậu ngủ không đúng giờ giấc, đôi khi sẽ ngủ sớm, đôi khi sẽ mất ngủ. Anh trai và anh Thang đã quay về, Đào Hoài Nam nghe thấy âm thanh đóng mở cửa nhẹ nhàng.
Hai người sợ đánh thức cậu, vì thế cố gắng không tạo ra âm thanh.
Anh trai đi tắm, anh Thanh mang đồ ngủ cho anh trai. Hiểu Đông phải tắm khi đi công tác về, nếu không ở trên máy bay thì ở sân bay, anh sẽ không ngủ được nếu không tắm.
Sau khi tắm rửa, hai người trở về phòng, đã quá hai giờ.
Đào Hoài Nam cố gắng chợp mắt khi anh trai đang tắm, bất kể là nghe đoạn ghi âm hay nghe Giáng Tế hát, cậu đều không ngủ được.
Sau đó, cậu đành cầm điện thoại lên, lẩm bẩm trong phòng, đủ để anh của cậu không nghe thấy.
Nói xong rồi lại xóa.
"Em nhớ anh rất nhiều, tiểu Trì."
"Em bất anh hận em, em không muốn anh hận em đâu, nhưng em cũng sợ nếu anh không hận em. Nếu một ngày nào đó anh có thể mỉm cười nói chuyện với em, thì tất cả đều là quá khứ."
"Em thà để anh ghét em còn hơn anh xem em là người em trai tốt, nhưng nếu anh có người yêu, em sẽ là em trai tốt, và làm trọn bổn phận của mình."
"Anh có đối tượng chưa?"
"Em không dám nghĩ đến chuyện này."
"Em sẽ không gửi tin nhắn làm phiên nữa nếu anh đã có đối tượng."
Nhiều đêm mất ngủ, Đào Hoài Nam đều sống như này.
Cậu một mình nói chuyện với Trì Sính, nói những điều mình nghĩ ra, và bất cứ gì cậu muốn. Thực ra đây không phải là thói quen sau này của cậu, cậu chỉ mang tất cả điều vô nghĩa hai người thường nói trước khi ngủ sang điện thoại.
Cậu nhắm mắt lại, như vậy cuối cùng cũng thấy buồn ngủ.
Cậu lại lẩm bẩm hai từ "anh trai."
Sau khi xóa xong, cậu lại gọi "Tiểu TRì."
Tất cả đã bị xóa, đã đến lúc đi ngủ.
Cuối cùng, Đào Hoài Nam cắm tai nghe và khẽ gọi "Cún ơi."
Cẩn thận xóa tin cuối cùng, Đào Hoài Nam tháo tai nghe rồi tắt màn hình. Cậu đã nói chuyện vào đêm nay, thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
---
Cuối cùng cũng đến đoạn ở trong phần giới thiệu nè.