Chiến Thần Phục Thù

Chương 95




Ngô Giai Giai nói: "Duệ Hân, cậu có gia đình rồi, giữ lại căn nhà đi. Giờ mình còn đang độc thân, thuê phòng cũng không sao cả. Lần này mang nhà của mình đi thế chấp vay ngân hàng, tuy rằng không bán được bao nhiêu tiền, nhưng dù sao cũng đủ để ngày mai phát lương, vượt qua được giai đoạn này đã rồi tính tiếp”.

Tô Duệ Hân ngập ngừng: "Mình là tổng giám đốc bệnh viện, lần này mình nhất định phải đứng ra gánh chịu. Cậu có thể làm đến mức này là mình đã cảm động lắm rồi”.

"Không, cậu đã có gia đình, bán nhà sẽ có nhiều ảnh hưởng lớn. Để mình”.

Hai người tranh cãi không dứt.

Đúng lúc này, Tô Bân gõ cửa văn phòng: "Tổng giám đốc Tô, chủ tịch Trương và Lý Long đến rồi”.

Tô Duệ Hân vui mừng khôn xiết nói: "Có khi nào họ đã đồng ý cho mình vay tiền rồi không? Chỉ cần họ đồng ý cho vay, cho dù lấy lãi cao cũng được, mau mời họ vào đây”.

Không lâu sau, chủ tịch Trương và Lý Long đã đến.

Khi Tô Duệ Hân nhìn thấy hai người này, cô hoàn toàn sững sờ.

Cô chỉ thấy có một nắm củi khô dày cộp buộc sau lưng mỗi người. Khi đến trước mặt Tô Duệ Hân, họ quỳ "phụp" một cái xuống đất.

Chủ tịch Trương lớn giọng nói: “Sếp Tô, xin lỗi, trước đây là do tôi ngu si tỏ vẻ với cô. Mong sếp Tô đừng so đo với tôi”.

Lý Long cũng gần như than thở: "Tôi là cổ đông lớn của Ngân hàng Hoa Hồng, trước đây vì không biết nên đã đắc tội với sếp Tô. Xin lỗi, giờ Ngân hàng Hoa Hồng chúng tôi đã phải nhận sự trừng phạt thích đáng, mong sếp Tô đừng so đo tính toán với chúng tôi”.

Vẻ mặt Tô Duệ Hân bối rối: "Các người…các người có ý gì?”

Không phải họ đến để cho vay tiền à?

Tại sao lại phải vác củi đến xin lỗi?

Lại còn quỳ xuống trước mặt mình?

Hơn nữa Tô Duệ Hân điều hành bệnh viện Bình An ở thị trấn Hoa Hồng bao năm nay, đương nhiên cô biết Lý Long là tay anh chị ở thị trấn Hoa Hồng, bình thường Tô Duệ Hân không dám khiêu khích tên đầu sỏ này.

Bây giờ tên đại ca này lại quỳ xuống trước mặt mình?

Thật đáng sợ.

Lý Long thút thít: "Vì chuyện lần trước đắc tội với sếp Tô nên chủ tịch Trương đã bị đuổi cổ rồi. Ngoài ra Ngân hàng Hoa Hồng của chúng tôi cũng đã bị niêm phong, phá sản. Đây là sự trừng phạt mà chúng tôi đáng phải gánh chịu, mong sếp Tô đừng truy cứu, Lý Long cảm kích vô cùng”.

Nghe ông ta nói vậy, Ngô Gia Gia và Tô Duệ Hân thực sự bị sốc.

Vì đắc tội với bệnh viện Bình An mà Ngân hàng Hoa Hồng bị niêm phong ư?

Chuyện này…

Từ khi nào mà Tô Duệ Hân lại có sự hậu thuẫn vững chắc như vậy?

Tại sao bản thân cô cũng không biết nhỉ?

“Sếp Tô, cầu xin cô đấy”, Lý Long lớn tiếng cầu xin, gần như muốn bước tới ôm lấy đùi Tô Duệ Hân.

Tô Duệ Hân thót cả tim, vội nói: "Được được được, tôi không so đo đâu”.

“Cám ơn, sếp Tô thật rộng lượng”, Lý Long nước mắt nước mũi giàn dụa.

Tô Duệ Hân tò mò hỏi: "Lý Long, vậy chuyện bệnh viện chúng tôi mượn tiền thì sao?”

Toàn thân Lý Long run lên: "Ngân hàng của chúng tôi đã đóng cửa rồi, giờ không còn tư cách cho các cô vay tiền nữa. Nhưng để bày tỏ sự chuộc lỗi, cá nhân tôi xin được bồi thường khoản tiền năm mươi triệu tệ cho sếp Tô, mong sếp Tô nhận lấy cho”.

Nói rồi Lý Long kính cẩn đưa ra một thẻ ngân hàng có dán ảnh, trên đó có ghi mật khẩu ngân hàng và tên tài khoản.

Tô Duệ Hân gần như nhảy dựng lên.

Cái gì?

Lý Long tặng năm mươi triệu tệ cho mình?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tô Duệ Hân không khỏi sợ hãi một hồi lâu, cô không dám tiếp tục nghĩ nữa.

"Không, tôi không cần tiền cho không. Ông đi đi, tuy rằng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thấy ông cũng chẳng dễ dàng gì, tôi sẽ không làm khó ông đâu”, Tô Duệ Hân rất không quen với tình hình như thế này, chỉ muốn họ mau chóng rời khỏi đây.

“Không được, nếu sếp Tô không nhận thì tôi không dám đi. Mong cô hãy nhận lấy, cầu xin cô đấy”, Lý Long gần như van nài.

Chủ tịch Trương cũng van xin: "Sếp Tô, xin hãy nhận lấy”.

"Chuyện này…", Tô Duệ Hân do dự mãi.

Ngô Giai Giai cũng sợ hãi, nhất thời không biết nói như thế nào.

Lúc này Tô Ba mới nói: "Sếp Tô, tôi nghĩ hay là cô cứ nhận lấy đi. Lý Long và chủ tịch Trương cũng là có thành ý, chúng ta không thể từ chối người có thành ý được”.

Tô Ba có thể đoán được ngay tất cả những chuyện này đều là do Lăng Khôi.

Thấy Tô Duệ Hân còn chưa tỏ thái độ gì, Tô Bân cầm luôn lấy thẻ ngân hàng: "Tôi thay mặt sếp Tô nhận lấy, các ông có thể đi được rồi!”

“Cảm ơn anh Tô Ba”, Lý Long cảm động đến mức gọi Tô Ba một tiếng là ‘anh’ rồi mới yên tâm cùng chủ tịch Trương vừa khóc vừa rời đi.

Hai người đàn ông mà lại khóc à?

Sau khi thấy cảnh này, nhiều người không khỏi cảm thấy sợ hãi. Bình thường Lý Long là một tay bá đạo, gió tanh mưa máu gì mà chưa từng trải qua, vậy mà giờ đây lại khóc lóc?

“Tô Ba, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, Tô Duệ Hân vẫn còn chưa tin.

"Tôi cũng không biết. Hai người này mới sáng sớm đã khóc lóc muốn gặp cô, nói là muốn xin lỗi cô”, đương nhiên Tô Ba sẽ không nói thật, hắn đưa thẻ cho Tô Duệ Hân: "Tiền cho không, không nhận thì cũng phí”.

Tô Duệ Hân cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng đành nhận lấy.

Đâu còn cách nào khác, đang thiếu tiền mà!

“Tô Ba, anh đi chuyển tiền vào tài khoản của công ty, ngày mai chuẩn bị trả lương”, Tô Duệ Hân nhìn tấm thẻ một hồi mới đưa lại cho Tô Ba.

Tô Ba vui vẻ cầm thẻ chuẩn bị ra ngoài.

Đúng lúc này, Trần Lâm từ bên ngoài cầm một cây gậy lớn đi vào, cười lớn: "Ở đây náo nhiệt thật. Tôi vừa nhìn thấy có hai tên đến ‘chịu đòn nhận tội’ vừa rời đi”.

Sự xuất hiện của Trần Lâm khiến bầu không khí trong văn phòng đột nhiên căng thẳng hẳn lên.

Tô Duệ Hân vội vàng đứng thẳng người, cung kính nói: "Sếp Trần, sao ông lại ở đây?”

Trần Lâm, người giàu nhất quận Ngô Giang.

Địa vị tách biệt nên những nơi như thị trấn Hoa Hồng, Trần Lâm hiếm khi đặt chân đến. Bình thường Tô Duệ Hân muốn gặp mặt ông ta cũng khó. Vậy mà bây giờ ông ta lại trực tiếp đến bệnh viện Bình An?

Tô Duệ Hân thầm cảm thấy lo lắng không yên.

Trần Lâm cười nói: "Lý Long làm việc không tốt, là tôi đã đuổi cổ ông ta. Ngân hàng Hoa Hồng bị đóng cửa cũng là do tôi. Tôi đã mở một ngân hàng Trần Thị mới, khoản tiền ba trăm triệu tệ đầu tiên sẽ cho bệnh viện Bình An vay với lãi suất 0% vô thời hạn và số tiền phải trả cũng không cố định”.

Nói xong, Trần Lâm lấy ra một văn bản và đưa cho Tô Duệ Hân: "Các điều khoản đã được soạn thảo sẵn rồi, sếp Tô ký tên là sẽ nhận được tiền ngay”.