Chiến Thần Phục Thù

Chương 97




Ngô Lỗi tự hào nói: "Là anh trốn làm trước, tôi chỉ phạt anh theo quy định của bệnh viện thôi. Cho dù Tổng giám đốc Tô có tới cũng sẽ đứng về phía tôi. Hơn nữa anh cũng chỉ là đồ ăn bám vô dụng mà thôi. Tổng giám đốc Tô vốn đã coi thường anh, sao có thể nói giúp anh được”.

Lăng Khôi mỉm cười: "Ý anh là, vợ tôi cũng không làm gì được anh à?”

Ngô Lỗi nói: "Ở bộ phận bảo vệ, tôi là to nhất. Mọi việc đều do tôi quyết định. Thằng nhóc con như cậu đừng có dùng sếp Tô để chèn ép tôi. Nếu không muốn cút xéo thì mau chịu phạt đi”.

"Khụ!”

Tô Duệ Hân đang đứng sau Lăng Khôi đột nhiên ho khan. Ngô Lỗi quay đầu lại nhìn, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng: "Sếp Tô, sao cô lại ở đây?”

Tô Duệ Hân đi qua Ngô Lỗi đến bên cạnh Lăng Khôi: "Sao giờ anh mới tới? Tôi đợi anh ăn cơm đến đói cả ra rồi đây”.

Hử?

Lăng Khôi lạnh cả người, tại sao Tô Duệ Hân lại đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào với mình?

Điều này không đúng lắm.

“Ngô Lỗi, Lăng Khôi là chồng của tôi, nếu anh cứ nói chuyện không trên không dưới như thế này thì anh đừng làm việc ở đây nữa”, Tô Duệ Hân nói thẳng, Ngô Lỗi sợ tới mức vội gật đầu xin lỗi: "Lăng Khôi, tôi xin lỗi”.

Lăng Khôi xúc động, có vẻ như vợ anh vẫn hết sức bảo vệ anh trước mặt người ngoài.

“Còn ngẩn ra đó làm gì, mau đi thôi, tôi mời anh ăn cơm!”, Tô Duệ Hân khoác tay Lăng Khôi bước ra ngoài, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Cô càng như vậy, Lăng Khôi càng cảm thấy sởn tóc gáy.

"Sao người anh lại run rẩy vậy? Mặt trời chói chang vậy mà anh lại bị cảm à?”, Tô Duệ Hân cảm thấy cơ Lăng Khôi run lên liền hỏi.

"Cơ thể thì vẫn ổn, nhưng trái tim thì hơi lạnh”, Lăng Khôi nói mà cảm thấy chột dạ.

“Lạnh gì chứ, lên xe đi, tôi mời anh đi ăn”, Tô Duệ Hân ấn Lăng Khôi vào ghế phụ rồi lái xe rời đi.

Xe phóng nhanh, trực tiếp rời khỏi thị trấn Hoa Hồng, đi càng lúc càng xa và đi vào một vùng núi non cằn cỗi.

Lăng Khôi có chút không yên: "Bà xã, giữa thanh thiên bạch nhật sao lại đến một nơi hẻo lánh như vậy?”

"Sao hả? Làm việc tội lỗi nên chột dạ à?”, vẻ mặt Tô Duệ Hân cứ như không.

Lăng Khôi vỗ ngực nói: "Chưa đến mức đó, anh chỉ nghĩ là trai đơn gái chiếc đến vùng núi không có người này cũng là một chuyện tốt, nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích rồi”.

“Phải đó, lát nữa sẽ cho anh kích thích”, một nụ cười ranh mãnh xuất hiện nơi khóe miệng của Tô Duệ Hân.

Xe tiếp tục lao về phía trước hơn mười kilomet, xung quanh là núi, không có người ở.

Tiếng sói rừng vang lên từ núi rừng hoang vu, cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

Thái độ của Tô Duệ Hân cùng dần trở nên kém nhiệt tình hơn: "Lăng Khôi, vấn đề nguồn vốn của bệnh viện đã được giải quyết. Anh có biết không?”

“Biết…không á? Anh không biết”, Lăng Khôi suýt nữa nói lộn, anh vội lắc đầu, giả vờ ngu ngơ không biết gì: “Nhanh thế mà đã giải quyết được rồi cơ à, chuyện tốt đấy nhỉ!”

“Tốt thì đúng là có tốt, nhưng tôi có rất nhiều câu hỏi không thể hiểu nổi”, Tô Duệ Hân vừa lái xe vừa nói: “Lý Long đã chủ động nhận tội xin lỗi và đưa cho tôi năm mươi triệu tệ. Sau đó Trần Lâm lại ra mặt, cũng coi như tặng không cho tôi ba trăm triệu tệ. Anh nói xem tại sao họ lại đối xử với tôi tốt như vậy?”

Lăng Khôi nói: "Có thể họ cảm thấy vợ anh là người tốt thôi!”

"Ha ha. Trên đời có nhiều người tốt như vậy, tại sao người có vận may như vậy lại cứ phải là tôi nhỉ?”, Tô Duệ Hân cười khẩy: “Anh có biết bên ngoài đang lan truyền tin đồn gì về tôi không?”

Lăng Khôi lắc đầu: "Tin đồn gì?”

Tô Duệ Hân tự giễu cười: "Người trong nhà họ Tô đang nói sau lưng rằng tôi là bồ nhí của cậu Lăng. Tất cả những vấn đề mà tôi gặp phải đều do cậu Lăng đứng phía sau giúp tôi xử lý”.

“Nói vớ vẩn, rõ ràng em chính là…”, Lăng Khôi suýt chút nữa định nói rằng rõ ràng em chính là vợ của cậu Lăng, nhưng vừa định nói thì Lăng Khôi phát hiện ra như thế không được đúng lắm.

Tô Duệ Hân phanh gấp, khiến xe quay ngang bên đường: “Anh cũng cảm thấy tôi là bồ nhí của cậu Lăng phải không?”

Lăng Khôi lắc đầu: "Không, không hề. Anh không nghĩ vậy”.

"Anh không chỉ nghĩ vậy mà còn nói ra nữa”, Tô Duệ Hân không chịu từ bỏ: "Lăng Khôi, không ngờ anh cũng nhìn nhận về tôi như vậy. Anh thực sự làm tôi quá thất vọng”.

Lăng Khôi rất muốn giải thích, nhưng tôi không biết nói thế nào.

"Xuống xe!”

Tô Duệ Hân kéo Lăng Khôi ra khỏi xe và để anh đứng bên lề đường.

Phía trước là một vùng đất hoang vu vô tận, cỏ dại mọc um tùm, rừng thì rậm rạp.

"Á!”

Tô Duệ Hân cúi người về phía trước và phát ra một tiếng thét xé ruột xé gan.

Tiếng thét dội ngược và đọng lại rất lâu.

Lăng Khôi lặng lẽ nhìn người phụ nữ trút nỗi buồn, nỗi tủi hờn mà thầm thở dài.

Một lúc sau, Tô Duệ Hân quay đầu lại nhìn chằm chằm Lăng Khôi: "Lăng Khôi, chuyện anh ở trong văn phòng với Ngô Giai Giai…cô ấy đã nói với tôi rồi, tôi không trách anh!”



Lăng Khôi thầm thở phào nhẹ nhõm, Ngô Giai Giai là một người tốt.

Ban đầu, Lăng Khôi có chút không hài lòng với Ngô Giai Giai, nhưng thời gian này anh thấy rằng người phụ nữ này khá tốt. Cô ta có trái tim lương thiện, tuy bề ngoài hà khắc nhưng lại là người nhiệt thành.

Tô Duệ Hân nói: "Trước kia khi anh và Lục Tử Ca dính líu với nhau, Lục Tử Ca đã đại diện phát ngôn miễn phí cho nhà họ Tô ba năm. Chuyện này tôi cũng không trách anh, tôi tin rằng giữa hai người không có gì cả. Người phụ nữ kiêu ngạo như Lục Tử Ca sẽ không để mắt tới anh đâu”.

Lăng Khôi lau trán với vẻ mặt không nói nên lời.

Tô Duệ Hân tiếp tục: "Trước kia anh cặp kè với Lý Lưu Tô, cô ấy đã nhiều lần nói đỡ cho anh, tôi cũng không trách anh. Tôi tin rằng giữa anh và cô ấy không có chuyện gì cả, một tiểu thư nhà giàu như cô ấy cũng sẽ không để ý tới anh đâu”.

Lời nói, mặc dù tổn thương.

Nhưng Lăng Khôi đã rất xúc động, anh nghe mà cảm thấy ấm áp.

Tô Duệ Hân nói: "Nhưng người phụ nữ ôm anh ở nhà ga xe lửa rốt cuộc là ai? Tôi rất để tâm đến chuyện đó. Tôi đã luôn cố gắng thuyết phục bản thân đừng nghĩ đến chuyện đó, nhưng tôi không thể làm được”.

"Tôi có thể cho phép người đàn ông của tôi là một kẻ vô dụng, tôi cũng có thể chấp nhận anh ta là một kẻ vô dụng, tôi có thể nhẫn nhịn việc anh ta chơi bời lêu lổng, chỉ cần anh ta một lòng một dạ đối tốt với tôi thì tôi đều có thể chịu đựng. Điều duy nhất tôi không chịu đựng được là người đàn ông của tôi dan díu với người phụ nữ khác”.

"Vốn dĩ tôi cũng không muốn tìm anh nói chuyện này, nhưng giờ tôi cũng đã vô duyên vô cớ trở thành bồ nhí của người khác, tôi chợt hiểu được sự uất ức lúc trước của anh nên tôi bằng lòng cho anh một cơ hội để giải thích, cũng là cho mình một cơ hội”, Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, điều tôi muốn nói với anh là, tôi không quen biết cậu Lăng nào hết, tôi cũng chưa từng gặp người này. Giữa chúng tôi vô cùng trong sạch, giờ anh cũng nên thẳng thắn với tôi rồi chứ?”

Tô Duệ Hân đã rất thẳng thừng.

Lăng Khôi đã rất xúc động trước hành động của cô.

Cô ấy làm như vậy, cho thấy rằng trong lòng cô ấy vẫn nghĩ đến mình, có nghĩa là cô ấy vẫn rất quan tâm đến cảm giác của mình.

Nhưng anh có thể thú nhận chuyện Huyết Vũ với cô ấy được sao?

Nếu nói ra tất cả mọi chuyện thì trời long đất lở, Tô Duệ Hân có thể chấp nhận được thân phận của mình hay không?

Lăng Khôi lấy trong túi ra một bao thuốc, run rẩy đốt một điếu rồi hít một hơi thật sâu, lúc này anh mới khôi phục được một chút bình tĩnh.

Tô Duệ Hân nói tiếp: "Nếu anh thật sự có chuyện gì với cô ta, chỉ cần anh thành thật với tôi, Tô Duệ Hân tôi cũng có thể cho anh một cơ hội làm lại từ đầu. Nếu anh dám giấu diếm tôi hoặc là lừa dối tôi, vậy thì giữa hai chúng ta vẫn nên cắt đứt quan hệ, đường ai nấy đi thì hơn”.