Chiến Thần Phục Thù

Chương 96




Ba trăm triệu, vay không lãi suất.

Không giới hạn ngày trả nợ, nghĩa là bạn có thể trả bất cứ khi nào bạn muốn, và không phải trả lãi.

Không giới hạn về số tiền phải trả, có nghĩa là bạn không nhất định phải trả cho tôi ba trăm triệu, bạn muốn trả một triệu cũng được, cho dù bạn chỉ trả một khoản nào đó thôi cũng được, thậm chí không trả cũng chẳng sao.

Điều này đồng nghĩa với việc cho không ba trăm triệu tệ?

Tô Duệ Hân nào đã từng nhìn thấy một khoản tiền lớn như vậy?

Toàn thân cô bất động, sợ ngây cả ra.

Ngô Giai Giai lay lay vai Tô Duệ Hân, lúc này Tô Duệ Hân mới bừng tỉnh, cô xem qua các điều khoản hợp đồng.

Lại bị sốc.

Đây là hợp đồng cho vay đơn giản và rõ ràng nhất mà cô từng thấy.

Hợp đồng chỉ có tổng cộng ba câu, cả thảy vài trăm chữ.

Câu đầu tiên, giải thích về bên cho vay và bên vay, cũng như số tiền cho vay và thời gian thanh toán.

Câu thứ hai, ngày trả nợ là không giới hạn.

Câu thứ ba, không giới hạn số tiền trả.

Chỉ có vậy thôi.

Tô Duệ Hân hít một hơi: "Sếp Trần, điều khoản này có phải quá đơn giản rồi không?”

"Không sao. Làm ăn giữa những người quen biết, không cần phải dính vào mấy cái điều khoản, điều kiện”, Trần Lâm nóng lòng muốn đưa ngay ba trăm triệu tệ này cho Tô Duệ Hân, nhưng nghĩ như vậy quá đường đột, chưa chắc người ta đã chấp nhận. Vậy nên ông ta mới làm một bản hợp đồng đơn giản như vậy để tượng trưng.

Tô Duệ Hân không ký ngay mà hỏi: "Sếp Trần, hợp đồng này chẳng khác gì đem tiền cho không. Tôi muốn biết vì sao ông lại làm như vậy?”

Tô Duệ Hân quả thực cảm thấy hoang mang. Bây giờ tài sản của cả bệnh viện Bình An cộng lại cũng không thể bán được một trăm triệu tệ, thế mà người ta lại cho vay ba trăm triệu tệ, như thế là không bình thường.

Trần Lâm nói: "Tôi là người giàu nhất ở quận Ngô Giang, đương nhiên phải đóng góp vào sự phát triển của các doanh nghiệp địa phương ở quận này. Một doanh nghiệp tốt như bệnh viện Bình An xứng đáng được phát triển tốt hơn”.

Nói thì có vẻ không sai.

“Tôi muốn nghe sự thật”, Tô Duệ Hân không phải là một đứa trẻ lên ba, làm sao cô có thể tin những lời Trần Lâm vừa nói?

Trần Lâm cười nói: "Cậu Lăng căn dặn thế”.

Cậu Lăng?

Lại là cậu Lăng.

Tô Duệ Hân nghiến răng nghiến lợi, trong đầu tự hỏi không biết rốt cuộc cậu Lăng này là ai mà lại giúp mình hết lần này đến lần khác.

Tuy nhiên do bệnh viện đang cần tiền, Tô Duệ Hân không tiếp tục hỏi nữa, cuối cùng cô vẫn ký vào bản hợp đồng.

Sau khi Trần Lâm rời đi. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày, Ba trăm triệu tệ đã được chuyển vào tài khoản của Bệnh viện Bình An.

Tô Duệ Hân lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Tiền đã vào tài khoản nên tâm trạng của Tô Duệ Hân rất tốt, nhưng trong lòng cô lại có một câu hỏi không thể buông bỏ được.

Trước nay Tô Duệ Hân vẫn cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ lơ lửng trên đầu, bảo vệ cô bình an vượt qua mọi khó khăn.

Nhưng Tô Duệ Hân lại không biết cậu Lăng này là ai.

Mặc dù Lăng Khôi đã xuất hiện trong đầu nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ nó.

Sao có thể là Lăng Khôi được chứ?

Anh ta cặn bã như vậy, vô dụng như vậy.

Dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung, Tô Duệ Hân bắt đầu lên kế hoạch sắp tới cho bệnh viện.

Hiện tại bệnh viện Bình An có tầm ảnh hưởng khá lớn ở thị trấn Hoa Hồng, trước mắt chỉ có hai bệnh viện hạng hai xếp trước bệnh viện Bình An là bệnh viện Hoa Hồng và bệnh viện Tam Tỉnh.

Trong số đó, Bệnh viện Hoa Hồng là sản nghiệp của Lý Long, còn bệnh viện Tam Tỉnh do một doanh nhân nước ngoài có nền tảng tốt đầu tư xây dựng.

Nếu bệnh viện Bình An muốn tiến xa hơn và tạo dựng được tầm ảnh hưởng cao hơn thì bệnh viện này phải nổi bật hơn ở thị trấn Hoa Hồng và vượt qua hai bệnh viện còn lại mới được. Nếu không thì đó chỉ là lời nói suông.

Trước kia Tô Duệ Hân không dám nghĩ tới những chuyện này. Nhưng gần đây sau khi mở rộng, bệnh viện đã có danh tiếng và công việc kinh doanh rất tốt. Thêm vào đó là ba trăm triệu tệ tiền mặt đang có sẵn.

Nên cô cũng táo bạo hơn.

Nghe nói đã hai ngày nay Lăng Khôi không đến làm việc rồi.

Lý Kiến đã nhiều lần ký hộ Lăng Khôi và quẹt thẻ thay cho anh. Nhưng cuối cùng đã bị Ngô Lỗi phát hiện ra. Ngô Lỗi nắm lấy không buông, lấy điều này làm cái cớ để đến văn phòng của Ngô Giai Giai nói xấu Lăng Khôi, đề nghị Ngô Giai Giai sa thải Lăng Khôi.

Ngô Giai Giai phụ trách hai mảng chính là hành chính và nhân sự nên có quyền sa thải và tiếp nhận đối với hầu hết nhân viên trong bệnh viện Bình An.

Điều khiến Ngô Lỗi thất vọng là Ngô Giai Giai không quan tâm đến điều đó, cũng không gây rắc rối cho Lăng Khôi.

Cuối cùng, Ngô Lỗi nói thẳng: "Giai Giai, có phải cô thích tên vô dụng Lăng Khôi đó không?”

“Cút!”, Ngô Gia Gia nổi điên: “Chuyện của tôi không khiến anh lo!”

Ngô Lỗi chán nản, hậm hực rời đi. Vừa đi xuống tầng liền nhìn thấy Lăng Khôi lái chiếc xe máy cũ đang chầm chậm dừng lại cạnh cửa phòng bảo vệ.

"Lăng Khôi, đứng lại cho tôi”.

Trong lòng Ngô Lỗi đầy phiền muộn và tức giận mà không chỗ để trút, hắn nói: "Anh nghỉ làm hai ngày không có lý do, đã vi phạm quy định. Tôi phạt anh chạy quanh bệnh viện mười vòng. Nếu không, đừng làm việc ở phòng bảo vệ nữa”.

Lăng Khôi mặc kệ hắn, xoay người đi vào phòng bảo vệ: "Anh bảo tôi chạy thì tôi phải chạy à? Vậy chẳng phải là tôi sẽ mất mặt lắm sao?”

"Sao hả? Anh dám chống lại lệnh à?”

Ngô Lỗi nhanh chóng đuổi kịp và chặn cửa phòng bảo vệ. Một tay hắn chống nạnh, tay kia chỉ vào mũi Lăng Khôi: "Nếu anh không nhận hình phạt, tôi sẽ khiến anh phải cút xéo ngay bây giờ, có tin không?”

Lăng Khôi liếc nhìn Tô Duệ Hân phía sau Ngô Lỗi, cười nhạt nói: "Vợ tôi là Duệ Hân. Ở bệnh viện này, không ai có thể trừng phạt tôi, ngoại trừ vợ tôi. Anh chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên dưới trướng vợ tôi mà thôi. Anh không sợ vợ tôi sa thải anh à?”