Chiến Thần Phục Thù

Chương 243




Một cô gái tầm mười tám tuổi đang đứng bên cạnh giường bệnh.

Cô gái mặc váy dài màu xanh nước biển, tà áo bay bay, cực kỳ xinh đẹp. Cô gái cầm trong tay một con dao nhỏ, vừa giúp Lăng Khôi lấy từng đầu đạn ra ngoài. Sau khi hoàn thành xong mọi việc, cô gái lại giúp Lăng Khôi băng bó vết thương.

Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, cô gái mới cất con dao đi, thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã giúp anh lấy ra năm mươi hai đầu đạn, trong cơ thể còn có mười tám đầu đạn nữa. Mười tám đầu đạn này đã ghim sâu vào nội tạng, trình độ hiện giờ của tôi không thể lấy chúng ra được”.

Lăng Khôi nhả miếng thép trong miệng ra, cố nén cơn đau thấu xương, nói: Cảm ơn cô, cô Tiểu Thanh”.

Tiểu Thanh nói: “Tiếc là chị tôi không ở đây, nếu chị ấy có mặt thì có thể giúp anh lấy hết đầu đạn trong người ra rồi. Nhưng lần này anh gặp được tôi, cũng coi như anh may mắn. Tình trạng của anh tạm thời không cần lo lắng, sống thêm một năm rưỡi nữa cũng không thành vấn đề”.

Lăng Khôi hoảng hốt: “Chỉ có một năm rưỡi nữa thôi sao?”

Tiểu Thanh đáp: “Anh có thể kéo dài tính mạng những một năm rưỡi là đã ghê gớm lắm rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”

Lăng Khôi thở dài, cười gượng nói: “Không có gì”.

Tiểu Thanh nói tiếp: “Trong thời gian này tôi sẽ xem thử có thể hẹn gặp chị gái tôi được hay không. Nếu có duyên gặp được chị tôi thì tính mạng anh không phải lo nữa rồi”.

Lăng Khôi hiếu kỳ hỏi: “Chị cô là ai thế?”

Tiểu Thanh nói: “Không nói cho anh đâu. Nếu có duyên thì ắt sẽ gặp. Tuy nhiên, lần này anh có thể tỉnh lại cũng hoàn toàn không phải nhờ tôi, mà là có người dùng nội kình kích thích huyết mạch và tim của anh, lúc này tôi mới có thể tiếp tục giúp anh lấy đầu đạn ra khỏi cơ thể. Bằng không, trước khi tôi đến thì anh đã chết rồi”.

Nội kình!

Nội kình trong truyền thuyết.

Đó là phương pháp chỉ tông sư võ thuật mới có.

Có thể đánh trâu xuyên núi, lấy đồ trên không.

Đó là sự tồn tại mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Khôi cũng đã từng có thời khắc chỉ cách nội kình nửa bước chân, nếu như không xảy ra chuyện trên núi Tuyết Long ba năm trước thì Lăng Khôi bây giờ đã là tông sư võ thuật.

Một tông sư võ thuật mới hai mươi mấy tuổi, đủ để gây chấn động cả nước.

Trung Hải có tông sư võ thuật ư?

Lăng Khôi tò mò hỏi: “Ai vậy?”

“Trên mặt Tiểu Thanh tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhìn anh chằm chằm: “Bản thân anh là người đến cửa xin chữa bệnh, mà anh cũng không biết là ai sao?”

Lăng Khôi lắc đầu: “Không biết”.

“Anh đúng là kẻ ngốc, là Diệp Vân Phong!”, Tiểu Thanh trợn mắt nhìn Lăng Khôi, trên mặt đầy vẻ ai oán.

Lăng Khôi rùng mình.

Diệp Vân Phong.

Trung Hải Vương.

Lăng Khôi sống ở Trung Hải ba năm, đương nhiên biết đến danh hiệu Trung Hải Vương này. Chẳng qua là trong thời gian ấy, Lăng Khôi chưa từng gặp người này bao giờ, chỉ nghe thấy vô số lời đồn đại liên quan đến người này.

Không ngờ rằng, người ta thật sự là tông sư võ thuật.

Đất Trung Hải quả là nơi đầm rồng hang hổ.

Cao thủ trong giới võ cổ truyền, một tầng lại tiếp một tầng, sâu không thấy đáy.

“Cô nói là Diệp Vân Phong tự mình ra tay giúp tôi chữa thương ư?”, Lăng Khôi vẫn hỏi lại một câu.

Tiểu Thanh gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu không thì sao anh có thể sống đến bây giờ? Cũng nhờ Diệp Vân Phong ra mặt mời tôi tới đây, nếu không cũng chẳng có ai mời được tôi đâu”.

Tiểu Thanh vừa thu dọn đồ đạc của mình, vừa nói: “Được rồi, tôi phải đi đây. Nếu có duyên, tôi sẽ đưa chị tôi đến gặp anh. Nếu không có duyên, vậy anh hãy quý trọng mạng sống của mình trong một năm rưỡi này đi!”

Lăng Khôi nói: “Có thể cho tôi biết tên tuổi của chị cô không?”

Tiểu Thanh do dự một lát, sau đó nói: “Anh muốn biết tên chị tôi đến vậy sao?”

Lăng Khôi gật đầu.

Tiểu Thanh nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, nhìn anh kiên trì thế kia, tôi nói cho anh biết vậy, nhưng anh không được nói cho người khác biết đâu đấy!”

Lăng Khôi nói: “Cô yên tâm, tôi rất kín miệng”.

“Tô Kinh Hồng”, Tiểu Thanh để lại ba chữ, rồi lè lưỡi với Lăng Khôi, sau đó xách hộp cứu thương đi khỏi đó.

Tô Kinh Hồng?

Lăng Khôi lẩm nhẩm ba chữ này, lại rà soát lại tất cả tin tức trong vòng ba năm qua cũng không tìm được tư liệu gì khả quan. Cuối cùng cũng không thể làm gì khác hơn, anh cười gượng lẩm bẩm: “Xem ra Tô Kinh Hồng này là một cao thủ, ở Trung Hải này cũng rất ghê gớm”.

“Anh Lăng, anh tỉnh rồi”.

Huyết Vũ đi vào, trên tay cầm theo một chiếc áo khoác dài màu xanh đen, phủ lên người Lăng Khôi.

Trên áo khoác có nón, cô ta trùm luôn cái nón lên đầu Lăng Khôi, toàn thân anh được bao bọc bên trong tấm áo.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy được thân thể gầy gò dưới lớp áo, còn bên trong thế nào thì cũng không nhìn rõ.

Trong lòng Lăng Khôi cảm thấy rất ấm áp: “Huyết Vũ, vất vả cho cô rồi”.

Huyết Vũ cười nói: “Anh Lăng không cần khách sáo. Lần này anh có thể tỉnh lại thì muốn tôi làm gì cũng được. Tôi vốn tưởng rằng, cả đời này của tôi cũng chỉ đến thế mà thôi. Anh còn sống thì hy vọng của tôi vẫn còn. Anh Lăng, anh nhất định phải trân trọng cơ thể mình”.

Lăng Khôi gật đầu, nói: “Ừ, đi ra ngoài với tôi cho khuây khỏa chút đi”.

“Được”, Huyết Vũ trả lời đơn giản.

Biệt thự Vân Đỉnh số một là biệt thự cao nhất trên núi Vân Đỉnh, tọa lạc tại đỉnh núi. Diện tích nơi này hơn mười nghìn mẫu, đứng ngoài khuôn viên có thể nhìn bao quát được toàn bộ thành phố Trung Hải.

Nói là biệt thự, chẳng thà nói nơi đây tựa như một võ đường xa hoa lánh đời nơi núi thẳm.

Ở đây có thao trường chuyên biệt, phòng huấn luyện, đài luyện võ, sân quyết đấu, còn có cả phòng cứu thương chuyên môn.

Ra khỏi cửa là có thể dễ dàng bắt gặp võ sư và các huấn luyện viên đang tập luyện ở khắp nơi.

Trong xã hội bình thường thì võ sư thường xuất hiện khi quay phim.

Ví dụ như với những cảnh diễn cần đánh võ, các diễn viên vốn không có căn cơ võ thuật thì sẽ cần đến sự giúp đỡ của những võ sư thực thụ. Một số võ sư giỏi cũng có thể trở thành hướng dẫn viên võ thuật cho các đoàn phim điện ảnh.

Nhưng ở chỗ này, các võ sư là những người tu luyện võ thuật chân chính.

Hai người Lăng Khôi vừa đi ra ngoài thì thấy có hơn trăm võ sư trên sân.

Trong đó, cao thủ có thực lực ngoại kình đã hơn mười mấy người!

Lăng Khôi cũng bị giật mình.

Lúc trước anh từng nghĩ, đạt được ngoại kình thì đã là đại sư võ thuật. Như Tôn Lộc, Diệp Hùng là đủ để tung hoành ngang dọc một phương.

Nhưng ở đây, chỉ đi một đoạn đường đã thấy hơn mười mấy cao thủ như vậy.

Còn không ghê gớm sao?

Lăng Khôi cảm khái nói: “Thật sự không ngờ, trên đỉnh núi Vân Đỉnh lại là một cõi trời riêng như vậy. Trung Hải Vương - Diệp Vân Phong nắm trong tay lực lượng mạnh kinh người như vậy, khó trách không thèm để ý đến trật tự hay quyền lực ở Trung Hải. Đúng là danh bất hư truyền!”

Huyết Vũ đáp: “Đúng vậy! Trước khi đến đây, tôi cũng không tin Trung Hải còn ẩn giấu nhiều cao thủ như vậy”.

Đi đến thao trường rộng lớn, Lăng Khôi nhìn thấy mấy chục võ sư đang tập võ, rèn luyện cơ thể với một vị huấn luyện viên.

Huấn luyện viên ước chừng bốn mươi tuổi, là một đại sư ngoại kình.

Huấn luyện viên giảng giải lý luận một cách trực tiếp, khiến Lăng Khôi nghe thấy cũng rất tâm đắc, thỉnh thoảng gật đầu khen ngợi.

Càng lúc càng có nhiều người vây quanh nghe bài giảng của huấn luyện viên.

Đúng lúc này, một thanh âm vang dội truyền tới từ nơi cách đó không xa: “Mọi người mau tránh ra, cô Diệp Tử Khanh tới”.

Tất cả mọi người dừng lại việc luyện tập, rối rít quay đầu nhìn.

Lăng Khôi cũng thuận theo hướng mắt mọi người nhìn qua.

Chỉ thấy phía xa xa có bóng dáng một cô gái mặc vest xanh lá đang chậm rãi tiến lại gần.

Cô gái này cao khoảng mét bảy, vóc người cao gầy thon thả, anh vũ bất phàm, ánh mắt như có điện, vừa dịu dàng vừa cứng rắn, khí thế mạnh mẽ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Lăng Khôi nhìn thấy cũng hít vào một hơi khí lạnh: “Khoảng hai mươi tuổi, lại có ngoại kình! Hơn nữa còn không phải ngoại kính như thường thấy! Mạnh thật đấy, người này là ai?”

Huyết Vũ nói: “Tôi ở chỗ này một thời gian ngắn cũng có chút hiểu biết với tình hình của nhà họ Diệp. Diệp Tử Khanh là con gái thứ ba của Diệp Vân Phong, là giáo đầu của quân hộ vệ Trung Hải! Chiến công hiển hách, tuổi trẻ tài cao!”

Giáo đầu của quân hộ vệ Trung Hải?

Lăng Khôi hít sâu một hơi!