Chó Dữ Lâu Năm

Chương 92




Chương 92

Tiểu Đào quá buồn ngủ, chuẩn bị thiếp trong sự mơ màng.

Lúc nửa mơ nửa tỉnh, cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bối rối mãi do không biết nguyên do từ đâu. Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, lúc đầu Đào Hoài Nam không để ý lắm, nhưng chợt nó xuất hiện lại, Đào Hoài Nam đột nhiên mở mắt ra.

Cậu trợn mắt ngồi daayh, vội vàng chạm vào điện thoại của mình.

Điện thoại của cậu chưa bao giờ đặt mật khẩu, chạm vào màn hình là mở ngay. Lúc này điện thoại đang hiện khung tin nhắn với Trì Sính, Đào Hoài Nam run rẩy chạm ngón tay vào, giọng nữ máy móc vang lên một cách tàn nhẫn: "Cún ơi."

Ngay khoảng khắc đó cậu liền thấy khó thở, ngón tay của Đào Hoài Nam run run.

Dự cảm có gì đó không đúng đã dần trở nên rõ ràng, âm thanh phát ra từ tai nghe của cậu trước khi tháo chúng xuống khi nãy.

...Đó không phải âm thanh xóa tin nhắn, mà là thông báo tin nhắn đã gửi thành công.

A a a!

Dẫu biết đã gửi tin nhắn đi, Đào Hoài Nam vẫn cố gắng nhấn vào tin nhắn, muốn tìm cách "Thu hồi". Chắc chắn sẽ không thu hồi được, đã gửi được mười phút rồi.

Đào Hoài Nam ném điện thoại lên giường, hai tay vuốt mặt, tuyệt vọng xoa mặt mình.

A a a a...

Lẩm bẩm một hồi lâu, nếu được chọn tin nhắn gửi đi, Đào Hoài Nam không hề muốn đó là cái tin nhắn này.

Ý nghĩa từ "Cún ơi" giữa họ hoàn toàn khác nhau, Đào Hoài Nam không dám nói ra thẳng mỗi khi nghĩ đến nó, cậu chỉ nói một nửa còn nửa còn lại ậm ờ.

Đây là mối quan hệ ban đầu giữa cậu và Trì Sính, vốn dị là lời nói ngây thơ của một đứa trẻ khi buồn chán, nhưng nó đã đúc thành một sợi xích không thể phá đứt giữa hai người nhiều năm. Một đầu khóa chặt Đào Hoài Nam, đầu còn lại gắn chặt với Trì Sính.

Đó là một bí mật, là ước định và là sự phụ thuộc lẫn nhau.

Đó là bí mất sâu nhất trong lòng Đào Hoài Nam, cậu chưa bao giờ dám nhắc đến trước mặt Trì Sính, vì sợ khi đó Trì Thanh sẽ chặt đứt sợi dây đó.

Vì thế cậu chưa bao giờ dám nhắc đến.

Sau khi gửi nhầm tin nhắn "Cún ơi", Đào Hoài Nam yên lặng hơn một ngày.

Cậu không dám gửi gì cho Trì Sính nữa, so với chuyệ Trì Sính không tha thứ cho cậu, Đào Hoài Nam càng sợ Trì Sính yêu cầu cậu thu hồi tin nhắn "Cún ơi" về.

Để đối phương không yêu cầu thu hồi tin nhắn, quả đào nhỏ không dám bấm vào tin nhắn nữa, gần như là tâm lý bịt tai trộm chuông.

"Anh Trì, điện thoại cậu đổ chuông kìa."

Phàm Quả huơ huơ điện thoại trước mặt Trì Sính.

Trì Sính nói: "Đưa giúp tôi."

"À!" Phàm Quả để chân trần chạy qua đưa điện thoại cho Trì Sính, xong liền quay về bên kia ghế sô pha.

Trì Sính mở lên xem, là một người trong đoàn công tác, không quen với anh. Trì Sính khóa màn hình để điện thoại sang một bên, tiếp tục lạnh mặt gõ code.

"Bên nhà anh có tuyết rơi rồi," Phàm Quả lướt điện thoại, nhì thấy tin tức về thời tiết, nói: "Tuyết lớn quá!"

Trì Sính không muốn bị phân tâm khi làm việc, anh thường không trở lời lại khi có người nói chuyện. Phàm Quả quen với anh như này, dù sao anh Trì cũng sẽ không nói chuyện nhiều, dù sao hắn thấy chẳng sao. Phàm Quả suy về Quách Nhất Mình, đúng là anh Quách dễ gần hơn so với anh Trì.

"Năm nay anh có về nhà không?" Phàm Quả hỏi.

Có lẽ Trì Sính không hoàn toàn nghe hắn nói gì, ngón tay không ngừng lướt trên bàn phím.

Thầy dẫn theo đàn anh ra ngoài ăn cơm, nhưng không dẫn hai người theo cùng. Thầy chỉ chú ý đến anh khi cả hai làm việc cùng, thực sự thì họ không được lòng người khác cho lắm. Ngoại trừ cái đầu ra không có gì để người khác chào đón Trì Sính, Phàm Quả đúng là phiền. Nhưng phiền thì phiền nhưng thường thầy không quan tâm lắm đến hai người, được cái rất bao che khuyết điểm cho học trò của mình, dù sao thầy cũng còn trẻ, dù ngoài miệng nói phiền nhưng thực ra không hề có khoảng cách với sinh viên.

Trời bên ngoài rất lạnh, đàn anh phải ra ngoài chặn rượu, bọn họ nhàn nhã ở trong khách sạn, Phàm Quả thấy như này rất tốt.

Anh Trì không để ý đến cậu ta, Phàm Quả nhìn anh một lúc, chupja nhr Trì Sính rồi gửi cho Đào Hoài Nam.

Đào Hoài Nam đang đợi người cố vấn, ước chừng hai tiếng nữa nên cậu đang đợi người.

Bỗng điện thoại vang lên, Đào Hoài Nam ngạc nhiên khi thấy Phàm Quả gửi tin nhắn cho mình.

Cậu trả lời lại: "Cậu gửi gì đấy?"

Phàm Quả nói "Mẹ nó!:, và ngay lập tức trả lời lại: "Tôi xin lỗi, xin lỗi!"

Phàm Quả: "Xin lỗi em trai! Đầu óc tôi hơi mơ màng! Anh Trì không để ý đến tôi nên buồn chán gửi ảnh cho cậu xem!"

Sau khi nói xong, cậu ta lập thức thu hồi ảnh, rồi lại gửi biểu tượng cảm xúc 😥, lại nghĩ đối phương không thể thấy được rồi lại thu hồi.

Nhưng Đào Hoài Nam đã kịp lưu bức ảnh trước khi bị thu hồi.

Đào Hoài Nam cười đáp: "Không sao."

Đào Hoài Nam: "Đừng gọi tôi là em trai."

Phàm Quả: "Xin lỗi Nam Nam!"

Đào Hoài Nam đap: "Hahaha, nói cũng không sao, không sao hết."

Trong lúc bình tĩnh nói chuyện với Phàm Quả, cậu liền gửi hai bức ảnh cho Phan Tiểu Trác.

Phan Tiểu Trác: "?"

Đào Hoài Nam gửi tin nhắn âm thanh: "Trong ảnh như thế nào? Nói cho tôi nghe đi! Tiểu Trác!"

Phan Tiểu Trác: "Cậu trộm ảnh ở đâu thế?"

Đào Hoài Nam: "Người khác gửi nhầm, đừng lảm nhảm nữa!"

Ở bên kia, Phàm Quả vẫn đang nói chuyện với cậu, Đào Hoài Nam trả lời rất nhanh.

Tin nhắn từ Phan Tiểu Trác cuối cũng cũng đến, Đào Hoài Nam bắt đầu đọc: "Khách sạn, phòng lớn, một người đàn ông đang ngồi trên thảm làm việc trên máy tính, máy tính đặt trên giường. Có một bức tranh dài treo trên tường, phòng trang trí rất tốt, trong rất đắt tiền."

Đào Hoài Nam: "Cậu nói gì đấy?"

Phan Tiểu Trác: "Thế cậu muốn nghe gì?"

Đào Hoài Nam: "Người đàn ông ý!"

Phan Tiểu Trác: "Tôi không thấy được, anh ta quay mặt đi rồi. Tóc ngắn, áo đen, quần xám, hình như cũng khá cao, hơi gầy, hết."

Đào Hoài Nam: "Tấm thứ hai thì sao?"

Phan Tiểu Trác trả lời lại: "Biểu tượng cảm xúc cũng phải tả nữa hả?"

Cái thứ hai là biểu tượng cảm xúc, Đào Hoài Nam khá thất vọng, ban đầu còn tưởng cả hai đều là ảnh.

Nhưng một cái cũng đã đủ mãn nguyện rồi!

Bởi vì chuyện này, Đào Hoài Nam nhắn tin với Phàm Quả hơn nửa tiếng, mãi đến khi gần đến giờ đi mới hẹn lần sau nói chuyện tiếp.

Phàm Quả hơi bực bội nhảy xuống khỏi ghế sopha, đi đến bên cạnh Trì Sính, ngồi cạnh anh nói: "Anh Trì, em mất não thật rồi!"

Trì Sính thản nhiên đáp: "Không phải lúc nào cậu cũng như thế à?"

Phàm Quả hỏi: "Anh Nam Nam sẽ tức giận không? Em thật sự không cố ý, em đúng thiếu đòn mà."

Tay Trì Sính dừng lại, anh quay đầu nhìn cậu ta: "Cậu làm gì rồi?"

Phàm Quả cau mày nói: "Em thấy chán, tiện tay gửi bức ảnh cho cậu ấy, mà quên mất cậu ấy không nhìn thấy được."

Trì Sính cau mày, quay đầu lại, không nói gì nữa.

Phàm Quả ngồi bên cạnh bối rối, Trì Sính tiếp tục làm việc, Phàm QUả nói: "Não em bị úng nước rồi."

"Cậu ấy không để ý đến đâu." Trì Sính nói một cậu, sau đó lại tiếp tục gõ bàn phím, Phàm Quả còn tưởng anh không nói gì nữa, Trì Sính lại bâng quơ nói thêm một câu, "Cậu nhanh nhạy lên một chút, đừng gửi ảnh của tôi, biết chưa?"

"Biết rồi ạ!" Phàm Quả thấy tội lỗi đứng dậy, quay lại ngồi xổm trên ghế sô pha.

Mặc dù Trì Sính đã nói thế, nhưng Phàm Quả không thấy sợ, cậu ta vẫn tiếp tục nói chuyện với Đào Hoài Nam.

Đào Hoài Nam có tính cách rất dễ gần, luông mỉm cười và hòa nhã. Ngày xưa mỗi khi Phàm Quả bắt chuyện cậu đều đáp lại, nên Phàm Quả rất quý cậu.

Đào Hoài Nam không ghét nhắn tin với cậu ta, chưa kể Trì Sính chắc chắn sẽ được nhắc đến vô ý hay cố ý trong hội thoại. Đào Hoài Nam có thể biết được nhiều tin tức từ cậu ta.

Mặc dù Tiểu Đào không dam gửi tin nhắn riêng cho mọi người, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến nhóm nhỏ của hok.

Đào Hiểu ĐÔng nói trong nhóm có thể ngày nào đó anh phải đến Bắc Kinh trong mấy ngày này.

Đào Hoài Nam trả lời "wow"

Đào Hiểu Đông: "Em wow gì thế?"

Đào Hoài Nam mất một lúc mói trả lời: "Chỉ là ghen tỵ thôi ạ."

Đào Hiểu Đông: @ Anh Khổ, em trai em ghen tỵ kìa, cũng muốn đi Bắc Kinh."

Đào Hoài Nam vội vàng gọi điện thoại nói: "Anh thu hồi tin nhắn đi!"

"Em sợ cái gì!", Đào Hiểu Đông cười nói, "Không sao đâu."

"Nhanh lên! Không muộn mất!" Đào Hoài Nam nói xong cúp luôn điện thoại, Đào Hiểu Đông nghe lời thu hồi tin nhắn.

"Cún ơi" là một tai nạn, bởi vì nó mà Đào Hoài Nam phải thu tém lại hơn nhiều, đừng nói gửi tin nhắn, cậu còn không dám làm trò lúc nửa đêm nữa, chỉ sợ gửi nhầm.

Cậu đã yên tĩnh trong nửa tháng, khi gần đến cuối tháng mười một, thấy không có động tĩnh gì mới âm thầm bắt đầu gửi tin nhắn riêng tiếp.

Trì Sính vẫn phớt lờ cậu, nhưng không thấy chê cậu phiền, hay yêu cầu không gửi tin nữa.

Một ngày nọ, Đào Hoài Nam học xong, bệnh viện không còn vấn đề gì nữa, cậu liền bắt xe đến luôn cửa hàng của anh trai.

Anh trai cậu đang dạy xăm cho các thợ xăm trong cửa hàng, hướng dẫn lực tay và phối màu. Đào Hoài Nam ngồi bên cạnh nghe một lúc, điện thoại của anh trai reo lên.

Đào Hoài Nam quen nẻo duỗi tay lấy điện thoài ra khỏi túi anh trai, Đào Hiểu Đông liếc qua rồi nói: "Nhận đi."

Đào Hoài Nam đã quen với việc nhận điện thoại của anh trai, cậu trực tiếp bấm nhận: "Xin chào."

Giọng nói của TRì Sinh bên kia truyền tới, không nghe ra bất cứ cảm xúc nào, hỏi: "Anh trai đâu?"

"Anh trai nhỏ à!" Đào Hoài Nam khịt khịt mũi, vội vàng chào hỏi.

Trì Sính từ tốn trả lời: "Ừm."

"Anh tìm anh trai em à?" Đào Hoài Nam che loa điện thoại, đứng sang bên cạnh trả lời.

Trì Sính hỏi: "Anh ấy đang bận à?"

Đào Hoài Nam vẫn khá lo lắng, gióng nói nghe bồn chồn, nhỏ tiếng nói chuyện: "Đang dạy xăm, anh có chuyện gấp à? Để em gọi anh ấy."

"Không cần." Trì Sính trả lời.

"Anh..." Mặc dù Đào Hoài Nam rất lo lắng, nhưng cậu vẫn không nỡ gác máy. Cậu nắm chặt điện thoại, ngồi xuống ghế tròn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đến đề tài khác.

Trì Sinh không hề cúp máy.

"Anh đã về chưa? Vân phải đi công tác à?" Đào Hoài Nam hỏi.

Trì Sính nói: "Không về."

Giọng điệu của anh không có cảm xúc gì, nhưng không còn không quá xa cách, chỉ là không nói nhiều. Đào Hoài Nam bồn chồn, cách điện thoại nghe Trì Sính nói chuyện, cậu không nỡ cúp.

Không muốn cúp thì cũng phải cúp, đâu có thể Trì Sính sẽ nói chuyện với cậu, trả lời vài câu khi nãy là quá tốt rồi.

Sau khi cúp điện thoại một lúc lâu, Đào Hoài Nam vẫn chưa hết bồi hồi.

Cậu cất điện thoại của Tiểu ĐÔng trở lại túi, một mình ngồi ở trên ghế sô pha ở khu nghỉ ngơi.

Có thông báo trong vòng bạn bè, ở đầu là của Phàm Quả.

Cậu ta đăng hai bức ảnh với nội dung.

"Hai đứa trẻ cha không yêu mẹ không thương, đứng đợi dưới nhà trong gió tuyết, bằng thạc sĩ không so được với tiến sĩ! Phải giấu thầy thôi, hì hì."

Đào Hoài Nam lưu lại ảnh rồi gửi cho Phan Tiểu Trác.

Lần này không cần cậu nói với Phan Tiểu Trác, đối phương đã tự tin trả lời lại: "Đợi chút, đang sắp xếp lại ngôn ngữ."

Đào Hoài Nam: "Đang đợi đây."

Hai phút sau, Phan Tiểu Trác trả lời lại hai tin nhắn.

"Hình đầu, một chàng trai đội mũ trắng, mặc áo khoác bông và quần bò, nhăn mũi làm mặt quỷ."

"Hình hai, là anh trai cậu, ảnh chụp sườn mặt, mặc áo khoác denim màu đen, quần thể thao và đi giày thể thao, không đội mũi, ngồi trên bậc thềm chơi điện thoại, đang cúi đầu, cầm một cái gậy nhỏ trong tay vẽ linh tĩnh trên mặt tuyết, như phát sáng, rất đẹp trai."

Đào Hoài Nam cố gắng hết sức để tưởng tượng, hình ảnh đó hẳn là có cảm giác ấm áp vào mùa đông, mặt trời mùa đông là ấm áp nhất.

Cậu di ngón tay lên cái tên Phàm Quả.

Sau khi bấm thích, còn gửi một bao lixi 200 tệ cho Phàm Quả.

"Quả nhi, đừng để cảm lạnh, đi mua li trà sữa đi."

Phàm Quả trả lời: "A a a a a. Cảm ơn anh Tạ! Cậu có gì mong mỏi, cứ nói thẳng!"

Nói xong liền đếm lixi.

"!!!!"

"Nhiều quá! Cậu cần tôi làm gì hả? Làm gì tôi cũng có thể!"