Chiến Thần Phục Thù

Chương 319




Lăng Khôi đã bắt đầu xem trọng tu vi cá nhân từ khi nào?

Mặc dù trước đây lúc Lăng Khôi là Trấn Đông Vương thì đã rất xem trọng, nhưng xem trọng thật sự là sau khi ở núi Tuyết Long.

Sau đó là khi Lăng Khôi trở về Trung Hải, mới hoàn toàn coi trọng thực lực tu vi.

Mà khi Lăng Khôi trở thành tông sư võ thuật, sự coi trọng đối với thực lực tu vi đã đạt đến bước trước nay chưa từng có.

Đại tông sư quá mạnh!

Đây là cảnh giới mà một người bình thường không thể nào tưởng tượng.

Có nội kình, có thể phóng nội kình, giết người trong không khí.

Nhưng nội kình là gì thì Lăng Khôi vẫn không biết.

Cũng chính vì quá nhiều cái không biết, mới khiến Lăng Khôi ham muốn học hỏi, rất mực khiêm tốn, luôn duy trì sự khiêm nhường.

Sách cỗ mà đạo sĩ Trung Nguyên để lại, mặc dù số lượng chữ không nhiều, nhưng từng chữ đều sâu sắc, từng câu đầy tinh hoa, nhắm thẳng vào chân lý.

Mỗi một câu, mỗi một chữ đều khiến Lăng Khôi có một loại giác ngộ thấu hiểu triệt để.

Ba tiếng đồng hồ, Lăng Khôi vẫn luôn đắm chìm trong đó. Xem xong tất cả ghi chép, cũng tập luyện lại một lượt theo những ghi chép này.

Có điều Lăng Khôi chỉ có thể tập luyện phần rất ít.

Tuy là như thế, Lăng Khôi đã cảm nhận được võ thuật của anh đã có một bước nhảy vọt về bản chất.

Trong thời gian ngắn muốn tiến hơn một bước thì rất khó.

Lúc này Lăng Khôi mới dừng lại, thu hai tay, đứng tấn, hít thở sâu một hơi: “Giác ngộ thật sâu sắc, đạo sĩ Trung Nguyên giống như một ao hồ, một người bước vào hồ thì không cách nào nhìn trộm toàn bộ, cần phải trải qua vô số lần rèn luyện, mới có thể đi khắp mỗi ngóc ngách của hồ”.

Với thiên phú như Lăng Khôi thì đã được là nghịch thiên rồi.

Tuy là thế, Lăng Khôi cũng chỉ có thể học được một phần nhỏ bên trong.

“Toàn cảnh ghi chép ba trăm lẻ sáu loại giác ngộ, mà mình chỉ có thể giác ngộ hoàn toàn sáu loại trong số đó. Ba trăm loại giác ngộ còn lại, mình đều không cách nào theo đuổi. Dù thế, sức mạnh của mình cũng có bước nhảy vọt về bản chất”.

Lăng Khôi vô cùng khâm phục.

Mới sáu loại giác ngộ mà đã có công dụng kỳ lạ như vậy rồi.

Nếu có thể giác ngộ toàn bộ một cách triệt để, vậy thì tốt quá!

“Cảm ơn tiền bối”.

Lăng Khôi chắp tay với người đá, coi người đá này là đạo sĩ Trung Nguyên.

Chớp mắt, Lăng Khôi nảy sinh ra một nghi ngờ.

Nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên chỉ ghi chép ba trăm lẻ sáu loại giác ngộ thôi sao?

Lẽ nào không có thứ khác?

Lăng Khôi không tin lắm.

Nhân vật ghê gớm như vậy, chắc hẳn phải để lại nhiều thứ mới đúng.

Kết quả Lăng Khôi lục tung nơi này một lượt, thật sự không phát hiện bất cứ thứ gì khác.

Lăng Khôi không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

Cuối cùng, trở về bên cạnh người đá, Lăng Khôi bắt đầu quan sát người đá này.

Nếu là người khác có lẽ không nhìn ra manh mối gì.

Nhưng bản thân Lăng Khôi là một đại sư điêu khắc đứng đầu, sau khi nhìn kĩ thì phát hiện một vấn đề, kỹ thuật điêu khắc người đá này vô cùng tinh xảo, sinh động như thật.

Nếu tô màu lên, có thể trở nên giống như người thật.

Nhưng có một điểm khiến Lăng Khôi chú ý, đó là hai mắt của người đá, vị trí con ngươi lộ ra màu đen đậm.

Giống hệt như mắt thật.

Hoặc là nói đây chính là mắt thật.

“Đôi mắt này là mắt thật”, Lăng Khôi không nhịn được đến gần xem kỹ hơn, sau đó giơ tay ra chạm vào mắt.

“Rắc!”

Đôi mắt chuyển động.

Sau đó chợt nhìn chằm chằm vào Lăng Khôi.

Giống như ánh mắt cá chết, liếc xéo Lăng Khôi.

Vãi chưởng, chuyện gì đây?

Lăng Khôi không tự chủ lùi về sau mấy bước, sởn hết gai ốc.

Quá đáng sợ!

Tiếp đó, người đá cử động.

Chợt vung quyền đánh về phía Lăng Khôi.

Vừa nhanh vừa mạnh.

Lăng Khôi trượt về sau theo bản năng, muốn tránh né đòn đánh.

Nhưng lại chậm một bước, lồng ngực của Lăng Khôi bị cú đấm của người đá đánh trúng.

Sức mạnh cực lớn.

Cơ thể Lăng Khôi lập tức lùi về sau liên tục, lồng ngực hết sức khó chịu, suýt nữa không nhịn được mà nôn ra máu.

“Người đá này mạnh quá, còn mạnh hơn nhiều so với nắm đấm của Lam Ngạo Thiên”.

Sau khi Lăng Khôi đứng vững thì lập tức bày tư thế, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Mà lúc này người đá lại tiến một bước, lại một lần nữa vật tay.

Túm một bên thuận tay xoay ngược, túm hai tay khóa lại.

Đây là đòn đánh vật một tay.

Mọi sự chống cự của Lăng Khôi đều bị tay của người đá nghiền nát.

Quyền cước của nó còn rắn chắc hơn sắt thép, nội kình của Lăng Khôi càn quét phía trên, ngay cả gãi ngứa cũng không làm được.

Kết quả Lăng Khôi bị nó xách thẳng lên.

Không ổn!

Tên nay quá mạnh, anh căn bản không thể nào chống lại.

Trái tim Lăng Khôi đã treo lơ lửng, cảm giác sắp lạnh cóng.

Đúng lúc này người đá túm lấy Lăng Khôi, vung mạnh lên phía đỉnh đầu!

“Phần phật!”

Trên đỉnh đầu rõ ràng là trần nhà kiên cố, nhưng người đá túm lấy Lăng Khôi, cố gắng chọc thủ trần nhà.

Lăng Khôi sợ đến mức da đầu tê rần, lần nữa khi bình tĩnh lại, anh phát hiện mình đã đến một tầng lầu khác.

Lăng Khôi tưởng rằng đầu mình vừa sắp đụng vào trần nhà, ai ngờ được lại đến một tầng lầu hoàn toàn mới!

“Đây là tầng sáu? Không đúng, từ bên ngoài nhìn lầu Tích Sơn rõ ràng chỉ có năm tầng”.

Thoáng chốc Lăng Khôi đã hiểu.

Nhìn từ bên ngoài, năm tầng rất cao, cộng thêm chóp nhọn của tòa lầu, hoàn toàn có đủ không gian xây dựng tầng sáu.

Đây là một gác lửng.

Cho dù từ bên ngoài lầu hay là trong lầu, đều không nhìn thấy tầng sáu.

Ẩn giấu quá tốt.

Sau khi người đá đưa Lăng Khôi đến tầng sáu, lại quay về tư thế không nhúc nhích, không có gì khác với tầng năm.

“Người đá này hình như có ý thức rất kỳ lạ”.

Nếu không phải sau khi Lăng Khôi tiếp xúc với võ thuật đã quen nhìn mấy chuyện kỳ lạ, chỉ sợ đã bị người đá kỳ dị này dọa sợ chết khiếp rồi.

Sau khi bình tĩnh lại, Lăng Khôi bắt đầu quan sát xung quanh.

Tầng này không to bằng bên dưới, nhưng cũng có mấy nghìn mét vuông.

Lối kiến trúc nhà ở gồm một đại sảnh và ba phòng. Trong đó một phòng sách, một phòng khách, một phòng ngủ.

Mà vị trí Lăng Khôi đứng là đại sảnh.

Ghế sofa gỗ đỏ, ghế bành, bàn vuông.

“Chẳng lẽ, đây chính là nơi đạo sĩ Trung Nguyên sinh sống?”

Lăng Khôi ngẫm nghĩ, nơi này được ẩn giấu kín kẽ như thế, hiển nhiên không tầm thường. Bình thường đạo sĩ Trung Nguyên ở tầng năm lúc bế quan tu luyện, chắc là sống ở tầng sáu.

Phía trước đại sảnh, có một tấm bảng treo ngang – Văn chính võ trực.

Bên trái có một miếng gỗ treo thẳng, viết một câu: Trèo đèo lội suối Tích Sơn bảy tầng lầu.

Bên phải cũng treo một miếng gỗ, câu sau: Trăm năm giữ nước dưới hồ nghìn bãi tha ma.

Thư pháp tinh xảo, ngụ ý cũng rất sâu xa.

Chắc hẳn là lời răn dạy lúc còn sống của đạo sĩ Trung Nguyên, bao hàm ý chí của đạo sĩ Trung Nguyên. Cách nhau hai trăm năm, dường như Lăng Khôi cảm nhận được lòng nhiệt huyết hăng hái ập đến.

Lăng Khôi nhìn không hiểu lắm.

Văn chính võ trực, rất dễ hiểu, chính là văn phải chính trực, võ phải ngay thẳng, một đời làm người, đường đường chính chính.

Trèo đèo lội suối không cần nói nhiều, Tích Sơn bảy tầng lầu là ý gì?

Lầu Tích Sơn là thứ mà bây giờ Lăng Khôi nhìn thấy, cũng chỉ có sáu tầng lầu thôi mà.

Tầng thứ bảy ở đâu?

Trăm năm giữ nước, chắc chắn là nói đạo sĩ Trung Nguyên thuở bình sinh đã bảo vệ chốn cực lạc Trung Hải này một trăm năm.

Dưới hồ chắc chắn là hồ dưới chân, chẳng lẽ dưới hồ có một ngôi mộ?

Cái này hơi khoa trương rồi nhỉ?

Lăng Khôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.

Anh bước qua một căn phòng khác.