Chiến Thần Phục Thù

Chương 318




“Những lời này, cho dù bà có tin hay không, tôi đều nói ra từ tận đáy lòng. Bây giờ tôi đã xác định được bà là người thế nào rồi”.

“Vợ tôi là một người bình thường, cô ấy từ nhỏ đã học y thuật, hy vọng sau này có thể chữa bệnh cứu người. Cô ấy là một bác sĩ có tấm lòng nhân hậu. Hôm nay, Trung Hải bùng phát dịch bệnh, cô ấy dẫn người đến hỗ trợ cứu chữa, nhưng lại bị người ta gây chuyện, đánh đến mức vỡ đầu. Cô ấy là một người có tấm lòng lương thiện thuần khiết như kim cương. Cô ấy không thể chết, không thể chết được”.

“Có người đã khâu đầu lại cho cô ấy để ngăn xuất huyết não, nhưng não đã chết lâm sàng, không còn ý thức. Bây giờ cần thuật kiểm soát tâm trí của bà để kích thích ý thức của cô ấy”.

“Tôi cầu xin bà, hãy cứu cô ấy”.

Lăng Khôi nói xong từng chữ, cuối cùng khấu đầu bái lạy: “Cầu xin bà”.

Thủy Nguyệt chậm rãi xoay người, nhìn người thanh niên trước mặt.

Bà ta nhìn chăm chú anh một hồi lâu.

“Tôi rất thích nghe những lời cậu vừa nói”, Thủy Nguyệt đứng chắp tay sau lưng: “Có điều cái giá mà cậu phải trả cho việc trở thành đồ đệ của tôi, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu đấy...”

Thủy Nguyệt vẫn chưa nói xong, Lăng Khôi đã cắt ngang: “Tôi muốn bái bà làm sư phụ, dù có chết cũng không hối hận”.

“Đỡ cô ấy lên, để tôi xem thử có cứu được không”, Thủy Nguyệt cũng dứt khoát. Đợi sau khi Lăng Khôi đặt Tô Duệ Hân lên ghế sofa bên cạnh, Thủy Nguyệt mới cúi đầu kiểm tra vết thương.

Lăng Khôi lặng lẽ đứng bên cạnh, anh thậm chí không dám thở mạnh vì sợ ảnh hưởng đến Thủy Nguyệt.

Một lúc sau, Thủy Nguyệt dừng tay rồi ngạc nhiên hỏi: “Người trước đây từng chữa trị cho cô ấy là ai?”

Lăng Khôi hơi suy nghĩ rồi nói thẳng: “Là Tô Kinh Hồng”.

Thủy Nguyệt lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe về người này. Nhưng kỹ thuật của người này thực sự rất cao siêu. Vốn dĩ chấn thương nặng như vậy chắc chắn sẽ chết. Nhưng cô ta lại có thể khâu vết thương và ngăn không để xuất huyết não. Quan trọng hơn là cô ta đã giúp vợ cậu giữ lại một hơi thở. Nếu không có hơi thở này thì vợ cậu đã chết từ lâu rồi”.

Mặc dù Lăng Khôi vẫn luôn cho rằng y thuật của Tô Kinh Hồng rất cao siêu, nhưng anh vẫn không khỏi ngạc nhiên khi được nghe điều này.

Thủy Nguyệt nói: “Vợ của cậu cũng không phải là một người bình thường, nếu không cô ấy đã chết từ lâu rồi”.

Lăng Khôi run rẩy hỏi: “Vợ tôi, còn có thể cứu được không?”

Thủy Nguyệt nói với vẻ nghiêm trọng: “Chỉ nắm chắc được ba mươi phần trăm. Để tôi thử xem”.

Nói xong, Thủy Nguyệt ngồi xếp bằng, đưa hai tay ra trước mặt xếp thành hình trái tim, rồi đột nhiên đẩy mạnh vào phần não của Tô Duệ Hân.

“Vù!”

Lăng Khôi đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, như thể có một luồng sức mạnh khổng lồ quét ra ngoài.

Sau đó, anh thấy cơ thể của Thủy Nguyệt bất động, chỉ có đôi mắt đang không ngừng lưu chuyển, cơ thể Tô Duệ Hân lần đầu tiên run lên.

Đây chính là thuật kiểm soát tâm trí sao?

Thật thần kỳ.

Lăng Khôi chăm chú nhìn không chớp mắt.

Một lúc lâu sau, cả người Thủy Nguyệt đổ đầy mồ hôi, cuối cùng ngay cả cơ thể cũng run lên, sắc mặt tái nhợt, như thể bị kiệt sức.

Lăng Khôi không cần nghĩ cũng biết rằng việc thi triển thuật kiểm soát tâm trí của Thủy Nguyệt đòi hỏi một cái giá rất đắt.

“A!”

Thủy Nguyệt đột nhiên gầm lên, sau đó phun ra một ngụm máu.

Bà ta uể oải dựa vào ghế sofa rồi không ngừng thở hổn hển.

Lăng Khôi vội vàng đưa cho bà ta một cốc nước nóng: “Bà không sao chứ?”

Thủy Nguyệt uống xong một cốc nước nóng, mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao. Chỉ là gặp phải tình huống đặc biệt mà thôi”.

“Vậy vợ tôi… cô ấy thế nào rồi?”

Lăng Khôi đã cẩn thận xem tình hình của Tô Duệ Hân, thấy cũng không có tiến triển gì rõ rệt nên anh cũng khó tránh khỏi lo lắng.

Thủy Nguyệt vô cùng mệt mỏi cho biết: “Một lần thi triển thuật kiểm soát tâm trí không đủ để cô ấy có thể tỉnh lại. Nhưng cô ấy đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất, tôi có thể đọc được ký ức của cô ấy từ ý thức của cô ấy. Điều này cho thấy trung tâm vỏ đại não vẫn còn nguyên vẹn. Tiếp theo, sau khi tôi thi triển thuật kiểm soát tâm trí thêm vài lần nữa là cô ấy có thể hồi phục”.

Lúc này Lăng Khôi mới cảm thấy thật sự yên tâm.

“Cảm ơn bà!”

Lăng Khôi mạnh mẽ chắp tay thành quyền.

Thủy Nguyệt xua tay nói: “Tôi rất mệt, cần phải nghỉ ngơi. Cậu hãy đi dạo một vòng đi”.

“Bây giờ cậu đã là đồ đệ của tôi, cậu cũng có thể đi tham quan lầu năm của Túy Tiên Lầu”, nói xong câu cuối cùng, Thủy Nguyệt bèn dựa vào ghế sofa rồi ngủ thiếp đi.

Tư thế ngủ của bà ta giống như một đứa bé gái.

Bên ngoài nắng như thiêu đốt, nhưng ở đây lại hơi âm u.

Lăng Khôi lấy chiếc chăn bên cạnh đắp cho bà ta: “Thủy Nguyệt. Cảm ơn bà”.

Sau đó anh nhìn sang Tô Duệ Hân, cô từ từ khôi phục lại nhịp thở đều đặn, trông cô không khác gì một người bình thường đang say giấc.

Da mặt hồng hào, xinh đẹp như hoa.

Lăng Khôi đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của cô: “Duệ Hân, anh đã để em phải chịu khổ rồi. Là anh không chăm sóc tốt cho em. Sau này, anh nhất định sẽ không để ai bắt nạt em nữa. Em ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon. Khi em tỉnh dậy, em sẽ thấy rằng mọi thứ đã khác”.

Lúc này, Lăng Khôi cảm thấy mình thật hạnh phúc và thế giới này thật tươi đẹp.

Một lúc lâu sau, Lăng Khôi điều chỉnh lại tâm trạng rồi chậm rãi đứng dậy.

Lầu năm chính là nơi mà anh vẫn muốn đặt chân đến.

Nơi đó là nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên năm xưa.

Cuối cùng, sau khi nhìn hai người phụ nữ đang say ngủ, Lăng Khôi từ từ bước lên lầu năm.

Lầu năm dường như là một thế giới khác.

Các bức tường ở đây đều được làm bằng một loại vật liệu đặc biệt.

Mặc dù không phải là thép không gỉ, nhưng còn cứng hơn cả thép không gỉ.

Lăng Khôi đưa tay ra đập thử vài cái, nhưng vẫn không biết đây là cái gì: “Cứng quá! Hai trăm năm trước dường như vẫn chưa có bê tông cốt thép, không biết đạo sĩ Trung Nguyên đã dùng vật liệu gì”.

Lầu năm rất trống trải, vừa nhìn đã có thể thấy hết toàn bộ. Nơi này rộng hơn hai mươi nghìn mét vuông.

Toàn bộ mặt sàn có hình Thái Cực, vị trí trung tâm có một người bằng đá với thư thế đang đứng.

Người đá đó cao hai mét.

Cũng có thể nói là một tượng đá.

Tượng đá phủ đầy bụi và trông không có chút sức sống, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên bề mặt người đá được khắc đầy chữ.

Nhìn kỹ hơn, có thể phát hiện trên mặt đất và trên tường đều khắc đầy chữ.

Lăng Khôi chợt hiểu ra: “Đây chính là tất cả những gì kinh điển và lĩnh hội của đạo sĩ Trung Nguyên sau khi giác ngộ đã để lại ở đây, nó là tập hợp những tích lũy tu luyện cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên”.

Bách Gia Quyền, Hình Ý Quyền, Thái Cực Quyền, Đường Lang Quyền.

Vô số kỹ thuật võ thuật được ghi lại ở đây.

Đó là những ghi chép rất tản mạn, nếu không phải là tông sư võ thuật, đọc xong những pháp môn tản mạn này rồi tu luyện theo, e rằng chắc chắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Lăng Khôi có những kiến thức tích lũy sâu sắc đối với Bách Gia Quyền, vì vậy mà anh có thể hiểu được rất nhiều chỉ trong nháy mắt.

Trái tim nông nổi ban đầu rất nhanh đã bình tĩnh lại, anh bắt đầu luyện tập dựa theo những ghi chép ở trên đó.

Chỉ sau một lát, Lăng Khôi đã có rất nhiều thu hoạch.

Những kỹ năng đấm bốc và kỹ thuật chiến đấu mà anh từng thành thạo đều thật thô thiển.

Mà mỗi câu chữ được khắc ở đây đều đang cải thiện kỹ thuật của anh.

Mỗi một lần cải thiện, đều mang lại hiệu quả nổi bật đối với sự tiến bộ của Lăng Khôi…