Chiến Thần Phục Thù

Chương 320




Trang trí trong phòng chủ yếu là màu tím, có lẽ là nơi nữ ở. Bàn trang điểm vẫn được bảo quản tốt, trên bàn còn có một hộp phấn đã cũ, biến chất. Trên bức tường bên cạnh có treo một bộ trang phục biểu diễn, chứng tỏ người phụ nữ này là một nghệ sĩ biểu diễn kịch.

Trên đầu giường treo một bức chân dung.

Hai trăm năm trước đây không có chất liệu màu, cho nên bức tranh này chỉ được vẽ phác họa đen trắng.

Người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ quần áo cổ trang thời xưa.

Lăng Khôi nhìn bức chân dung này, vô cùng kinh ngạc.

“Bức chân dung này có vài phần giống với Thủy Nguyệt, lẽ nào người này có quan hệ gì đó với Thủy Nguyệt?”

Lăng Khôi càng tò mò hơn về thân phận lai lịch của Thủy Nguyệt.

Người phụ nữ sống trong căn phòng này và đạo sĩ Trung Nguyên có quan hệ gì?

Không thể giải thích được, Lăng Khôi chỉ có thể lắc đầu, thở dài.

Rời khỏi căn phòng, Lăng Khôi vào phòng đọc sách.

Trong phòng đọc sách có mùi ẩm mốc và mực nước.

Trên tường treo rất nhiều tranh thư pháp, có thể thấy đạo sĩ Trung Nguyên trước đây rất thích luyện thư pháp. Trên bàn cũng bày rất nhiều tượng điêu khắc, không khó để nhận ra đạo sĩ Trung Nguyên cũng là một nhà điêu khắc.

Trên kệ sách còn có rất nhiều sách về số học, đại lý và thiên văn học.

Hai trăm năm trước, khoa học kỹ thuật chưa phát triển, lúc đó mọi người còn nghĩ tới khoa thi của triều đình, rất ít người quan tâm đến sách báo khoa học. Đạo sĩ Trung Nguyên được coi là bậc tri thức tiên tiến.

Trong phòng đọc sách lưu lại những sở thích của đạo sĩ Trung Nguyên, nhưng không hề có sách báo liên quan đến võ thuật.

Cuối cùng, Lăng Khôi đến phòng ngủ.

Phòng ngủ không lớn, khoảng trăm mét vuông, trên sàn trải thảm đỏ.

Đầu giường treo một bức chân dung.

Đó là một người đàn ông anh tuấn, mặc bộ võ phục màu đen, tay cầm kiếm dài, trông vô cùng oai phong.

Chỉ là mắt của người đó đang nhắm.

Đạo sĩ Trung Nguyên là người mù ư?

Lăng Khôi không khỏi nghĩ đến đôi mắt bị kẹp trên người đá. Lẽ nào đôi mắt này có liên quan đến đạo sĩ Trung Nguyên.

Không thể nào.

Lăng Khôi lắc đầu.

Đạo sĩ Trung Nguyên đã chết hai trăm năm rồi, sớm hóa thành tro bụi, mắt của cụ ấy sao có thể được bảo quản tốt như vậy chứ?

Nhưng nếu đôi mắt trên người đó không phải của đạo sĩ Trung Nguyên thì là của ai?

Không thể biết được.

Sau khi gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, Lăng Khôi bắt đầu quan sát xung quanh.

Căn phòng rất trống trải, không có đồ đạc gì khác.

Thứ duy nhất chính là một cuốn sách cổ đặt trên giường.

Lăng Khôi cầm lên xem, vô cùng kinh ngạc.

Trên bìa có viết dòng chữ lớn bắt mắt: Kình Lạc Hải Lan Kinh.

Cuốn sách vô cùng cũ kỹ.

Lật mở trang đầu tiên, Lăng Khôi ngay lập tức dòng chữ làm cho kinh ngạc.

“Cá voi chết đi, vạn vật sinh tồn. Khi cá voi cảm nhận được rằng nó sắp chết, có sẽ tìm một nơi không có ai, lặng lẽ chìm xuống đáy biển, rời khỏi thế giới cô đơn này. Xác của nó sẽ trở thành thức ăn cho các sinh vật ở biển sâu, thậm chí có thể duy trì một phần nhỏ của hệ sinh thái trong hai năm. Đây là món quà cuối cùng nó lưu lại cho biển cả”.

“Nhất niệm thành biển, nhất niệm thành núi, cá voi rơi mười dặm, vạn vật cùng sinh sôi”.

“Tôi lang thang trên biển cả nửa đời người, nửa đời làm bạn với cá voi, cuối cùng cũng đến được Trung Hải. Gìn giữ đất đai trăm năm, về với đất là niềm vui, viết ra cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh này. Xin cho tôi là con của biển cả, xin cho tôi là con cá voi khổng lồ, xin cho tôi được chết là cá voi rơi xuống đáy biển. Tôi chết trăm năm, vạn vật sinh sôi”.

“…”

Lăng Khôi không ngừng xem tiếp phía sau, ghi nhớ hết những câu tâm pháp trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh.

Ngàn chữ hùng hồn, khí thế hừng hực.

Thứ mà anh ghi nhớ lại là bí kíp võ thuật, đồng thời cũng giải thích về cuộc đời của đạo sĩ Trung Nguyên.

Có bốn câu đề rằng: “Biển đến cuối cùng trời làm bờ, trèo lên đỉnh núi chính là đỉnh; cá voi rơi mười dặm có vạn sinh vật, nhất niệm trăm năm hỏi siêu phàm.

Da đầu Lăng Khôi tê dại.

“Lời này thật khí phách, Kình Lạc Hải Lan Kinh thật khí phách. Không ngờ đạo sĩ Trung Nguyên lại có thể tạo ra được bí kíp võ công như vậy. Thật tài giỏi! Ngay cả những câu tâm pháp trong Xích Dương Cửu Thiên cũng không thể so sánh với cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh này.

Lăng Khôi thật sự sợ hãi

Tất cả điều này cho thấy mong muốn cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên, cụ ấy đang theo đuổi cảnh giới vượt qua cảnh giới tông sư.

Đại tông sư đúng là danh bất hư truyền.

Lăng Khôi ngồi xuống, muốn thực hành theo phương pháp tu luyện trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh.

Nhưng không thể luyện được.

Thử lại lần nữa vẫn không luyện được.

“Sao lại vậy chứ? Theo lý mà nói, mình là đại tông sư rồi, đáng lẽ phải tu luyện được chứ. Lẽ nào thực lực tu vi của đại sư Trung Nguyên này đã vượt qua tông sư rồi?”

“Trên đời này thật sự có cảnh giới trên cả tông sư sao?”

Nếu có thật thì quả là quá đáng sợ.

Tông sư vốn đã sở hữu sức mạnh kinh người, nếu vượt qua tông sư thì không biết sẽ còn đáng sợ đến mức nào?

Lăng Khôi không dám nghĩ đến điều đó.

“Trên đời này, đương nhiên có cảnh giới trên cả tông sư”.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

“Ai?”

Lăng Khôi đột ngột quay người lại, nhìn thấy người đến là Thủy Nguyệt, mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Người phụ nữ này có vấn đề à?

Sao nói chuyện không có đầu có cuối gì vậy?

Bà ta bước đi không thể phát ra chút âm thanh nào sao?

Nhưng Lăng Khôi không hề tỏ ra bất mãn: “Bà tỉnh rồi à?”

Thủy Nguyệt lạnh lùng nói: “Tôi không tỉnh lẽ nào phải chết sao?”

Không thể nói chuyện được nữa rồi.

Lăng Khôi đành phải tiếp tục câu hỏi trước đó: “Tôi thấy cảnh giới tông sư đã vô cùng đáng sợ rồi. Nếu trên đời này còn có cảnh giới vượt qua cả tông sư, vậy chẳng phải là muốn bay lên trời sao?”

Thủy Nguyệt nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Tông sư đương nhiên là rất lợi hại, nhưng trên thế giới rộng lớn này không gì là không có. Tông sư vĩnh viễn không phải là đỉnh cao nhất của thế giới này”.

“Cho dù là tông sư thì cũng có sự phân chia cao thấp khác biệt. Mới bước vào cảnh giới tông sư, kình khí chuyển động khắp xương khớp, đây là bước đầu tiên. Tiến xa hơn nữa, có thể phóng ngoại kình ra ngoài. Hiện giờ cậu đang ở trình độ này”, Thủy Nguyệt không khách khí nói: “Nói thẳng ra thì cậu được coi là xếp hạng chót trong cấp tông sư”.

Lăng Khôi chịu đả kích nặng nề.

Thủy Nguyệt nói tiếp: “Cấp thứ ba của tông sư là Khí Trầm Áp. Chỉ khi tiến vào cảnh giới này mới coi như là có chút năng lực. Nhưng Khí Trầm Áp cũng chỉ là bước khởi đầu của tông sư. Con đường cậu phải đi vẫn còn rất dài”.

Thái độ của Lăng Khôi trở nên khiêm tốn: “Cấp mạnh hơn Khí Trầm Áp là gì?”

Thủy Nguyệt nói: “Cấp tiếp theo của Khí Trầm Áp là Đại Không Cử. Tức là dịch chuyển đồ vật trong không trung, vụt lên không chế ngự kiếm. Rất khó có thể đạt được cảnh giới này. Nó đòi hỏi cậu phải kiểm soát nội kình của mình ở một cấp độ cao hơn”.

Đại Không Cử.

Lăng Khôi thầm ghi nhớ lại, tiếp tục hỏi: “Sau Đại Không Cử còn có gì không?”

Thủy Nguyệt nói: “Đương nhiên là có rồi. Đó là cảnh giới cao hơn, tên Bách Kình Cung. Cảnh giới này là cảnh giới bây giờ cậu thậm chí không thể tưởng tượng nổi. Nội kình mở rộng, tự thành cung điện. Trong mười năm cậu có thể đạt đến cấp này đã là giỏi lắm rồi”.

Đại Không Cử, Bách Kình Cung.

Lăng Khôi cảm thấy hô hấp của mình trở nên đình trệ.

Con đường phía trước còn dài vậy sao?

Lăng Khôi khiêm tốn như một cậu học trò, nói: “Vậy thì Bách Kình Cung có lẽ là đỉnh cao của tông sư rồi nhỉ?”