Đến cả Hạ Quý Linh cũng muốn há hốc mồm trợn mắt vì quá ngỡ ngàng.
Sau đó trong lòng đám người đồng loạt thét gào: Cho nên nguyên nhân thật sự của việc anh để cho tin đồn tràn lan trên mạng là vì muốn khoe khoang đấy hử???
Đám người trợn cặp mắt cá chết của mình lên nhìn trời đầy bất lực vì chân tướng mất hết tiết tháo kia. Sau đó lại tuyệt vọng buông tay vì không thể thay đổi được gì.
Trời nói hôm nay mưa, vậy thì họ chỉ có thể chuẩn bị ô trước thôi chứ làm sao dám phản bác.
Cũng phản bác không nổi.
Nhưng may mắn thay ông trời hôm nay có vẻ tâm tình rất tốt. Sau khi đả kích hết lòng tự tôn cùng tự tin của Lý Đồng Đồng thì không có tiếp tục làm khó cô ta mà xem như không thấy cô ta nữa, một bên ôm vợ mình đi vừa cùng cô thủ thỉ chuyện lông gà vỏ tỏi: “Em đang ăn gì? Sao không đợi anh về cùng ăn?”
Hạ Quý Linh ngược lại có liếc qua sắc mặt tái xanh cùng dáng vẻ không cam lòng của Lý Đồng Đồng một cái. Cũng chỉ một cái một cách bàng quan như vốn không để trong lòng, rồi nhỏ giọng đáp lại hắn: “Em chưa thấy anh về phòng liền nghĩ anh còn bận.”
“Trước đó em làm gì?”
“Em ngủ.”
“Dạo này em ngủ nhiều lắm rồi đó.”
“Không có gì làm chẳng ngủ thì làm gì…”
Hai người anh một câu em một câu thân mật như người một nhà dần dần đi đến một bên sảnh buffet chọn món. Giống như đã quên mất mới rồi còn có chuyện gì, còn có Lý Đồng Đồng.
Làm người có đầu óc một tí thì nên biết lúc này nhanh chóng lánh đi, đợi sóng yên biển lặng rồi trở lại đông sơn tái khỏi làm người lần nữa.
Tóm lại là Lý Đồng Đồng có bỏ chạy ra khỏi đại sảnh thiệt, nhưng chẳng biết là do tủi thân quá độ, không chịu nổi ánh mắt soi mói trào phúng của đám đông hay là do biết điều.
Sau khi cô ta đi đám người cả ngày chỉ có công việc thích nhất là hóng hớt bắt đầu dồn sự chú ý lên người Hạ Quý Linh.
Đương nhiên là họ không dám trắng trợn ở trước mặt Hằng Thời bàn tán, thì vẫn có thể ở sau lưng kích động xì xào khe khẽ.
“…Này, xem ra lời đồn là thật…”
“Xì, lời đồn nào? Nhiều lời đồn lắm nhé, cô phải nói rõ ràng.”
“Thì…”
“Nói be bé thôi!”
“Đi, chúng ta lội ra chỗ khác.”
Cứ vậy, tốp năm tốp ba người dẫn nhau tán đi. Không khí trong sảnh buffet dễ chịu hơn nhiều.
Hạ Quý Linh thính tai nghe được chun chút, nhỏ giọng rầm rì với người đàn ông đang tao nhã dùng bữa, cứ như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra còn giúp cô cắt đồ ăn: “Giờ anh vui chưa?”
Người đàn ông kia còn liếc cô một cái, thành thật đáp: “Vui.”
“…”
Xem như anh giỏi.
Hạ Quý Linh tức đến bật cười đánh yêu mắng yêu giả bộ hậm hực xiên một miếng thịt nhét mạnh vào miệng anh, muốn cho anh nghẹn chết luôn. Cái miệng này vừa thâm vừa độc dễ sợ.
Chỉ là cô vẫn xem thường độ dày của da mặt Hằng tổng, anh vẫn dung túng lại thành thật há to miệng cắn miếng thịt cô đút cho, cẩn thận nhai nuốt lại không mất tao nhã.
Ta nói công phu chọc tức người quá cao siêu đi mà.
Mà anh còn làm đúng tình hợp lý không chút chột dạ lúng túng hay lao lực nữa.
Hạ Quý Linh cảm thấy nên tạo chút tình thú giữa họ mà đổi cách thức: “Anh vậy mà còn biết thương hoa tiếc ngọc. Em cứ tưởng anh sẽ ném cô ta xuống biển để cô ta bơi về rồi chứ.”
“Ai, nếu Lục Tư Nhiên mà biết thì sẽ tức thổ huyết mất.”
Cô giả bộ buồn bã nghiêng đầu đỡ trán, làm y như thật.
Cô lại chẳng hay trợ lý vốn đang ăn trưa gần họ, vì để tiện đà phục vụ khi sếp cần nội tâm một lời không sao nói hết được vì cô.
Quả nhiên là nồi nào úp vung nấy. Hai kẻ ác ma này.
Chỉ tiếc đương sự chẳng hề hay biết nội tâm cuồng loạn của hắn, sếp hắn đến với cái cách thích kiếm chuyện của vợ mình đã sớm quen, cắt câu lấy nghĩa cực kỳ đúng chỗ lại không khiến bản thân xảy chân rớt xuống nước đáp: “Anh đang vui, không muốn phí tâm tư lên những thứ không quan trọng.”
Có đuổi Lý Đồng Đồng hay không đối với hắn chỉ là một nốt nhạc mà thôi. Nhưng hắn còn chẳng để vào mắt. So với để vào mắt thì càng tàn nhẫn hơn với Lý Đồng Đồng.
Hạ Quý Linh có tâm trêu đùa là thật, nhưng cô lại là người biết đúng biết sai, cũng sẽ biết điểm dừng. Cô hiểu ý anh, cũng tin rằng anh nói thật, anh thật sự nghĩ như vậy, cho nên cô chỉ làm bộ bĩu môi rồi cho qua, đặt trọng tâm sang chuyện khác: “Xem ra Lý gia muốn bám lên cây đại thụ là anh, vậy mà cố gắng đem Lý Đồng Đồng nhét lên thuyền.”
Người đàn ông ngờ vực lập lại: “Lý Đồng Đồng?”
“…”
Hạ Quý Linh trợn mắt cá chết lên trừng anh một đỗi. Đợi đến khi xác định anh thật sự không biết, cô giả bộ đồng tình thay Lý Đồng Đồng, một bên nói: “Là người vừa nãy.”
“À.”
Hằng Thời ứng một tiếng không mặn không nhạt, sau đó còn nghiêm túc giảng giải cho cô: “Lý gia luôn muốn thông gia thương mại với những thế gia có tài lực, nơi nào tốt họ đều ngấp nghé qua rồi. Cơ mà anh chỉ mới nghe tên Lý Nhược Tuyết, năm trước vừa lấy một tài phiệt ở nước ngoài, giúp Lý gia nửa nạt nửa mỡ không tới đâu trong nước có thể đặt một chân ra quốc tế.”
“Họ không nhắm lên anh ư?”
Vậy mà chạy xa ra tận ngoại quốc?
Hạ Quý Linh thắc mắc, trong đầu còn đang lần mò xem cái tên Lý Nhược Tuyết này là nhân sĩ phương nào. Nhưng mà cô mò không ra. Cô không biết người này.
Có lẽ là nhìn ra được cô không biết, Hằng Thời nói: “Lý Nhược Tuyết bằng tuổi anh và Mạc Nghiêm. Thời điểm đó đương nhiên họ có nhắm đến anh, cả Mạc Nghiêm cũng không tránh khỏi. Nhưng Lý Nhược Tuyết có vẻ thông minh hơn, lúc Lý gia còn đang bạn chèo kéo thì cô ta đã vớt tay đến chỗ khác dễ xơi hơn, cuối cùng cũng xem như thành công.”
“Lý Đồng gì đó chắc là lứa sau.”
Hạ Quý Linh gật gù, xem như đã hiểu.
“Mau ăn đi, sau đó anh dẫn em đi lặn.”
Hằng Thời không nói tiếp mà thúc giục cô mau ăn vừa xử lý thức ăn cho dễ dùng thay cô. Đặng anh mới nói tiếp: “Lý gia chẳng đáng quan tâm, dù sao sau hôm nay người nên biết em là vợ tương lai của tôi, bà chủ tương lai của Hằng thị đều đã biết rồi. Em có thể mặc sức đi ngang mà không cần ai hộ tống.”
“Phì!”
Hạ Quý Linh được sủng mà kinh bật cười.
Cô thật sự vui vẻ làm bộ kéo cà vạt của anh, để anh cúi đầu xuống, thưởng nhanh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên khóe môi anh hên hoan nói: “Vậy thì cảm ơn anh nha.”
“…”
Trợ lý chứng kiến hết tất cả nãy giờ bất lực nhìn trời tỏ vẻ hết cứu nổi nữa rồi.
Thôi thì, sám hối cả đi.
Đời sau tránh xa ra là được.
Hai đương sự chẳng ai hiểu được nổi lòng của hắn, sau khi anh anh em em ăn xong bữa trưa thì kéo nhau đến boong thuyền.
Bùm!
Có tiếng vật nặng rơi vào trong nước dấy lên từng hồi bọt trắng khiến người vô thức căng thẳng đáy lòng.
Thời điểm Hạ Quý Linh còn không quen cảm giác bị nước biển bao trọn cơ thể mà hoảng hốt, một cái siết chặt đem sự chú ý của cô kéo về. Lúc này cô mới nhớ ra bên cạnh cô luôn có người ở nắm tay cô từ lúc vào trong nước. Người đó giống cô, toàn thân mặc trang bị lặn cao cấp che hết da thịt cùng ngũ quan, lại vô tình để lộ đường cong cơ thể hoàn mỹ khiến người thèm khát. Xuyên qua mặt nạ thở có ảo giác vẫn còn ẩn hiện nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông.
Anh đang nhìn cô bằng ánh mắt khiến người an tâm.
Cũng không hiểu tại sao cảm xúc lại bỗng nhiên thay đổi thất thường, Hạ Quý Linh còn chưa nghĩ gì nhiều đã cảm động vô ngần dùng lực chui tọt vào lòng anh.
Thân thể của hai người ở trong nước chạm vào nhau không đến nổi gọi là đâm sầm bởi vì lực cản của nước. Nhưng bởi vì động tác của họ, từng cái bong bóng trong suốt không ngừng được tạo ra, bao quanh họ. Hai thân thể lơ lửng trong làn nước quấn quýt thân mật, khung cảnh đẹp không sao kể siết.
Cái ôm của người đàn ông giống như trấn an bảo “đừng sợ, đã có anh”.
Cô liền có cả thế giới.
Anh đem cả thế giới đặt vào tay cô, anh lại đem chính mình ôm trọn lấy cô.
Biển khơi bất giác xuất hiện hai chú cá, như muốn đem mọi ngõ ngách khám phá hết.
Đương nhiên, biển thì rộng mà họ thì không có cả năng có thể như hai chú cá. Cho dù họ có là cá, cá cũng chưa chắc có thể hoàn thành chuyến du lịch này trọn vẹn trong một vòng đời của nó. Nhưng không sao, chỉ cần họ vẫn ở bên nhau là được rồi. Muốn xem, chúng ta cùng xem.
Như vậy đã đủ viên viên mãn mãn.