Chó Dữ Lâu Năm

Chương 90




Chương 90

"Trời ơi," Phan Tiểu Trác ngạc nhiên khi nghe Đào Hoài Nam nói, nhai nuốt cơm trong miệng, nhìn chằm chằm vào thẳng vào mắt cậu, "chuyện này thú vị đấy."

Đào Hoài Nam đang nằm nhoài lên bàn ở phía đối diện, ngón tay vẽ vẽ lên mặt bàn, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

"Anh trai cậu không thay đổi chút nào." Phan Tiểu Trác vẫn đang cầm thìa trong tay, xúc một thìa cơm rang đầy, còn chưa kịp đưa vào miệng, lời đã nói ra khỏi miệng, "Tôi vừa nghe thấy tên đã muốn chạy, cậu đúng là cứng đầu."

Đào Hoài Nam vẫn nằm sấp, không muốn nói gì cả.

Cậu đã về mấy ngày hôm nay, sau khi quay về vẫn còn hơi bận, chuyện trường học rồi lại chuyện bệnh viện, ngày hôm nay mới có thời gian rảnh tìm Phan Tiểu Trác ăn một bữa cơm.

Phan Tiểu Trác đã học xong mấy môn chuyên ngàng, không có ý định học sâu chuyên ngàng khoa học quản lý ban đầu của mình, khó khăn lắm mới chuyển sang khoa tài chính. Hắn và Đào Hoài Nam hiện đang học cùng một trường, nhưng không cùng một cơ sở. Một tòa ở phía Nam và một tòa ở phí Bắc, cách nhau một nửa thành phố, muốn gặp mặt nhau đúng là khó khăn.

"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Vẻ mặt Phan Tiểu Trác cũng hiện lên sự lo lắng, "Cậu sao thế?"

Đào Hoài Nam gục mặt lên cánh tay, bĩu môi, đáp lại: "Tôi phải làm gì đây?"

"Hay là cậu..." Phan Tiểu Trác suy nghĩ một lúc rồi nói, "Hay là cậu cứ xem mình là em trai, như ngày trước ý."

Đào Hoài Nam vùi mặt vào trong cánh tay đang siết chặt, không muốn nói chuyện với đối phương nữa, nói cũng như không.

"Cậu không thích nghe nữa hả..." Phan Tiểu Trác đưa thìa cơm vào trong miệng, vừa ăn vừa nói, "Ít ra làm em trai thì vẫn còn nói chuyện với nhau được."

Đối với chuyện của Đào Hoài Nam và Trì Sính, người duy nhất biết chuyện chỉ có Phan Tiểu Trác, nhưng dù thế thì hắn cũng không biết rõ lắm. Hắn chỉ biết Trì Sinh tức giận bỏ đi, không biết ngày đó vào năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Đào Hoài Nam cũng có nói với hắn chuyện của Trì Sính, nhưng suy nghĩ hai người khác nhau. Phan Tiểu Trác kiểu người thẳng tính, suy nghĩ thẳng tuột như trai thẳng, khiến người ta khó nói nên lời.

"Vậy thì cậu muốn gì nữa, trước đây còn chẳng thèm nói câu nào, rồi chuyện vẫn như vậy? Hiện tại anh trai cậu đã lùi một bước để cậu làm một người em trai thì cậu cũng không muốn, cậu đang nghĩ gì thế?" Phan Tiểu Trác hỏi cậu.

Đào Hoài Nam bị đối phương hỏi càng thêm buồn, nằm úp sấp giọng nói ồm ồm đáp lại: "Cậu không hiểu gì cả."

"Đúng là tôi không hiểu thật." Phan Tiểu Trác nói.

Phan Tiểu Trác Nghĩ, vốn dĩ Đào Hoài Nam đã có nấc thang để đi xuống, nhưng chính cậu đã đạp đổ nó.

Đào Hoài Nam ngồi dậy, trên mặt có vết lằn đỏ, từ bên đó đến khóe miệng, trông hơi buồn cười.

"Cậu cứ nhận cái danh em trai trước đã, mọi chuyện đợi bình tĩnh rồi tính tiếp," Phan Tiểu Trác thấy đầu óc Đào Hoài Nam lúc này không nhanh nhạy cho lắm, "Lúc thân thiết hơn có phải dễ nói chuyện hơn không?"

Đào Hoài Nam bất lực thở dài, mở miệng nói: "Nếu thật sự lùi bước, thì mọi chuyện đã kết thúc rồi."

Hai người không ai nói năng gì nữa, cản thấy không còn gì để nói.

Phan Tiểu Trác là một sinh viên giỏi, việc vượt qua các môn học chuyên ngành chẳng phải là chuyện khó, đối phương vẫn làm rất tốt. Hai người họ khi gặp nhau không ăn cơm thì chỉ có học, ăn xong Phan Tiểu Trác muốn dẫn Đào Hoài Nam đi thư viện nhưng Đào Hoài Nam nói không đi.

"Học tập giúp tịnh tâm, và nỗi buồn của cậu sẽ nhanh chóng tan biến." Phan Tiểu Trác nói.

"Tôi có mang cái gì đâu mà hoc..." Đào Hoài Nam dở khóc dở cười, "Cậu tranh thủ nghỉ ngơi một lúc đi."

Phan Tiểu Trác đang loay hoay ngịch điện thoại, cũng không phải muốn học cho lắm. Đào Hoài Nam hỏi đối phương đang làm gì, Phan Tiểu Trác "À" một tiếng nhưng rồi ấp úng không nói.

"Có bí mật hả" Đào Hoài Nam cười hỏi với đối phương.

Phan Tiêu Trác để điện thoại xuống, mặt quay sang một bên: "Không có, làm gì có."

Đào Hoài Nam không hỏi nữa, chỉ cười nói: "Tiểu Trác, hiện tại cậu vui vẻ hơn trước rất nhiều."

"Bị cậu lây đấy," Phan Tiểu Trác nói, "Tôi cũng chỉ nói nhiều với cậu."

Hiện tại Đào Hoài Nam cũng chẳng được coi là ổn hơn là bao, mặc dù không phải là hướng nội nhưng để so với đứa nhỏ nói không ngừng khi còn bé, thì cậu đã khác rất nhiều.

Nếu là Đào Hoài Nam khi nhỏ, không chừng lần này cậu đã nhảy lên người Trì Sính ăn vạ, quấn lấy Trì Sính không buông, không để Trì Sính quay về Bắc Kinh như thế này.

Nhưng nếu là Đào Hoài Nam khi còn nhỏ, hai người sẽ không như lúc này. Đào Hoài Nam phạm lỗi sai, sướt mướt với dỗ dành rất là lâu, cho dù nói lời ngon ngọt thế nào, nếu cậu không tha thứ thì tôi cứ khóc mãi.

Khi còn nhỏ, cậu sẽ không để Trì Sính rời đi, Trì Sính rời quay đầu đi một bước cậu đều sẽ phát khóc lên, cũng sẽ không có năm năm này.

Nhưng cuối cùng, chẳng ai mãi là trẻ con được.

Đào Hoài Nam đã thêm Wechat với Trì Sính vào mấy ngày trước.

Lời mời gửi đi, Trì Sính đồng ý. Sau đó, Đào Hoài Nam gửi lời chào và gọi "anh trai" nhưng chẳng thấy đối phương trả lời.

Thi thoảng Đào Hoài Nam sẽ gửi cho đối phương câu chào, nhưng nó cũng chỉ là câu chào khô khán. Xa cách lâu như vậy, chẳng biết hỏi thăm điều gì, ăn cơm chưa, hay mặc gì thì quá trẻ con, điều đó làm cậu lúng túng. Nhưng ngoài trừ mấy câu đó ra, cậu chẳng biết phải nói gì, và Trì Sính cũng sẽ không trả lời.

Trì Sính nói là giữ lời, sau ngày hôm đó, đối phương chẳng nói câu nào với Đào Hoài Nam nữa.

Có một hôm anh trai hỏi Đào Hoài Nam có liên lạc gì với "anh trai" không.

Đào Hoài Nam do dự một hồi vẫn trả lời là "Có".

Cho dù là từ một phía cũng coi như là có, đỡ phải khiến anh trai tức giận.

Mỗi ngày Đào Hoài Nam đều chuyển đổi giọng nói thành văn bản trên điện thoại để gửi đi, không gửi tin nhắn âm thanh, vì sợ Trì Thanh sẽ không bấm nghe.

Đôi khi cậu có nhiều điều muốn nói, nhưng nói xong cũng chẳng dám gửi đi, chỉ cho bản thân tự biết, nói tới nói lui rồi cũng xóa toàn bộ.

Trò này cậu đã làm mấy năm nay, trước đây chỉ có ghi chú và tin nhắn truyền thống, bây giờ có thêm Wechat, có thêm nơi để viết.

Trong tai nghe là bài hát của Giang Cát, cậu không đánh giá quá cao âm nhạc của Giang Cát, quá ồn ào. Tất cả những gì cậu có trong điện thoại chỉ là những đoạn video dài hơn một phút, đoạn nhạc đệm mở bài đều bị xóa hết.

Tiếng hát mạnh mẽ của Giang Cát phát ra từ tai nghe, Đào Hoài Nam cầm lấy phần mic của tai nghe, rồi nói: 'Anh ơi!"

Lại xóa hai từ "Anh ơi", tự lẩm bẩm: "Anh đang làm gì vậy!"

Rồi lại cũng xóa "Anh đang làm gì vậy", tiếng hát gào lên của Giang Cát làm cho cậu không bình tĩnh, Đào Hoài Nam chỉnh nhỏ âm lượng xuống, nói: "Sau khi nghe anh ấy, mình chẳng nghe nổi bài này nữa, sao lúc đó mình không ghi âm nhỉ, tiếc thật."

Lẩm bẩm với điện thoại xong, cẩn thận sửa lỗi chính tả, xóa "ôm con nhím" và đổi thành "Lần này em".

"Chỉ hơi giống một chút, nhưng nếu nghe kỹ thì chẳng thấy giống." Đào Hoài Nam nằm trên giường, lẩm bẩm một mính: "Anh vẫn hát hay nhất, không ai so được với anh, lần sau em sẽ nhớ để ghi âm lại."

Rồi lại xóa.

"Em không ngại nói chuyện với anh như này, em không thể nói chuyện trôi chảy trước mặt anh, cứ lắp ba lắp bắp."

Xóa.

"Em chỉ là kẻ hèn nhát!"

"Em đang lẩm bẩm gì thế, cục cưng?" nửa đêm Đào Hiểu Đông dậy uống nước, anh nghe thấy Đào Hoài Nam hét lên từ "hèn nhát", liền đi mở cửa phòng Đào Hoài Nam.

Căn phòng không bật đèn tối đen, Đào Hiểu Đông chẳng thấy gì cả, Đào Hoài Nam rất tiết kiệm, buổi tối chẳng bật đèn.

Đào Hiểu Đông dò mở đèn lên, thấy Đào Hoài Nam đang nằm lỳ trên giường nghịch điện thoại, hỏi: "Ai hèn nhát? Sao lại tức giận như thế?"

"Em," Đào Hoài Nam ngồi dậy, bước xuống giường ôm chầm lấy anh, "Hiểu Đông, em yêu anh."

Đào Hiểu Đông mỉm cười ôm lấy cậu, "Anh cũng yêu em. Em đang làm gì thế?"

"Em lẩm bẩm chơi một mình thôi, không có chuyển gì đâu." Đào Hoài Nam đẩy anh đi ngủ, "Mai em sẽ gọi đánh thức anh Đường."

Đào Hiểu Đông quay lại ngủ tiếp, Đào Hoài Nam không nghịch điện thoại nữa, tắt đèn rồi ngủ thiếp đi.

Thời gian chậm rãi qua một tháng, cứ dăm ba hôm Đào Hoài Nam lại gửi tin nhắn, Trì Sính vẫn chẳng đáp lại.

Năm đó, Đào Hoài Nam không biết vẫn còn nhóm chat gia đình. Sau khi Trì Sính rời đi, Đào Hiểu Đông và Đường Nhược Yên vẫn đang nói chuyện ở bên trong, nhưng hai đứa trẻ chẳng đáp lại, bầu không khí lúng túng, cuối cùng hai người lớn cũng không nói gì nữa.

Đào Hoài Nam hỏi anh trai còn nhóm đó không, Đào Hiểu Đông lướt tìm lại, nhắn vào trong nhóm:"Đây này"

"À!" Đào Hoài Nam nói với anh: "Đừng nói linh tinh đấy!"

"Anh chỉ nói có hai câu!" Đào Hiểu Đông và Đường Nhược Yến đang chuẩn bị cùng nhau nấu ăn trong bếp, không biết anh Đường nhét gì vào trong miệng, Đào Hiểu Đồng nếm thử rồi nuốt, thì thầm cái gì đó.

Anh Đường nói: "Anh chưa cho muối."

"Ý em là, vẫn rất ngon mà." Đào Hiểu Đông cười nói.

Hai người ở trong bếp anh nếm đây em nếm kia, Đào Hoài Nam không để ý, ngồi một mình suy nghĩ xem nên gửi gì vào trong nhóm.

Nghĩ tới nghĩ lui chẳng biết bắt đầu như nào, cuối cùng chỉ gửi một bao lixi.

Cậu không giỏi như anh trai trong khoản này, Đào Hiểu Đông chăm sóc trẻ con rất khó khăn nên vẫn phải cần giúp đỡ, có một ngày anh đang một bức ảnh trong nhóm. Đó là một khách hàng của cửa hàng, ảnh do Đào Hiểu Đông chụp có con rắn cuốn quanh cổ.

Cậu trai có ngoại hình đẹp trai, ánh mắt linh động, chụp rất nhiều ảnh trong cửa hàng.

Đào Hiểu Đông: "Thằng nhóc nhìn hơi giống Trì Sính nhỉ, anh Hoàng cũng nói thế."

Đào Hiểu Đông: "Triển lãm lần này cậu ấy đi với tôi đến Bắc Kinh, Trì Sính có ở Bắc Kinh không." @Trì Sính.

Nửa phút sau Trì Sính trả lời lại: "Đang ở Bắc Kinh, khi nào anh đến?"

Đào Hiểu Đông: "Sang tuần mới đi."

Trì Sính: "Tôi đến đón anh."

Hiểu Đông rất giỏi, hai người họ trong nhóm trò chuyện hồi lâu, anh một câu, tôi một câu. Thời gian làm việc một ngày của anh trai rất ngắn, còn lại rất rảnh rỗi, dù sao cũng có thời gian.

Đào Hoài Nam nghe ngóng được, nóng lòng muốn tham gia, nhưng không tìm được thời điểm thích hợp.

Đào Hiểu Đông: "@Đào Hoài Nam."

Đào Hoài Nam lập tức trả lời lại: "Có ạ."

Hiểu Đông hỏi cậu: "Sao không thấy em lên tiếng? Hôm nay bận lắm à?"

Đào Hoài Nam trả lời: "Không bận gì ạ."

Đương lúc anh hỏi cái này cái kia, nếu ai không trả lời anh liền @ vào. Anh Hoàng bước sang chỗ anh hỏi: "Cậu đang làm gì thế? Tý nữa ra ngoài với anh một chuyến."

Đào Hiểu Đông cười nói: "Đang nói chuyện với em trai."

"Có chuyện gì mà phải nói với cậu."

"Không có em thì không nói gì cả," Đào Hiểu Đông đứng dậy vươn vai, "Càng lớn càng khó chiều."

Bắt đầu từ hôm nay, nhóm này có vẻ đã sống.

Hai anh cộng với Đào Hoài Nam, ba người đều to nhỏ ở trong nhóm nói chuyện.

Đào Hiểu Đông và Đường Nhược Yến đều đặn mỗi ngày hỏi mấy giờ họ tan làm, có muốn ăn đêm không. Ban đầu Trì Sính không chủ động, nhưng sau đó cũng có tham gia. Dù sao nếu anh không nói gì cũng sao, anh trai cậu sẽ @ vào. Một lúc thì hoỉ ăn chưa, lúc thì hỏi hôm này học môn gì.

Trì Sính trả lời: "Lớp chuyên ngành, này anh, sao ngày nào cũng hỏi thế. Tôi học gì anh có hiểu được không."

Anh nói như thế là để cho Hiểu Đông có bậc thang, Đường Nhược Yến nói: "Tôi có thể."

Đào Hiểu Đông lập tức đáp lại: "Anh nói anh trai anh có thể."

Đào Hoài Nam: "Hahahaha."

Cho dù Trì Sính học ở đâu, đối phương cũng là có thể lấy bằng thạc sỹ. Bằng thạc sỹ trong mắt anh Đường cũng chẳng đáng gì, muốn lọt vào mắt anh Đường thì ít nhất phải là bác sỹ y khoa.

Anh Đường luôn là người chủ trì vững chắc trong nhà, nói thì cũng là, xưa nay chưa thấy đối phương nổi giận, bình thường nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ, đến Tiểu Trì cũng bị áp chế.

Bốn người cứ như vậy nói chuyện, ai cũng tránh điều không nên nói.

Mặc dù Trì Sính và Đào Hoài Nam không nói chuyện trực tiếp với nhau, hai người đều có thể nói chuyện ở đây, anh sẽ nhắn khi thấy Đào Hoài Nam đã nhắn, điều này coi như là tạm ổn. Trì Sính cũng sẽ không né tránh cậu, không đến nỗi thấy cậu lên tiến là sẽ im lặng, bên ngoài có vẻ là không sao.

Đào Hoài Nam không dám mơ nhiều, như này thế này là thấy thỏa mãn, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Có một ngày Hiểu Đông đi công tác, đến muộn trong nhà chỉ còn lại anh Đường và Đào Hoài Nam.

Trong nhóm tự dưng có tin nhắn đến: "Nhớ anh!"

Anh Đường đang cắt tỉa cây hoa ngoài ban công, Đài Hoài Nam đứng giúp ở bên cạnh. Điện thoại hai người đều vang lên thống báo, Đường Nhược Yến nói: "Xem trong nhóm đi."

Đào Hoài Nam cầm điện thoại lên, đúng lúc Đào Hiểu Đông gửi tin nhắn đến: "Hôm nay em mang áo ngủ của anh, nay anh nhớ mặc áo của em."

Đào Hoài Nam không mang tai nghe, tin nhắn trong nhóm tự động đọc, giọng nói điện tử của nữ máy móc vang lên, đọc đến hai từ "áo ngủ", đột nhiên Đường Nhược Yến thả cây kéo xuống rồi đứng dậy.

Điện thoại bỗng vang lên, Đường Nhược Yến nói: "Anh trả lời tin nhắn của anh em."

Đào Hoài Nam chợt nhận ra anh trai gửi nhầm nhóm rồi, đứng xem không sợ mắc họa nên mở tin nhắn tiếp theo, giọng nữ lại vang lên: "Em ngủ không được."

Đường Yến Nhược đi qua lấy điện thoại, Đào Hoài Nam cười haha.

Trì Sinh: "Anh à, dừng lại đi."

Trì Sính: "Anh nhắn nhầm rồi."

Đào Hoài Nam: "Hahahaha."

Đào Hoài Nam: "Hiểu Đông còn chưa phát hiên ra."

Đường Nhược Yến đứng đó gửi tin nhắn âm thanh: "Em không thấy xấu hổ hả? Thu hồi tin nhắn đi."

Ngược lại Đào Hiểu Đông thấy cả lớn cả nhỏ đã thấy, chẳng cần mặt mũi nữa, cứ để đấy, gửi thêm tin nữa: "Hahaha, cứ để thế."

Đào Hiểu Đông: "Ngại quá mấy bé cưng, anh sẽ tém lại."

Đào Hoài Nam: "Cuối cùng anh cũng lộ rồi Đào Hiều Đông, anh chỉ nhớ mỗi anh Đường thôi, anh không thèm nhớ em với anh trai Trì Sính."

Anh quá xấu hổ, Đường Nhược Yến bất đắc dĩ nói vài ba câu gì đó riêng hai người, sau đó tiếp tục tỉa hoa. Hai người vừa làm vừa trò chuyện, Đào Hiểu Đông ở trong nhóm tiếp đón sự trêu chọc.

"Anh Trì gửi tin nhắn với ai đấy?" Bạn cùng phòng mở cửa đi vào, thấy Trì Sính mỉm cười xem điện thoại, tiện hỏi một cậu.

"Về rồi à?" Trì Sính liếc đối phương một cái, nói, "Anh trai tôi."

Trì Sính vắt khăn mặt trên cổ, vừa mới rửa mặt xong. Anh cúi đầu xem điện thoại, anh trai đang nói nhảm với Đào Hoài Nam trong nhóm.

Đào Hiểu Đông: "Được rồi, đừng cười anh nữa, nói lại không nhịn được cười."

Đào Hoài Nam: "Anh Đường chê anh làm mất mặt, không cho em nói chuyện với anh."

Đào Hiểu Đông: "Vậy thì bái bai, anh tìm người trong mộng nói chuyện đây."

Cuối cùng hai người cũng yên tĩnh, Trì Sinh để điện thoại xuống, vẻ mặt nhu hòa.

Đứng dậy treo khăn mặt lên móc, điện thoại lại vang lên tiếng thông báo, Trì Sính mở lên nhìn.

Ảnh đại diện cảu Đào Hoài Nam nhiều năm vẫn vậy, chưa hề đổi, một quả đào nhỏ. Ở góc bên phải quả đảo xuất hiện màu đỏ có số "2".

"Em cũng muốn được nhắn tin riêng."

"Anh trai có thể để ý đến em được không?"

---

Mình chưa nắm rõ câu chuyện, mạch cảm xúc cũng như xưng hô cho lắm. Nên chương này cảm giác làm không tốt lắm. Sau này sẽ sửa lại.