Chiến Thần Phục Thù

Chương 316




Chẳng mấy chốc, việc Cửu gia trình báo trong cuộc họp hội ủy viên Công đoàn Trung Hải đã truyền ra ngoài, trong quận Vọng Giang không ai là không biết.

Người dân thường không hiểu tường tận về chân tướng của rất nhiều chuyện, vì thế rất dễ bị người ta dẫn dắt.

Người dân là như vậy, một khi bị người ta kích động thì rất dễ đồng loạt đứng dậy tiến công.

Những người bình thường còn như thế huống hồ là những người đã mắc bệnh?

Bọn họ biết được là Tô Duệ Hân hai lần cứu trợ, tập trung rất nhiều người, thêm vào đó là công tác khử trùng và cách ly không làm chu đáo dẫn đến bệnh dịch bùng phát.

Ngay sau đó vô số bệnh nhân và người nhà bệnh nhân tập trung trước chi nhánh chính bệnh viện Nhân Hòa, gây sự không hề kiêng nể. Yêu cầu bệnh viện Nhân Hòa phải cho bọn họ một lời giải thích hài lòng, thậm chí còn yêu cầu cán bộ cấp cao của bệnh viện Nhân Hòa ra mặt nhận sai, xin lỗi và bồi thường.

Tất cả tổng trụ sở, các chi nhánh phụ, nhà thuốc, văn phòng và tòa cao ốc bệnh viện chính của bệnh viện Nhân Hòa đều bị bao vây!

Người dân náo loạn, không thể ngăn cản.

Các phương tiện truyền thông lớn cũng đồng loạt đưa tin, trắng trợn chỉ trích hành vi ác độc của bệnh viện Nhân Hòa, chỉ trích bệnh viện Nhân Hòa tội ác tày trời, là tội nhân thiên cổ.

Ngay lập tức, bệnh viện Nhân Hòa trở thành đối tượng bị mọi người dân Trung Hải phỉ nhổ, chửi rủa.

Người đập phá nhà thuốc, bệnh viện, văn phòng của bệnh viện Nhân Hòa thì trở thành anh hùng, trở thành hành động được ca ngợi.

Chưa tới một ngày đã có nhân viên của bệnh viện Nhân Hòa bị thương, thậm chí còn có vài người bị đánh trọng thương.

Tình cảnh càng lúc càng mất kiểm soát.

Cả Trung Hải đều náo động.

Giang Thanh Hải, Trần Lâm và Lục Hải Siêu ngay lập tức tới tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải chuẩn bị tìm Mã Đằng bàn bạc biện pháp.

Kết quả vừa tới cửa lớn đã thấy có vô số người đang bao vây xung quanh tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải.

Những người này đồng loạt giơ cao các tấm biểu ngữ lớn.

Mong Công đoàn Trung Hải nghiêm trị tập đoàn Nhân Hòa, lấy lại công bằng cho vô số người bệnh.

Bệnh viện Nhân Hòa phát tán dịch bệnh, tội ác tày trời, quỷ thần không dung tha, đáng bị khuynh gia bại sản!

“...”

Người dân phẫn nộ.

Nhóm người Giang Thanh Hải đều rùng mình. Bọn họ không ngờ được rằng, ngay cả tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải cũng bị bao vây.

Công đoàn Trung Hải đấy, bao nhiêu năm qua, cho dù Trung Hải xảy ra chuyện gì cũng chưa từng có người tới bao vây Công đoàn Trung Hải.

Có thể thấy chuyện lần này ầm ĩ đến mức nào.

Phải mất rất nhiều công sức mấy người Giang Thanh Hải mới có thể từ bãi đỗ xe dưới lòng đất đi lên trên lầu tới phòng làm việc của Giang Nhược Ly được.

"Hội trưởng Mã đâu?", Trần Lâm hết sức căng thẳng, hỏi.

Giang Nhược Ly đáp: "Hội trưởng Mã đi tìm anh Lăng rồi, bảo cháu ở lại giữ gìn cục diện ở đây. Chỉ là không ngờ được rằng, tình hình lại xấu đi đến mức này. Chi nhánh của tập đoàn Nhân Hòa ở khắp nơi đều bị bao vây đập phá. Ngay cả tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải cũng bị bao vây. Kẻ đứng phía sau thật sự coi trời bằng vung. Cháu thấy tình hình này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta rồi”.

Cuối cùng Giang Nhược Ly bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, Tô Duệ Hân bị người ta đánh chết. Kẻ giật dây phía sau quả thật là điên rồi”.

Giang Thanh Hải nghe xong vô cùng kinh sợ: "Cô Tô chết rồi sao? Việc này không xong rồi! Trung Hải sắp xảy ra chuyện lớn. Bây giờ người dân đã hoàn toàn mất khống chế, nếu trong cơn thịnh nộ mà cậu Lăng xuống dao giết người vậy thì cậu ấy sẽ xong đời”.

Giang Thanh Hải rõ ràng là người có tầm nhìn, vừa nhìn đã thấy được mối nguy hiểm mà ban đầu Mã Đằng lo lắng.

Giang Nhược Ly nói: "Bố, chúng ta có thể làm gì được không?"

Giang Thanh Hải đáp: "Chuyện lớn như vậy, chúng ta thật sự không đủ năng lực giải quyết. Mầm họa là bọn đứng giật dây phía sau. Còn tên đứng sau này nhất định là một nhân vật có sức mạnh phi thường. Chúng ta phải liên lạc với người trong giới võ thuật, người thường như chúng ta không thể can thiệp nữa rồi”.

Giang Nhược Ly hỏi: "Tìm ai ạ?"

Giang Thanh Hải nói: "Đại môn chủ của Tứ Phương Quán”.

...

Tất cả mọi người đều cảm thấy sự diệt vong của tập đoàn Nhân Hòa gần như chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Có người đau buồn, có người vui sướng.

Lúc này tên khỉ gầy, anh Đầu Trọc, Cửu gia đều vô cùng đắc ý.

Ngoài bọn chúng ra vẫn còn có người đang nâng ly chúc mừng.

Ví dụ như nhà họ Trương của Trương Uy và cả nhà họ Tô.

Sự vui mừng của nhà họ Tô, người bình thường không thể hiểu được.

Nghe tin các công ty con của tập đoàn Nhân Hoàn đều bị bao vây đập phá, bà cụ Tô vui mừng đến nỗi từ trên giường bật dậy, cười không ngậm được miệng.

"Tô Duệ Hân ơi là Tô Duệ Hân, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay. Cô đi đời rồi, tập đoàn Nhân Hòa cũng đi đời rồi!"

Bà cụ Tô phấn khích vô cùng.

"Tôi đã nói rồi, cô là người nhà họ Tô tôi thì chỉ xứng đứng ở dưới cánh của nhà họ Tô, vì nhà họ Tô mà đổ mồ hôi sôi nước mắt thôi, việc này đã được quyết định từ lúc sinh ra rồi. Nhưng cô lại cứ không tin vào số mệnh. Cho rằng bám được vào cậu Lăng thì có thể vô lo vô nghĩ, cho rằng có thể vứt bỏ sự che chở của nhà họ Tô mà tự thân lập nghiệp”.

"Đúng sai thành bại đều hóa hư không. Cuối cùng thì cô vẫn là một kẻ thất bại. Đây chính là kết cục cho việc không nghe lời tôi”.

"Báo ứng”.

Bà cụ Tô vui vẻ đến ngứa ngáy tay chân, đứng dậy thay quần áo, đi ra ngoài ăn sáng.

Tô Thần cầm một tập tài liệu tới đưa cho bà cụ Tô: "Bà nội, có báo cáo tháng trước rồi ạ”.

Bà cụ Tô vội cầm lấy tài liệu, lật tài liệu ra xem xét, sau đó cười đắc ý: "Doanh thu tăng gấp đôi, cao hơn 150% so với tập đoàn Nhân Hòa. Tập đoàn Tô Thị của chúng ta nghiễm nhiên trở thành tập đoàn y dược số một ở Trung Hải. Ha ha ha, tốt, rất tốt!"

Tô Thần cũng vô cùng vui mừng: "Nhà họ Tô chúng ta cuối cùng cũng leo lên đỉnh cao rồi. Cháu chưa từng nghĩ một kỳ tích lớn như thế lại có thể hoàn thành trong tay cháu. Hơn nửa năm nay, nhà họ Tô chúng ta không ngừng mở rộng phát triển. Đây đều là nhờ vào sách lược nơi hậu phương của bà”.

Bà cụ Tô nói: "Bà đã hoàn thành việc mà đến ông nội cháu còn chưa hoàn thành, rất tốt. Lập tức phát hành báo cáo này, mua lại trang bìa của mấy tòa soạn, luân phiên đăng bài. Ngoài ra, ba ngày sau nhà họ Tô chúng ta phải tổ chức bữa tiệc cuối năm của công ty tại nhà hàng cao cấp nhất ở Trung Hải, chúc mừng tập đoàn Tô Thị của chúng ta trở thành tập đoàn y dược đứng đầu Trung Hải”.

"Có thể mời bao nhiêu khách quý thì cứ mơi tới bấy nhiêu. Bữa tiệc lần này phải tổ chức thật lớn, để cho tất cả mọi người ở Trung Hải đều nhìn thấy sự lột xác của nhà họ Tô chúng ta. Tốt nhất là mời cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhân Hòa tới tham gia”.

"Bây giờ bà sẽ xin gia nhập vào đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải. Ba ngày sau, chúng ta cùng lúc có hai chuyện vui. Nhà họ Tô nhất định trở thành ngôi sao mới rực rỡ nhất của Trung Hải!"

Bà cụ Tô chưa bao giờ kích động như vậy.

"Vâng, cháu lập tức đi sắp xếp hai việc này, nhất định sẽ khiến tin tức của nhà họ Tô chúng ta truyền tới khắp ngóc ngách của thành phố Trung Hải”, Tô Thần cũng vô cùng kích động.

Ăn xong bữa sáng, bà cụ Tô vì quá kích động mà mặt mũi trở nên ửng hồng.

Tô Thần hơi trầm ngâm, nhíu mày lại: "Có một chuyện cháu nghĩ là nên nói với bà”.

Bà cụ Tô thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"