Tô Thần đáp: "Tô Duệ Hân bị người ta đánh vỡ sọ não ở thị trấn Tào Dương, sau đó cấp cứu không được, nghe nói là... đã chết rồi”.
Lúc nói ra câu này, Tô Thần không có chút thương hại nào, chỉ là cảm thấy hơi buồn.
Bà cụ Tô không thấy thương cảm, lạnh lùng hừ một tiếng: "Chết thì cũng đã chết rồi. Lúc đầu chúng ta có ý để nó quay về nhà nhưng nó từ chối. Lần này xảy ra chuyện như vậy, cũng là do nó tự làm tự chịu”.
Tô Thần nói: "Cháu lo không biết anh Lăng có tức giận mà trong cơn thịnh nộ ra tay với nhà họ Tô chúng ta hay không? Dù sao chuyện thị trấn Tào Dương lần này cũng gián tiếp liên quan tới nhà họ Tô mà”.
Bà cụ Tô lắc đầu: "Không sao. Chúng ta chẳng làm gì cả, chỉ bán bản quyền sáng chế cho Cửu gia mà thôi. Dù thế nào cũng không thể trách chúng ta được. Cho dù cậu Lăng có ác độc đến mức nào cũng không thể không phân rõ phải trái”.
Tô Thần suy nghĩ cẩn thận, thấy quả thật cũng có lý: "Cũng đúng, Tô Duệ Hân chết rồi, tập đoàn Nhân Hòa sẽ bị diệt vong hoàn toàn. Đây cũng là một tin tốt với nhà họ Tô chúng ta”.
Bà cụ Tô nói: "Lát nữa bà bảo người gửi một vòng hoa cho Tô Duệ Hân là được”.
...
Biệt thự Vân Đỉnh số một.
Trong phòng sách, Diệp Vân Phong và Bạch Kim Thu đang ngồi đánh cờ.
Diệp Tử Văn thông báo từng tin tức một.
Liên quan đến tập đoàn Nhân Hòa và Công đoàn Trung Hải.
Bạch Kim Thu và Diệp Vân Phong là đối thủ trên bàn cờ nhưng lại nói nói cười cười, say sưa vui vẻ.
Diệp Vân Phong mỉm cười: "Không ngờ ông lại là một cao thủ chơi cờ. Lần này đẩy thẳng Lăng Khôi vào đường cùng rồi”.
Diệp Vân Phong và Bạch Kim Thu đã làm giao dịch.
Diệp Vân Phong đồng ý cho đánh nổ Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn giúp Bạch Kim Thu, dẫn Bạch Kim Thu đi chiếm lấy ngôi mộ cổ trên Tích Sơn.
Bạch Kim Thu đồng ý với Diệp Vân Phong sẽ lấy đầu của Lăng Khôi xuống.
Vốn dĩ Diệp Vân Phong cho rằng Bạch Kim Thu sẽ đánh trực tiếp với Lăng Khôi một trận, lấy đầu của Lăng Khôi xuống. Không ngờ rằng, Bạch Kim Thu lại thông minh như vậy, thiết kế một bàn cờ lớn, không những giết được người, còn khiến Lăng Khôi thanh bại danh liệt.
Tốn nhiều công sức như vậy có vẻ như là đang lãng phí tâm tư.
Nhưng thật ra không phải.
Sau khi Lăng Khôi trở thành đối tượng mà tất cả người dân Trung Hải chửi rủa, chỉ cần Diệp Vân Phong ra mặt xử lý chuyện lần này, thì Diệp Vân Phong sẽ xuất hiện trước mặt mọi người với hình tượng chúa cứu thế. Sau khi Lăng Khôi chết, Diệp Vân Phong cũng có thể trở lại vị trí Trung Hải Vương lần nữa.
Đúng là một ván cờ hoàn mỹ.
Bạch Kim Thu đặt một con cờ vây màu đen xuống, cười nói: "Tiếp theo, cần tông sư Diệp ra mặt rồi”.
Diệp Vân Phong nói: "Tôi sẽ triệu tập hội nghị ba thế lực, bàn bạc chuyện lần này. Hơn nữa trong cuộc họp cũng sẽ công khai nhắc tới việc Lăng Khôi không có năng lực, chỉ trích Lăng Khôi dung túng cho hành vi phạm tội của vợ mình. Cứ như vậy, xã hội trần tục sẽ chửi rủa Tô Duệ Hân, giới võ thuật Trung Hải thì phỉ nhổ Lăng Khôi. Cậu ta nhất định sẽ mất đi lòng dân”.
Bạch Kim Thu nói: "Cái chết của Tô Duệ Hân nhất định sẽ chọc giận Lăng Khôi, đến lúc đó Lăng Khôi chắc chắn sẽ xuống dao giết người, tàn sát hàng loạt những người mắc bệnh gây chuyện. Như vậy, Lăng Khôi sẽ trở thành kẻ thù của cả Trung Hải, bản thân cậu ra cũng đã bước lên con đường diệt vong rồi”.
Diệp Vân Phong đáp: "Đây là một ván cờ chết, Lăng Khôi không có cách nào để thay đổi tình thế. Chẳng mấy chốc cậu ta sẽ trở thành con chuột qua đường, bị người người đuổi đánh”.
Bạch Kim Thu nở nụ cười vô cùng xán lạn: "Tới lúc đó mọi người sẽ đồng loạt đứng dậy công kích cậu ta, ông dẫn đầu, tôi sẽ dùng thân phận là trợ thủ của ông để xuất hiện, giết chết cậu ta. Để thêm phần chắc chắn, tôi còn giữ lại cho cậu ta một món quà đặc biệt”.
Diệp Vân Phong cười nói: "Như vậy, Lăng Khôi nhất định phải chết”.
Bạch Kim Thu nói: "Sau khi xong việc, ông đừng quên việc đã đồng ý với tôi đấy”.
Diệp Vân Phong đáp: "Chắc chắn không quên!"
Bạch Kim Thu cười lớn rồi nói: "Nên tới lượt ông rồi”.
...
Lúc này, Lăng Khôi phớt lờ việc Công đoàn Trung Hải và tập đoàn Nhân Hòa bị vây hãm ở Trung Hải.
Anh chỉ ôm Tô Duệ Hân đang hôn mê bất tỉnh vì bị thương nặng gấp rút tìm đến Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn.
Phổ Lâm không có ở đó, hồ nước xung quanh thật trống trải.
Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân dứt khoát đẩy cửa lớn của Tích Sơn Lầu rồi đi thẳng lên lầu bốn: “Thủy Nguyệt, xin bà hãy cứu vợ tôi!”
Lăng Khôi dứt khoát quỳ xuống: “Cầu xin bà!”
Giọng của Lăng Khôi trở nên rất khàn.
Thủy Nguyệt thậm chí không liếc nhìn Tô Duệ Hân, mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Trước đây không phải cậu coi thường tôi sao? Lại còn tỏ ra thờ ơ lạnh lùng. Bây giờ xảy ra chuyện rồi mới biết cầu xin tôi ư? Cậu cút nhanh, tôi sẽ không giúp cậu đâu”.
Người phụ nữ này thực sự là buồn vui thất thường.
Lăng Khôi không thể hiểu được suy nghĩ của bà ta, đành phải miễn cưỡng nói: “Chỉ cần bà bằng lòng cứu vợ tôi, tôi sẵn sàng làm bất kỳ điều gì mà bà muốn”.
Lăng Khôi nằm dưới đất, cả người nổi đầy gân xanh, chân tay anh đều đang run rẩy.
Vì quá căng thẳng.
Nếu mất đi Tô Duệ Hân, Lăng Khôi không biết mình sẽ trở nên như thế nào, lại càng không biết tiếp theo đây bản thân anh sẽ làm ra những hành động gì nữa.
“Bất kỳ điều gì ư?”, Thủy Nguyệt khịt mũi.
Bà ta không vì Tô Duệ Hân bị thương nặng mà tỏ ra thương cảm, cũng không hề mềm lòng trước lời cầu xin của Lăng Khôi.
Dường như bà ta là một người không có trái tim.
Lăng Khôi nghiến răng nói: “Đúng vậy. Bất kỳ điều gì”.
Thủy Nguyệt lộ vẻ hưng phấn: “Vậy cậu hãy bái tôi làm sư phụ đi”.
“Được”, Lăng Khôi đồng ý ngay mà không chút đắn đo.
Thủy Nguyệt chẳng những không vui mà trái lại còn tức giận: “Sao tôi cứ thấy dáng vẻ cậu giống như không cam tâm tình nguyện vậy? Hơn nữa, tôi không muốn việc bái tôi làm sư phụ lại biến thành một cuộc giao dịch. Cậu về đi, sau này cũng đừng đến nữa. Tôi ghét cậu”.
“Cậu nghĩ Thủy Nguyệt tôi là ai? Cậu muốn từ chối bái tôi làm sư phụ thì từ chối? Giờ cậu muốn bái tôi làm sư phụ thì tôi sẽ đồng ý luôn sao? Cậu cho rằng đồ đệ của tôi là một món hàng hả?”, Thủy Nguyệt rất tức giận.
Lăng Khôi nói: “Vậy bà muốn thế nào?”
“Cút, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”, Thủy Nguyệt xoay người, tức giận đùng đùng.
Cả người Lăng Khôi hoàn toàn lạnh băng.
Lúc này, Lăng Khôi cảm thấy bản thân vô cùng thất bại.
Bản thân anh trước đây từng là vua của các vị tướng tinh nhuệ, Trấn Đông Vương.
Quân binh vạn mã, thiên hạ vô địch.
Anh gần như không có gì là không làm được.
Kể từ sau sự việc xảy ra vào ba năm trước, Lăng Khôi đã ngã xuống vực thẳm, lúc đó anh mới nhận ra trên đời này có rất nhiều sự bất lực.
Lăng Khôi muốn mở miệng nói gì đó, cũng muốn tức giận mà phất tay áo bỏ đi.
Nhưng còn Tô Duệ Hân thì phải làm sao?
Cúi đầu nhìn Tô Duệ Hân đang hôn mê, trái tim của Lăng Khôi như tan nát.
Người ta đã thành ra như vậy rồi, Lăng Khôi chịu chút ấm ức thì có đáng gì?
“Thủy Nguyệt. Trước đây Lăng Khôi tôi không bái sư là vì tôi rất coi trọng hai chữ sư phụ. Tôi chưa từng bái bất kỳ ai làm sư phụ cả. Có câu: Một ngày làm thầy cả đời làm cha. Chính vì tôi rất coi trọng, cho nên tôi mới không yên tâm về bà. Tôi sợ bản thân bái nhầm sư phụ, tôi sợ bản thân phó thác vào một người không đáng tin”, Lăng Khôi nói: “Sau khi tiếp xúc nhiều hơn với bà, tôi nhận thấy rằng mặc dù con người bà có tính cách hung bạo, buồn vui thất thường và giết người tàn nhẫn. Nhưng tôi cũng phát hiện ra sự cô đơn của bà, phát hiện ra sự kiên trì của bà, và phát hiện ra trách nhiệm cũng như sứ mệnh của bà. Tôi sẵn sàng bái bà làm sư phụ”.