Chiến Thần Phục Thù

Chương 244




Quân hộ vệ Trung Hải!

Là quân đội bảo vệ Trung Hải.

Vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay khống chế của nhà họ Diệp.

Đây mới đúng là thực lực của Trung Hải Vương.

Cho dù năm gia tộc lớn có bắt tay liên hợp thế nào đi nữa, cũng không cách gì có thể rung chuyển được căn cơ của nhà họ Diệp. Càng không thể lay chuyển được địa vị của Trung Hải Vương.

Trung Hải Vương không đơn giản chỉ có sức mạnh của tông sư võ thuật, mà nhà họ Diệp còn nắm trong tay quân hộ vệ Trung Hải.

Những thế gia giàu có bình thường, sao có thể làm lay chuyển được sự tồn tại này chứ?

Có sự tồn tại của quân hộ vệ ở đây mới có thể đảm bảo thái bình và trật tự của Trung Hải.

Đây là sự tồn tại mà không một ai có thể lay động được.

Mà Diệp Tử Khanh còn trẻ như vậy đã trở thành giáo đầu của quân hộ vệ Trung Hải, đủ thấy địa vị và thực lực của cô ta.

Lăng Khôi cũng không khỏi liếc nhìn cô gái này thêm một chút.

Tư thế hiên ngang, tựa như một đóa hoa kiêu ngạo, quả thực là một nữ trung hào kiệt.

Diệp Tử Khanh chậm rãi đi đến trước mọi người.

“Xin chào cô Diệp!”

Mọi người rối rít cúi chào, ngay cả vị huấn luyện viên kia cũng đứng sang một bên, cung kính chào hỏi.

Ánh mắt Diệp Tử Khanh quét qua, nói: “Mọi người tiếp tục huấn luyện đi. Lần này tôi tới đây là vì nghe nói bố đang tiếp đón một vị khách quý tên Lăng Khôi. Còn đích thân dùng nội kình để giúp anh ta chữa thương. Không biết trong số mọi người ở đây, ai là Lăng Khôi?”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu, tỏ ý không biết.

“Đi thôi”.

Lăng Khôi nhạy bén “ngửi” được mùi dự cảm xấu, lập tức xoay người rời đi cùng Huyết Vũ.

Kết quả mới rời khỏi thao trường mấy bước, đã thấy dưới bóng cây đa trước mặt là bóng dáng của một cô gái mặc vest màu xanh lá.

Diệp Tử Khanh.

Thấy Lăng Khôi, Diệp Tử Khanh mỉm cười: “Anh đi cũng nhanh lắm!”

Lăng Khôi nhắm mắt nói: “Cô Diệp, cô tìm tôi có việc gì không?”

Diệp Tử Khanh nói: “Tôi mới đi gặp bố, ông ấy đánh giá anh rất cao, còn nói tôi phải học tập ở anh. Tôi biết bố tôi trước nay nói chuyện nghiêm khắc, ông ấy nói vậy cũng chẳng chừa cho tôi chút mặt mũi nào”.

Lăng Khôi cười gượng đáp: “Đó là nhờ ông Diệp cất nhắc tôi. Cô cũng đừng để trong lòng”.

“Không, tôi phải để trong lòng”, Diệp Tử Khanh chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Khôi: “Tôi rất muốn biết, anh có gì đáng để tôi học tập”.

Nói xong, cô ta đưa tay phải ra: “Tôi và anh cùng so tài một trận, trăm chiêu mới dừng, dựa vào đó để phân thắng bại”.

Huyết Vũ vội nói: “Cô Diệp, anh Lăng trọng thương chưa lành, giờ phút này mà đánh nhau e rằng không thích hợp lắm. Nếu cô muốn so tài, thì để tôi tới thay”.

Huyết Vũ không chút khách khí đứng ra trước.

Đùa à, người ta là tướng tài của một quốc gia đấy.

Ba năm trước, thực lực Huyết Vũ chỉ kém Lăng Khôi phân nửa. Qua ba năm rèn luyện, thực lực ngày càng tiến bộ, càng ghê gớm!

“Cô ư?”, lúc này Diệp Tử Khanh mới chú ý đến Huyết Vũ, bèn quan sát cô ấy một phen: “Mặc dù cô cũng không tệ, nhưng tôi chỉ muốn so tài cùng người mà bố tôi từng đánh giá”.

Huyết Vũ chắn trước người Lăng Khôi: “Hôm nay thì không được”.

Diệp Tử Khanh lạnh lùng nói: “Nếu tôi cứ cố ý muốn vậy thì sao?”

Huyết Vũ nói: “Vậy thì xem bản lĩnh của cô đến đâu. Trước khi cô ra tay, tôi cũng khuyên cô đừng tự cao tự đại quá!”

“Ngông cuồng! Tránh ra cho tôi!”

Diệp Tử Khanh bước lên một bước, tùy ý vẫy tay, tung ra một nắm đấm.

Thoạt nhìn thì không có gì lạ nhưng lại kèm theo sức gió cực mạnh, như một cơn cuồng phong càn quét đến.

Khí thế mạnh mẽ như có thể quét sạch một bầy hổ bầy sói.

Huyết Vũ không lùi bước, tay phải đột nhiên kéo mạnh, tựa như ngựa vằn lao nhanh, từ sau vòng ra trước, tung ra cú đấm.

Diệp Tử Khanh chỉ cảm thấy mình đấm phải một tấm thép cứng, lực phản cực lớn đẩy cơ thể cô ta không ngừng lùi về sau.

“Cộp cộp cộp!”

Cô ta liên tục lùi lại hơn mười bước mới đứng vững lại được.

Diệp Tử Khanh định thần lại, đầy mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Huyết Vũ: “Không nhìn ra cô lại thâm sâu khó lường như vậy. Một vệ sĩ của Lăng Khôi mà cũng có thực lực mạnh mẽ nhường này. Quả thực là tôi đã khinh thường cô”.

Đòn đánh này đã phân định thực lực cao thấp.

Diệp Tử Khanh biết rõ rằng, mới nãy mình chỉ bộc phát ra bảy phần thực lực, nếu như Huyết Vũ không đỡ nổi, thì cô ta cũng có thể kịp thời thu hồi sức mạnh, không đến nổi khiến đối phương bị thương nặng.

Dù sao đối phương cũng là khách quý của bố, nếu bị mình đánh bị thương nặng thì khó tránh khỏi bị bố la rầy một trận.

Một quyền với bảy phần lực, lại bị đối phương phản đòn phải lui về sau mười mấy bước.

Giờ cũng không cần phải tiếp tục chiến đấu nữa.

Dù Diệp Tử Khanh có dùng hết mười phần sức lực thì cũng khó có thể đánh thắng Huyết Vũ.

Cao thủ so chiêu, chỉ cần một chút khoảng cách thì cũng có thể biết được thực lực của đối phương.

Huyết Vũ nói: “Cô cho rằng tôi là vệ sĩ của anh ấy thì cũng dễ hiểu”.

Diệp Tử Khanh không những không thấy có lỗi, mà còn chỉ vào Lăng Khôi rồi hỏi Huyết Vũ: “Thực lực của anh ta còn mạnh hơn cô ư?”

Huyết Vũ nói: “Một trời một vực”.

Diệp Tử Khanh hít vào một hơi khí lạnh, quan sát Lăng Khôi thêm mấy lần, cuối cùng gật đầu: “Quả thực rất lợi hại! Xứng đáng để bố tôi dùng nội kình chữa thương cho anh. Đợi vết thương của anh lành hẳn, tôi lại tới tìm anh so tài. Anh có dám không?”

Lăng Khôi chỉ mỉm cười.

Nếu như đối phương nhất quyết muốn so tài, thì bây giờ cũng có thể.

Chẳng qua Lăng Khôi không muốn tỏ ra quá càn rỡ trước mặt chủ nhà.

“Đương nhiên là được”, Lăng Khôi nhếch môi cười.

Thái độ của Diệp Tử Khanh hòa hoãn không ít: “Cứ quyết định vậy đi. Vừa nãy tôi chỉ dùng một phần lực của mình thôi, thực lực của tôi vượt xa thế này nhiều. Anh cũng tuyệt đối đừng khinh thường tôi, nếu không sẽ thua thiệt đấy”.

Lăng Khôi đáp: “Tôi biết rồi”.

Diệp Tử Khanh nói tiếp: “Đi thôi, bố tôi đã chuẩn bị cơm trưa, tôi đến gọi anh sang dùng bữa”.

Lăng Khôi chỉ đành đi theo Diệp Tử Khanh.

Trong lòng Lăng Khôi cũng rất muốn gặp vị Trung Hải Vương trong lời đồn này một lần.

Dọc đường đi, Diệp Tử Khanh không nói gì nhiều, mỗi một câu đều rất thẳng thắn: “Nghe nói anh quản lý nhà họ Đường và nhà họ Mã?”

Lăng Khôi nói: “Quản lý thì chưa tới mức đó, chỉ là mọi người cho tôi mấy phần mặt mũi, tình nguyện đi theo tôi thôi”.

“Không nhìn ra anh cũng khiêm tốn đấy! Nói thật, trong số đám thanh niên trẻ tuổi ở Trung Hải, lọt vào mắt Diệp Tử Khanh tôi cũng chẳng có mấy người đâu. Tôi cũng chẳng thèm nói chuyện với người nhà họ Đường họ Mã gì đó, nhưng Lăng Khôi anh cũng có thể coi là một nhân vật lớn”, Diệp Tử Khanh nói: “Nhưng dù bên ngoài anh hô mưa gọi gió thế nào chăng nữa thì ở nhà họ Diệp tôi, thành tựu đó cũng chỉ tầm thường mà thôi”.

Lăng Khôi hiếu kỳ hỏi: “Cô nói rõ hơn đi!”

Diệp Tử Khanh đáp: “Anh hai tôi là quân sư của quân hộ vệ Trung Hải, dù thực lực chỉ đạt tới cảnh giới ngoại kình hậu kỳ, nhưng lại mưu lược vô song. Anh cả tôi là tướng quân của quân hộ vệ Trung Hải, thực lực là ngoại kình đỉnh cao, cách nội kình cũng chỉ còn một bước. Ở trước mặt hai anh của tôi, anh cũng chưa là gì, huống hồ là bố tôi”.

Bước vào cảnh giới ngoại kình chính là đại sư võ thuật.

Loại cao thủ như Đường Lâm coi như là ngoại kình sơ kỳ, trước mặt các đại sư võ thuật chỉ ở mức trung bình.

Tôn Lộc và Diệp Hùng là ngoại kình trung kỳ, thành danh đã lâu.

Lăng Khôi đoán rằng thực lực của bà cụ Tư thuộc cảnh giới ngoại kình hậu kỳ hoặc cao hơn một chút, đây mới được coi là nhân vật số một.

Mà ở nhà họ Diệp, mấy đứa con trai của Diệp Vân Phong lợi hại như vậy, thực lực của nhà họ Diệp đúng là không hề nhỏ.

Lăng Khôi hiếu kỳ nói: “Nhà họ Diệp các cô, ngoài việc bồi dưỡng người trong họ mình, hẳn là cũng thu nhận không ít người ngoài nhỉ?”

Diệp Tử Khanh trả lời: “Đương nhiên rồi! Bố tôi là một tông sư phát triển võ thuật Trung Hải, là người mà toàn bộ giới võ thuật muốn bái làm thầy. Chỉ cần có đủ thiên phú thì có thể trở thành đồ đệ của bố tôi. Tuy nhiên, điều kiện để bố tôi thu nhận đồ đệ cũng quá hà khắc, từ trước đến nay cũng chỉ có hai đồ đệ”.