“Cược đi! Cược đi!”
Giữa sòng bạc tràn ngập những âm thanh khiến người máu nóng sôi trào, cho dù là người có định lực cũng muốn sinh ra chút nhiệt tình với cá cược mà dấn thân vô, đến trải nghiệm chút chút cảm giác may rủi đó.
Cảm giác chờ đợi, hi vọng vào vận may, ảo tưởng về tương lai giàu có vẫy gọi, con người liền chìm đắm không thể thoát ra.
Trong một góc sảnh bạc, Hạ Thông người ngợm có vẻ lôi thôi lết thết, cứ như đã lăn lộn nhiều ngày không ngủ mà tròng mắt sung huyết. Lúc này biểu tình ông ta nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào chiếc cốc đang được người chủ sòng chầm chậm mở ra. Bên trong mang theo hi vọng, khát khao, ảo tưởng, đan xen với sự lo âu, nóng nảy, hoảng hốt rồi điên cuồng, tạo nên một hỗn hợp quỷ dị có thể độc chết con người gã.
“Thắng! Thắng!”
“Ầy…”
Khi nắp cốc được mở ra, tiếng hô hào ồn ào vang lên, có vui mừng, có tuyệt vọng chán chường, chỉ riêng ông ta như người mất hồn đứng đờ ra đó.
Bộp!
Bỗng nhiên có người đụng vào ông ta, đi cùng là tiếng mắng chửi vu vơ: “Này! Đi đứng kiểu gì vậy!? Không chơi được thì về đi, ngơ ngơ ngáo ngáo! Quỷ xui xẻo!”
Ông ta cũng chẳng để tâm nhìn một cái, thân hình lảo đảo lại tiếp tục va chạm thêm người khác. Không ngoại lệ liền tiếp tục bị chửi.
Đâu đó lại có âm thanh đánh thức ông ta.
“Hết tiền rồi à? Về nhà lấy thêm đi.”
Lấy thêm… Lấy thêm…
Ông ta vô thức lẫm bẫm.
Đúng! Lấy thêm là được! Sau đó lại gỡ về những thứ đã mất, lại lời sinh lời mà chẳng cần tốn công!
Tiền… Đứa con gái kia của ông ta nhất định có tiền!
Ông ta kích động đến mức cả người đều phát run, sau đó lảo đảo chạy ra khỏi sòng bạc.
Ý tưởng của ông ta thật tốt đẹp. Chỉ là vừa ra khỏi sòng bạc ông ta đã bị mấy bóng người chặn lại.
“Ông già, chơi xong rồi à?”
Một gã đàn ông cao lớn bộ dạng hung dữ vỗ vỗ vào ngực ông ta cúi đầu hỏi: “Thắng không? Trả tiền đi.”
Hạ Thông bị hai chữ “trả tiền” làm giật mình, vô thức ngẩng đầu giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn gã: “Tiền… Tôi nhất định sẽ trả cho các người…”
“Tôi… Tôi có con gái làm minh tinh! Nó có rất nhiều tiền…”
Phặc!
Chỉ là ông ta còn chưa kịp nói xong đã bị nắm cổ, người kia dữ dằn nhe răng hung tợn nhìn ông ta: “Lão già, đừng có nói mê sảng nữa!”
“Muốn lừa bọn này? Dễ vậy à!”
“Minh tinh? Lão làm gì có đứa con gái nào!”
“Có! Tôi có…”
Hạ Thông vẫn cố gắng bám víu, như đang bám vào cái phao cứu mạng.
“Đừng nói nhảm! Trả tiền!”
“Không trả tiền tôi cho lão ngồi tù mọt gông!”
“Không đâu… Tôi vào tù các người sẽ không có tiền…”
“Ha hả! Lão già chết tiệt này! Còn dám trả treo với tui này!”
“Nói nhảm với lão làm gì! Mang đi!”
“Không! Các người mang tôi đi đâu!?”
Hạ Thông vùng vẫy, giãy giụa kêu loạn nhưng vẫn bị mấy gã trai tráng cao to kéo đi.
Một tên trong đó bỗng nhiên nhe hàm răng trắng hếch của gã, âm thanh như ma quỷ đến từ địa ngục rót vào tai ông ta: “Đương nhiên là đến đồn cảnh sát rồi.”
“Đồn cảnh sát…”
Hạ Thông vô thức lập lại như người mất hồn.
Giây sau ông ta phát cuồng lên: “Không! Tôi không đến đồn cảnh sát! Tôi không muốn ngồi tù! Chúng mày thả tao ra!”
“Tao không muốn ngồi tù!”
Chỉ là kháng nghị của ông ta không có hiệu quả, ông ta vẫn bị tống cổ vào trong xe, chiếc xe nhanh chóng chạy đi, hướng về địa ngục.
Đến cuối cùng ông ta còn hoang mang. Vì sao, chẳng lẽ bọn chúng không muốn đòi tiền về ư? Đáng lẽ bọn chúng nên lừa gạt gạ gẫm tìm tiền về chứ? Không phải nên như vậy sao?
Trước đây lão cũng từng như vậy, thế chấp nhà, thế chấp tài sản, nếu được còn có thể dùng con gái để thế, đám cho vay nặng lãi này rất thích, vì thế lão vòng đi vòng lại lừa gạt bao nhiêu là tiền trước để đánh bạc, sao bây giờ lại không giống nữa.
Có lẽ lão có nghĩ cả đời cũng không nghĩ ra được. Đám người kia ngay từ đầu đã không trông đợi lão trả tiền.
Tiền đó… Xem như là tiền thuê nhà tù cho lão ngồi đến già.
“Chúc mừng đóng máy!”
Giữa phim trường, tiếng người hoan hô như trút được gánh nặng không ngừng vang lên, náo nhiệt vô cùng.
Lục Tư Nhiên đứng trong đám người lại có biểu tình như trút được gánh nặng. Sau đó cô ta lại không khỏi đắc ý quay qua nhìn Hà Phỉ: “Chị xem, chị đã nghĩ nhiều rồi. Không phải tôi vẫn đang an ổn đấy sao?”
“Tôi biết Hằng Thời sẽ không đối xử với tôi vậy đâu.”
Nói xong cô ta lại muốn nghiến răng.
Nếu biết vậy lúc đó cô ta phải mạnh mẽ xông lên, đánh trả lại, đánh chết cái ả tiện nhân kia. Là ả ta làm cô ta mất hết mặt mũi! Thù này cô ta sẽ trả lại gấp mười!
Lần này Hà Phỉ lại không đáp lời, cũng như trào phúng cô ta mà nhíu mày suy nghĩ.
Bởi vì chị ta cũng có chút hoang mang.
Ngày hôm đó lúc cho Lục Tư Nhiên một cái tát rồi kéo cô ta đi, Hà Phỉ cũng không phải nảy sinh lòng thương tiếc gì mà muốn giúp Lục Tư Nhiên một cái. Chị ta chỉ là sợ Lục Tư Nhiên đánh Hạ Quý Linh, Hằng Thời cũng không bỏ qua cho chị ta. Dù sao chị ta cũng là người đại diện của Lục Tư Nhiên, thấy mà không ngăn cản là hành vi tiếp tay. Chị ta không muốn mất hết tất cả vì Lục Tư Nhiên.
Ngày đó trở về chị ta đã chuẩn bị tinh thần nhận được tin Lục Tư Nhiên sẽ bị phong sát, không thì chị ta cũng không cần làm người đại diện cho Lục Tư Nhiên nữa. Nhẹ nhất là Lục Tư Nhiên không còn minh tinh của Sao Kim. Chị ta đã nghĩ nếu chỉ như vậy thôi thì chị ta tiếc tài, nói vài lười đe dọa thấm thía khiến Lục Tư Nhiên cũng phải sợ hãi mà bỏ ngay ý định nổi điên với chị ta vì cái tát kia.
Kết quả thì sao?
Không có tin gì gửi xuống. Mặc Khiêm còn vô tình hay cố ý bảo chị ta quản lý minh tinh của mình cẩn thận chút, đừng để họ gây chuyện hối tiếc không kịp.
Này là tiết tấu buông tha cho?
Hà Phỉ không rõ. Cho đến khi ngày qua ngày Lục Tư Nhiên vẫn bình an vô sự tiếp tục đi đóng phim. Cho đến trước hôm nay Hà Phỉ nhận được một hợp đồng người đại diện nhãn hiệu cho Lục Tư Nhiên. Mặc dù là nhãn hiệu nhỏ nhưng nó đại biểu cho bước tiến của Lục Tư Nhiên trên con đường này. Từ giờ đến khi phim ra, nhận đại diện có thể giúp Lục Tư Nhiên tiếp cận với công chúng trước, tạo tiền đề để ra mắt.
Từ lúc đó Hà Phỉ bắt đầu không chắc chắn được nhận định trước đó của mình nữa.
“Cái tát kia tôi không tính toán với chị. Tôi biết chị chỉ vì muốn tốt cho tôi. Tôi sẽ chứng minh cho chị thấy, tôi, Lục Tư Nhiên có thể trở nên nổi tiếng!”
“Đến lúc đó tôi sẽ đạp ả đàn bà kia xuống. Cứ cho cô ta đắc ý một thời gian đi. Tôi không tin cô ta có thể đặt chân được vào nhà họ Hằng. Khi đó… Ha hả! Tôi muốn xem cô ta khóc như thế nào!”
Đối với những lời điên cuồng tự đại của Lục Tư Nhiên, Hà Phỉ lựa chọn im lặng không nói tiếng nào.
Chị ta không tin tưởng ảo tưởng của Lục Tư Nhiên, chị ta cứ có cảm giác không được đúng lắm nhưng lại không nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu. Sau đó chị ta nghĩ thôi thì cứ bàng quang mà nhìn xem, miễn không ảnh hưởng đến chị ta là được rồi. Còn lỡ Lục Tư Nhiên thật sự làm được, vậy chị ta cũng tốt, cần gì phải suy nghĩ nhiều như thế.
Tất cả những chuyện này Hạ Quý Linh đều không biết. Cô nghĩ cho dù cô có biết thì cô cũng không bận tâm. Nếu phải dùng một cách nói để nói về mối quan hệ giữa hai người họ, Hạ Quý Linh chỉ có thể dùng từ người dưng để hình dung. Hai người xa lạ chẳng có tí điểm chung nào, chính là vậy. Nếu không phải Lục Tư Nhiên nhiều lần khiêu khích thì còn lâu cô mới dành sự chú ý cho cô ta.
Cho nên cho dù đã đụng chạm không ít thì nhiều, còn xem như là tình địch không buồn nhìn mặt đi, vậy thì Hạ Quý Linh cũng không đặt cô ta trong lòng.
Bộp!
Tiếng điện thoại rơi trên nệm giường có vẻ nặng nề, khiến nó phát ra một tiếng vang rõ ràng, thu hút sự chú ý của người đàn ông vừa từ phòng tắm bước ra.