Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Chương 61: Cô là ai?




Một đêm dù gì cũng chẳng nhiều nhặn gì, hôm sau rất nhanh đã đến dưới sự mong chờ của Hạ Quý Linh.

Buổi sáng người đàn ông đã đến công ty, chắc là Hằng Thời sẽ đi cùng đám lãnh đạo cao tầng của Hằng thị. Tầm chín giờ trợ lý mới đến đón Hạ Quý Linh.

Xe chạy đến cảng gần nhất chỉ tốn chừng tiếng đồng hồ, này cũng bởi Nội Kinh không có nơi giáp biển.

Chính vì không có biển cho nên đối với người dân Nội Kinh, mỗi khi đi du lịch họ sẽ nghĩ tới nó, gần như là xếp vào mấy hạng đầu tiên ưu tiên lựa chọn. Bởi vì hiện tại không phải mùa đông, họ không thể chọn đi trượt tuyết, lại là lúc vừa trải qua mùa hè nóng nực, lựa chọn đi biển là hợp lý nhất. Không chỉ đi biển mà còn có thể hưởng thụ dịch vụ chăm sóc xa hoa trên du thuyền, ăn chơi hưởng lạc đúng nghĩa, ai mà không thích. So với những thú vui của giới trẻ, những người này ngược lại thích sự hào hoa như thế hơn.

Sau khi lên thuyền Hạ Quý Linh được trợ lý an bài vào phòng nghỉ trước, sau đó hắn rời đi ngay, Hạ Quý Linh cũng không thắc mắc làm gì. Hắn nhất định có nhiều việc cần làm.

Cho nên Hạ Quý Linh không kì kèo hỏi thăm vô nghĩa gì, để cho hắn đi. Bản thân cô trải qua một quãng thời gian đi xe, cô liền muốn tắm một cái sạch sẽ, leo lên giường đánh một giấc, thầm nghĩ đến giờ ăn trưa sẽ dậy.

Quả nhiên giai đoạn đầu người đàn ông kia rất bận, không ai quấy rầy Hạ Quý Linh, cô liền nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới thong dong rời giường, chọn một bộ trang phục phù hợp rồi mới đi ra ngoài.

Kết cấu của những chiếc du thuyền kiểu này thường không khác gì mấy, Hạ Quý Linh đã từng đi qua mấy lần không hề khó khăn tìm đến được phòng ăn. Bữa ăn trên du thuyền không ngoại lệ đều là tiệc buffet xa hoa từ Âu đến Á, đảm bảo chiếu cố chu đáo đến nhu cầu của du khách một cách đa dạng nhất. Chỉ là chưa từng tham gia qua tiệc tùng của công ty hay tập đoàn lớn, cô không biết nơi này đã bị trưng dụng thành nơi khai mạc của Hằng thị.

Lúc cô vào nơi này hầu như tập trung đầy đủ người của tập đoàn Hằng thị tham gia lần này. Ai nấy đều đang cầm sâm banh trên tay, tốp năm tốp ba đứng cùng nhau trò chuyện hài hòa. Cũng có người đã bắt đầu đi tìm ăn, nghi lễ khai mạc gì đó đều đã qua, bây giờ là lúc phóng túng vui chơi thoải mái.

Sự xuất hiện của Hạ Quý Linh vào lúc này không thu hút sự chú ý một chút nào. Có lẽ là do cô không đẹp đến xuất sắc, vừa xuất hiện liền trở thành tâm điểm của đám người. Cô lại lơ đãng phát hiện trên thuyền có bóng dáng của vài minh tinh nổi danh, mệnh danh là hoa đán đang nổi lúc này xen lẫn trong đám đông, nghĩ thầm Hằng thị thế mà có mời người giúp vui lên thuyền, nhưng cô cũng không để bụng. Chỉ là nghĩ như vậy cô càng chẳng có sân để diễn.

Mãi cho đến khi một nhóm người lấy Hằng Thời làm đầu xuất hiện trong sảnh.

Hạ Quý Linh không đoán được ban nãy anh đã đi đâu. Cô đứng trong đám đông gần cả trăm người chỉ nhìn thấy anh vừa xuất hiện thì liền có mấy người xúm lại muốn bắt chuyện. Trong đó có một minh tinh cô khá có ấn tượng, Lý Đồng Đồng.

Lý Đồng Đồng là hoa đán mới nổi trong năm nay, bởi vì bản thân là người có gia cảnh, vừa ra liền lấy khí thế kinh người chèn ép thật nhiều minh tinh đã cố gắng mấy năm nay xuống, mình thì đạp lên thượng vị. Có lẽ là do hậu đài sau lưng cô nàng làm quá mức quá đi, cho nên Hạ Quý Linh bình thường không để ý cũng có ấn tượng với cô nàng. Ấn tượng nhất đương nhiên là cách Lý gia chống đỡ cho cô nàng rồi.

Lại nói Lý gia, so với Hằng gia, Mạc gia bên trong Nội Kinh danh tiếng mặc dù không bằng nhưng cũng không ai dám coi thường. Mặc dù Lý Đồng Đồng là minh tinh nhưng so với những người khác được mời đến hôm nay lại thua ở mặt tư lịch không dày, thiết nghĩ cô nàng có thể có mặt ở đây được là do Lý gia đứng sau thúc đẩy. Còn nguyên nhân vì sao còn phải để cô nàng tham gia những cuộc vui có hơi làm rớt giá của cô nàng thế này… Hạ Quý Linh nhìn người đàn ông như hạc trong bầy gà nào đó đang bị quấn lấy, cười cười đầy thâm ý.

Ra là vậy.

“Hằng tổng, được anh mời lên thuyền, em thật sự rất vui.”

“…”

Phụt, đúng là biết cách tự nâng giá trị bản thân lên. Hạ Quý Linh mém thì phun nước trái cây trong miệng ra ngoài khi nghe thấy lời này của Lý Đồng Đồng. Ai không biết còn nghĩ là đích thân Hằng Thời mời cô ta đến nữa. Trong khi có khả năng anh còn chẳng biết chút gì, những chuyện râu ria này có khi còn chẳng đến được tai anh, là người bên dưới phụ trách chuẩn bị, anh cũng lắm chỉ biết có chuyện mời minh tinh đến góp vui này thôi.

Chuyện này không hề khó nghĩ, cho nên chẳng nói riêng cô, đại đa số người vốn đang chú ý đến bên này nghe thấy đều âm thầm che miệng cười chê.

Chỉ có bản thân Lý Đồng Đồng giống như mắt điếc tai ngơ không nhìn thấy, trong mắt chỉ toàn là người đàn ông kia. Chẳng là thật không may, người ta đối với cô nàng không có tình.

“Cô là ai?”

Phụt!

Lần này Hạ Quý Linh thật sự phun nước trái cây từ trong miệng ra. Trong lòng cô cười như điên dù đang ho đến khổ sở còn phải cố nén, sợ gây sự chú ý.

Nhưng giữa lúc không khí bởi vì sự xuất hiện của Hằng Thời mà yên ắng hơn, lại vì trò khôi hài của Lý Đồng Đồng mà lắng đọng xuống, âm thanh do phát ra ngay thời điểm này muốn giấu cũng rất khó.

Hằng Thời lập tức đưa mắt nhìn về phía cô, lúc nhìn thấy cô ánh mắt bất giác dịu xuống. Còn Lý Đồng Đồng vốn bị một câu “cô là ai” đánh nát tự tin còn bị âm thanh giống như chê cười kia của cô kích thích, sượng chín mặt không nói, ý nghĩ muốn giận chó đánh mèo với Hạ Quý Linh cũng có.

“Hằng…”

Nhưng chẳng đợi cô nàng nói gì đã nhìn thấy Hằng Thời sải đôi chân dài bước ngang qua người cô ta. Lời nói đến miệng bị nghẹn cứng lại, mặt liền trướng đến lợi hại.

Đám người tội nghiệp thay cho cô nàng, một số lại cười trên nổi đau của người khác, vỗ tay khi thấy cô ta ăn quả đắng, sau đó tất cả đồng loạt dõi theo bước chân của Hằng Thời, cho đến khi dời đến trên người Hạ Quý Linh còn đang lúi cúi tìm khăn giấy lau miệng vẫn chưa biết gì. Cô còn đang nghẹn cười vất vả, chỉ muốn đi tìm cái hố nào đó núp mình cười cho đã rồi tính kia.

“Khăn.”

Một chiếc khăn tri kỷ từ bên cạnh đưa tới. Hạ Quý Linh sợ người khác phát hiện mình đang cười trộm nên không dám ngẩng đầu, lại nhất thời không có nhận ra âm thanh kia cỡ nào quen tai, cô a một tiếng nhận lấy: “Khụ, cảm ơn.”

“Nước.”

Không nghĩ tới còn được người đưa nước, Hạ Quý Linh được sủng mà kinh, miệng lập tức nói lời cảm kích.

“Cảm ơn anh, khụ khụ! Thật ngại quá, làm phiền anh…”

Nhưng lời cũng chỉ đến đây đã bặp một cái tắt tiếng.

Không khí im ắng xung quanh giống như được phụ họa thêm tù cử chỉ của cô, Hạ Quý Linh ở trong hoàn cảnh đó chậm chạp ngẩng đầu lên, cùng người đàn ông mắt đối mắt trước sự chú mục của đám người.

Tình cảnh này quả thật là hơi khôi hài.

Và nó sẽ còn kéo dài nếu không có người phá đám.

“Cô là ai? Cô không phải người của công ty, vì sao lên được đây?”

Giọng nói của Lý Đồng Đồng nghe thật chói tai, dáng vẻ tự tung tự tác không giống những minh tinh bình thường vì hình tượng mà tương đối khép nép quả thật khác xa. Sau khi chỉ vào Hạ Quý Linh quát hỏi liền hùng hổ gán tội cho cô như đúng rồi mà quát bảo bảo vệ ở gần đó: “Các người làm gì vậy? Còn không mau duy trì trật tự!? Cô ta trà trộn vào đây nhất định là lòng mang ý xấu!”