Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Chương 62: Nhân viên phục vụ?




Hạ Quý Linh quả thật ba chấm không chịu nổi.

Nhưng trước khi những người khác có phản ứng thì âm thanh của người đàn ông mà cô quá đỗi quen thuộc chẳng biết ga lăng hào phóng là gì vang lên. Hắn quay qua chất vấn Lý Đồng Đồng: “Hình như tôi không biết mặt cô? Sao cô lại ở đây? Ai cho cô lên tàu?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Biểu tình của Lý Đồng Đồng càng thêm đặc sắc.

Thử nghĩ xem, có lẽ ở trong tiềm thức của tất cả mọi người ở đây thì giữa Hạ Quý Linh và Lý Đồng Đồng thì họ sẽ quen thuộc Lý Đồng Đồng hơn, ngược lại cảm thấy Hạ Quý Linh thật xa lạ. Trong tình huống đó khi Lý Đồng Đồng chất vấn Hạ Quý Linh lạ mặt thì người ta đều đồng tình với cô ta. Ở trong tình huống đó ấy, thế mà người cô ta muốn được tán thành nhất lại quay qua hỏi cô ta là ai, một mực không quen biết cô ta, lại không hề nghi ngờ Hạ Quý Linh.

Thử hỏi Lý Đồng Đồng, hòn ngọc quý trên tay Lý gia, ỷ vào gia thế mà làm mưa làm gió ở cả những nơi thế này, làm sao mà chịu được.

Cô ta luôn cảm thấy so với những minh tinh khác bản thân mình ưu việt hơn. Đặc biệt là ở những nơi thế này, cô ta không chỉ là minh tinh mà còn có một thân phận là tiểu thư Lý gia nữa. Cô ta tự cho rằng mình cao quý hơn, lại chưa từng nghĩ đến đây là phúc lợi nội bộ công ty, trừ người nhà nhân viên ra thì không còn ai nữa. Nếu không nhờ thân phận minh tinh thì đời nào cô ta lên được đây… À đương nhiên là vì cô ta dùng quyền lực của gia đình mới vịn được vào cái cớ là minh tinh để vào đây.

Giữa thời điểm ai cũng chưa kịp phản ứng đó, Hằng tổng ta lại mất kiên nhẫn tiếp tục dò xét gặng hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ cô là nhân viên phục vụ trên du thuyền?”

“Nhưng sao cô lại ăn mặc như thế này? Chẳng lẽ hôm nay nhân viên du thuyền được đổi trang phục?”

“Dù sao thì tố chất nghiệp vụ của cô cũng quá tệ rồi, xử sự với khách kiểu đó, cô vẫn nên xuống tàu sớm thì hơn, tránh làm ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người.”

Hạ Quý Linh đơ mặt, một đỗi sau mới ra vẻ tự nhiên cúi đầu, thực chất là muốn tìm nơi che dấu cho bản thân đang nhịn cười đến vất vả. Trong lòng lại nói người đàn ông này thật sự là quá xấu xa rồi. Người khác không biết chứ cô biết rõ anh đang cố ý.

Nhưng cũng quá đáng yêu đi!!

Nhìn xem cái bản mặt của Lý Đồng Đồng có bao nhiêu khó coi kìa! Ha hả!!

Sắc mặt Lý Đồng Đồng quả thật là đặc sắc. Cô ta ngây ngẩn một đỗi mới phản ứng lại, nhưng nhìn biểu tình “ta hoàn toàn không biết gì” y như thật của Hằng Thời cô ta lại lắp bắp: “Hằng tổng… Tôi… Tôi…”

“Làm gì vậy?”

Hằng Thời mất kiên nhẫn liếc nửa con mắt nhìn cô ta, quay qua gọi trợ lý: “Mau đến giải quyết.”

“A sếp!”

Trợ lý theo phản xạ đáp lại, đồng thời xuyên qua đám người chạy đến.

Lúc này xung quanh mới như tỉnh lại từ trong mộng, ai náy hoang mang nhìn nhau. Đại bộ phận người phản ứng mau lại run vai nín cười.

Trong lúc đó trợ lý rốt cuộc chạy đến bên người Hằng Thời, nhưng hắn hết nhìn anh, lại nhìn biểu tình như sắp khóc của Lý Đồng Đồng, cuối cùng rịn ra chút thương xót dành cho cô ta mà ngượng ngùng nói với Hằng Thời: “Sếp… Cô ấy là minh tinh Lý Đồng Đồng do công ty mời đến.”

Hằng Thời tỏ vẻ kinh ngạc: “Minh tinh?”

“A đúng vậy.”

Trợ lý chưa hiểu lắm gãi mũi đáp.

Đổi lại là cái nhìn xăm xoi của Hằng Thời với Lý Đồng Đồng. Lần này anh nhìn bằng cả hai mắt, nhưng cử chỉ mang tính chất miễn cưỡng đánh giá lại còn đầy miệt thị hơn. Anh quan sát xong thì nói: “Minh tinh lần này được mời đến không phải những người có thâm niên của Sao Kim à?”

Đều là cao tầng của tập đoàn nên ai cũng biết Sao Kim là của Hằng thị. Nếu đã là phúc lợi nội bộ của tập đoàn thì đương nhiên phải mời minh tinh của nhà mình. Hơn nữa Sao Kim thành lập nhiều năm nay, số lượng minh tinh chẳng hề ít, ảnh hậu, ảnh đế có tiếng tăm lại càng không thiếu. Đương nhiên mọi người hiểu ý của Hằng Thời, rằng anh không nhận ra Lý Đồng Đồng là người nào của Sao Kim. Nếu đã không phải của Sao Kim thì sao vào đây được.

Lý Đồng Đồng cũng hiểu, cho nên sắc mặt cô ta tái đi.

Bởi vì cô ta vốn không phải người của Sao Kim.

Giờ thì đủ quẩn bách chưa. Hạ Quý Linh cũng cảm thấy tội ngay cho cô ta. Nếu cô ta chịu an phận chút, đừng có hung hăng quá thì đã không sao rồi. Giờ trừ khi Hằng Thời từ bi, nếu không kết cục bị ném khỏi thuyền của Lý Đồng Đồng là rất lớn. Về phần Lý gia, Hằng Thời mới không để Lý gia vào mắt, khỏi nói đắc tội với có đắc tội hay không.

Chỉ là có người bị nuông chiều quen, cũng quen nghĩ bản thân luôn sẽ được chiều chuộng.

Lý Đồng Đồng vừa hoảng sợ vừa tủi thân, cuối cùng không nhịn được nữa tức nước vỡ bờ, lại quay qua chỉ trích Hạ Quý Linh đang ngồi nghẹn cười: “Vì sao anh không xử lý cô ta mà lại cứ nhằm vào tôi!?”

“Tôi… Tôi là tiểu thư của Lý gia!”

“…”

Hạ Quý Linh nằm không cũng trúng đạn mặt đờ ra. Trong lòng cô lại quay cuồng một ý nghĩ, nếu không tìm chết thì sẽ không chết, ngu thì chết câu này quá đúng đi mà. Cô cũng chịu lắc đầu ngao ngán.

Khó được đám người xung quanh cũng có cùng suy nghĩ như cô.

Nhưng họ cho rằng nguyên nhân Lý Đồng Đồng thất thế là do cô ta không nhận rõ được thân phận của mình, ở lúc này còn tỏ vẻ mình cao sang. Lại không biết rằng nguyên nhân là do cô ta chĩa mũi dùi về phía Hạ Quý Linh.

Chỉ nghe người đàn ông thẳng như đuột ngựa không biết ga lăng là gì đúng tình hợp lý vô cùng hỏi lại: “Vì sao tôi phải xử lý cô ấy?”

Lý Đồng Đồng theo bản năng muốn nói: “Cô ta…”

Đã thấy Hằng Thời thản nhiên lại gần kéo tay Hạ Quý Linh, ôm eo cô, một bộ thân mật khiến người ta há hốc mồm nói: “Cô ấy là vợ tôi.”

Lộp bộp.

Có tiếng cằm và tròng mắt rơi xuống đất.

“Anh… Anh!”

Lý Đồng Đồng lại bị đả kích đến choáng váng mà chỉ tay vào hai người lắp bắp không ngừng, cũng không nói được lời nào.

Tuy nói người bất ngờ chiếm đại đa số, nhưng dầu gì dạo gần đây Hạ Quý Linh cũng làm mưa làm gió trên mạng xã hội nhiều quá, người ở trong này nhận ra cô không ít, những minh tinh của Sao Kim được mời đến hôm nay ngược lại đều nhận ra cô ngay từ đầu, chỉ là họ không nói gì thôi. Đương nhiên mục đích của họ cũng không tốt đẹp gì, chỉ muốn mượn tay mối quan hệ của Hạ Quý Linh đè chết cái Lý Đồng Đồng quen thoái kiêu ngạo bằng trời kia.

Nhìn Lý Đồng Đồng ăn quả đắng, bọn họ sung sướng vì trả được mối thù bị Lý Đồng Đồng coi không ra gì.

Hạ Quý Linh lại bất đắc dĩ vô cùng âm thầm nhéo eo người đàn ông bên người một cái rõ đau. Nhưng cũng chỉ là một thoáng, dù sao người ta cũng là đang bảo kê cho cô, cô cũng không nỡ xuống tay thêm.

Bản thân cô còn xấu xa phối hợp tựa vào ngực anh bày ra dáng vẻ ân ái chói mù mắt thiên hạ vì chút hư vinh nhỏ bé của mình: “Cái kia… Em cũng không phải cố ý ngồi ở đây, còn khiến người ta hiểu lầm.”

Dáng vẻ của cô be bé, như chim nhỏ nép vào người khiến người ta thương tiếc.

Trong lòng đám người, đặc biệt là Lý Đồng Đồng lại đồng loạt mắng cô “vô sĩ” “hồ ly tinh không biết xấu hổ” vân vân và mây mây.

Trong mắt người đàn ông thấp thoáng một tia ý cười ẩn giấu rất sâu, vô cùng ăn ý đáp: “Không phải lỗi tại em. Là tại cô ta có mắt như mù.”

“Cứ nghĩ nhiều tin đồn như vậy chắc cũng khiến cho nửa số người trên thế giới biết mặt em rồi.”

“…”

Xem, đầy là lời nói mẹ gì chứ!