Chiến Thần Phục Thù

Chương 245




Lăng Khôi nói: “Tới nay mới có hai đồ đệ thôi sao?”

Diệp Tử Khanh trả lời: “Đúng vậy, một người là Tần Phong – đứng đầu trong năm đại sư võ thuật Trung Hải ngày nay, cũng chính là gia chủ của nhà họ Tần. Một người nữa là Hướng Văn Địch. Hai người này đều có khả năng trở thành tông sư võ thuật. Đặc biệt là Hướng Văn Địch, giờ mới ba mươi tuổi mà thực lực đã thuộc hạng đỉnh cao”.

Lăng Khôi càng nghe càng ngạc nhiên.

Thực lực dưới trướng Diệp Vân Phong quá mạnh.

Dù có là năm gia tộc lớn của Trung Hải liên kết lại với nhau thì căn bản cũng không có cách nào động tới nhà họ Diệp dù chỉ là một chút.

Đây chính là thực lực của nhà họ Diệp sao?

Diệp Tử Khanh nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Lăng Khôi, xua tay nói: “Anh cũng đừng quá kinh ngạc, chuyện này chẳng có gì to tát cả. Bố tôi trấn giữ Trung Hải mấy chục năm, ngoại trừ Lam Ngạo Thiên khi trước thì không một ai là đối thủ của bố tôi cả”.

Lăng Khôi bất lực cười gượng.

Đi theo bước chân của Diệp Tử Khanh, họ đến một khu rừng trúc sâu hun hút.

Trên rừng trúc có một gian nhà nhỏ.

Men theo từng bậc đá tiến vào gian nhà nhỏ, chỉ thấy một ông cụ tuổi ngoài bảy mươi đang ngồi uống trà bên bàn ăn.

Ông cụ mặc quần áo võ thuật màu trắng, thoạt nhìn như thần tiên, dù tuổi đã cao nhưng trông vẫn còn tráng kiện, tinh thần sung mãn, hoàn toàn không cho người ta cảm giác của một người đã ở độ tuổi xế chiều. Ngược lại còn giống như một dòng sông sâu không thấy đáy.

Diệp Vân Phong.

Trung Hải Vương!

Tông sư võ thuật!

Lăng Khôi nhìn thấy ông cụ này thì sóng to gió lớn trong lòng chợt dâng lên.

Chỉ ánh mắt của người này thôi cũng khiến cho Lăng Khôi như sắp sửa chìm đắm.

Ngồi bên cạnh Diệp Vân Phong là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc áo đại cán màu xám, bình thản ung dung, vững như bàn thạch, bất động như núi.

Vừa nhìn đã biết không phải những nhân vật tầm thường.

Sau khi Diệp Tử Khanh giới thiệu thì Lăng Khôi mới biết người này chính là anh hai Diệp Tử Văn của Diệp Tử Khanh.

Quân sư của quân hộ vệ Trung Hải.

Cao thủ ngoại kình hậu kỳ.

“Bố, con dẫn Lăng Khôi tới rồi”, Diệp Tử Khanh tự nhiên ngồi xuống bên bàn ăn, gọi Lăng Khôi cùng ngồi xuống.

Lăng Khôi chắp tay lại, nói: “Cảm ơn ông Diệp ra tay tương trợ. Ơn này Lăng Khôi sẽ ghi nhớ suốt đời”.

Diệp Tử Văn cúi đầu uống trà, không nói lời nào.

Diệp Vân Phong khẽ cười, giơ tay nói: “Cậu Lăng không cần khách sáo, mời ngồi”.

Lăng Khôi ngồi xuống, mọi người cùng nhau uống rượu dùng cơm.

Diệp Vân Phong giới thiệu qua lại một lượt, hàn huyên một hồi, rượu cũng đã uống được ba vòng.

Cuối cùng Diệp Vân Phong nói: “Tôi đã nghe nói về chuyện cậu Lăng ở Trung Hải rồi, lần này có thể làm chút chuyện cho cậu Lăng, tôi cũng cảm thấy là duyên phận”.

Lăng Khôi lại không dám cho là thật.

Duyên phận?

Nếu như ông thật sự muốn giúp tôi thì đã chủ động từ lâu rồi, sao còn cần phải để đến mức Huyết Vũ chủ động tìm tới cầu cứu chứ?

Có điều trong lòng Lăng Khôi vẫn rất cảm kích.

Diệp Vân Phong tiếp tục nói: “Trung Hải cần có thêm nhiều hào kiệt hơn nữa. Tỉnh Tam Giang hiện tại rất không bình yên, Trung Hải thì càng khốn cùng hơn, hy vọng cậu Lăng ghi nhớ ân huệ của tôi ngày hôm nay, tương lai khi Trung Hải cần cậu Lăng thì vẫn mong cậu Lăng có thể ra tay giúp đỡ”.

Lăng Khôi nói: “Lời này của ông Diệp tôi nhất định sẽ thực hiện được”.

Diệp Vân Phong gật đầu: “Có câu này của cậu Lăng thì tôi yên tâm rồi”.

Trong lòng Lăng Khôi chấn động, một người đàn ông mạnh mẽ như ông Diệp mà cũng phải lo lắng cho cục diện của Trung Hải. Xem ra nguy cơ hiện giờ của Trung Hải không còn bình thường nữa rồi.

Sau bữa cơm, Diệp Tử Văn đứng dậy nói: “Bố, việc quân bận rộn nên con xin phép về trước đây”.

Diệp Vân Phong gật đầu, Diệp Tử Văn chắp tay rời đi.

Từ đầu tới cuối Diệp Tử Văn đều không nhìn Lăng Khôi lấy một lần, cũng không nói chuyện với Lăng Khôi. Thái độ lạnh lùng ngạo mạn đó khiến cho Lăng Khôi khó chịu không ít. Có điều nhà họ Diệp người ta có ơn với mình, Lăng Khôi cũng chỉ đành nhẫn nhịn mà thôi.

“Tử Khanh, con đi lấy cho bố ít bánh hoa quế mà bố thích ăn tới đây”, Diệp Vân Phong dặn dò.

Sau khi Diệp Tử Khanh rời đi, Lăng Khôi nói: “Ông Diệp cố ý bảo Tử Khanh đi, hẳn là có lời muốn nói riêng với tôi phải không?”

Diệp Vân Phong nói: “Cậu Lăng quả là người thông minh. Tôi cũng không giấu gì cậu, lần này tôi ra tay cứu cậu, ngoài nguyên nhân vừa mới nói kia thì thực ra vẫn còn hai lý do khác nữa”.

Lăng Khôi nói: “Ông Diệp cứ nói”.

Diệp Vân Phong nói: “Việc cậu Lăng giết Trần Vũ Anh rồi lại đánh bại Diệp Hùng đã dẫn đến sự bất mãn tột độ của Lam Ngạo Thiên, tôi nhận được tin rằng Lam Ngạo Thiên nổi điên ở nước ngoài sau đó đã lập tức trở về Trung Hải, nói rằng muốn băm vằm cậu ra thành nghìn mảnh”.

Lăng Khôi nói: “Tôi cũng nghĩ đến điều này rồi”.

Diệp Vân Phong nói: “Lam Ngạo Thiên trở thành tông sư võ thuật hai mươi năm trước, sau khi bị tôi đánh bại thì chạy trốn ra nước ngoài, hiện giờ cũng phát triển rực rỡ ở bên đó, thực lực cũng tăng thêm một bậc. Lần này trở về, ngoài mặt là để đối phó với cậu, nhưng đây cũng chỉ là một lý do. Mục đích thật sự của ông ta là tôi và muốn chiếm giữ Trung Hải một lần nữa”.

Lăng Khôi nói: “Tôi hiểu”.

Diệp Vân Phong nói: “Vậy nên, chuyện này vẫn cần cậu Lăng đi đầu, ra mặt hoá giải”.

Lăng Khôi nói: “Vấn đề của tôi thì tự tôi có thể giải quyết được. Ông Diệp không cần phải lo nghĩ gì đâu”.

Lăng Khôi nói chắc nịch, Diệp Vân Phong không khỏi liếc nhìn Lăng Khôi thêm vài lần.

Lam Ngạo Thiên đã là tông sư võ thuật từ hai mươi năm trước, bây giờ lại quay trở về, thực lực càng đẳng cấp hơn khi xưa, Lăng Khôi cậu lấy đâu ra sự tự tin lớn như thế?

Diệp Vân Phong cũng không hỏi nhiều, bình thản nói: “Nếu như cậu không chắc chắn đối diện với Lam Ngạo Thiên thì có thể xin tôi trợ giúp cậu. Tôi có một điều kiện, nếu như cậu đồng ý thì tôi có thể ra mặt hoá giải giúp cậu”.

Lăng Khôi liền sáng tỏ.

Hoá ra ông Diệp tìm mình là để ra điều kiện.

Lăng Khôi lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của ông Diệp, tôi nghĩ là không cần đâu”.

Ông Diệp hơi lúng túng: “Nếu như cậu Lăng đã tự tin như thế thì tôi cũng chỉ biết mỏi mắt trông chờ mà thôi”.

Lăng Khôi hỏi: “Vẫn còn một nguyên nhân nữa là gì vậy?”

Ông Diệp trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Cậu Lăng có biết về đầu nguồn của sông Vọng Cổ không?

Lăng Khôi nói: “Núi Tuyết Long”.

Lúc nói ra ba chữ này, trái tim Lăng Khôi đập nhanh hơn một nhịp.

Ông Diệp nói: “Không sai, đầu nguồn của sông Vọng Cổ chính là núi Tuyết Long nghìn dặm ngoài biên giới. Ba năm trước núi Tuyết Long đã xảy ra một sự kiện lớn, không biết cậu Lăng có biết hay không?”

Trong lòng Lăng Khôi chấn động, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi từng nghe nói tới, ba năm trước, quân đoàn Long Nha tinh nhuệ nhất của nước ta đã hoàn toàn thất thủ tại núi Tuyết Long, năm mươi nghìn bộ xương khô chỉ trong một đêm, toàn quân bị tiêu diệt, sao ông Diệp lại hỏi về chuyện này vậy?”

Ông Diệp nói: “Cậu mới chỉ nói một chuyện trong số đó mà thôi”.

Lăng Khôi nói: “Lẽ nào vẫn còn chuyện khác nữa sao?”

Diệp Vân Phong nói: “Ừ, ba năm trước, ba vị tông sư võ thuật của tỉnh Tam Giang đến núi Tuyết Long cùng một lúc, kết quả phát sinh biến động, ba vị tông sư rơi xuống núi Tuyết Long. Trong đó có một tông sư là sư huynh của tôi. Tôi muốn đến núi Tuyết Long thêm lần nữa để tìm kiếm tung tích của ba vị tông sư khi xưa, thuận tiện mang hài cốt của sư huynh trở về chôn cất cho tử tế. Trước đây khi Huyết Vũ tới tìm tôi xin trợ giúp đã nói mấy người từng đến núi Tuyết Long. Vậy nên tôi muốn nhờ cậu Lăng dẫn đường cho tôi tới núi Tuyết Long”.

Lăng Khôi hoàn toàn chấn động, ba năm trước lại có ba vị tông sư võ thuật của tỉnh Tam Giang đến núi Tuyết Long sao?

Chuyện này cũng lớn quá rồi đấy!

Hơn nữa Lăng Khôi lại không hề hay biết.

Núi Tuyết Long còn xảy ra chuyện lớn như vậy vào ba năm về trước sao?

Diệp Vân Phong khẽ nói: “Sao thế? Cậu Lăng có khó khăn gì ư?”

Lăng Khôi lắc đầu: “Núi Tuyết Long lạnh lẽo khắc nghiệt, điều kiện cực khổ, trên người tôi bây giờ vẫn còn có vết thương, e rằng…”

Diệp Vân Phong nói: “Cậu Lăng không cần phải lo lắng, đương nhiên phải đợi thương tích trên người cậu bình phục hoàn toàn rồi chúng ta mới đi. Tôi có thời gian để chờ đợi mà”.

Lăng Khôi trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Được, tôi đồng ý với ông”.