Chiến Thần Phục Thù

Chương 242




Nghe thấy giọng nói này, cả người Tô Duệ Hân bị chấn động mạnh.

Ngô Giai Giai nhìn thấy biểu cảm của Tô Duệ Hân cũng giật nảy mình. Cô ta đã làm bạn với Tô Duệ Hân trong thời gian dài như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Duệ Hân kích động đến thế.

Thường ngày, Tô Duệ Hân là một người khá thờ ơ với mọi thứ, không có chuyện gì có thể khơi dậy hứng thú với Tô Duệ Hân.

Vậy mà âm thanh này lại có thể khiến cho Tô Duệ Hân trở nên kích động như vậy?

Ngô Giai Giai hiếu kỳ quay người lại, nhìn theo ánh mắt của Tô Duệ Hân.

Cô ta chỉ nhìn thấy người đang nói là một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ.

Người đẹp đeo khẩu trang, không thấy rõ nhan sắc của cô ấy lắm.

Nhưng từ vóc dáng, khí chất đến ánh mắt của cô ấy có thể chắc chắn được rằng, đây là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, có một không hai!

Ngay cả Tô Duệ Hân cũng còn tương đối non nớt so với cô gái này.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người đẹp, tròng mắt như muốn rớt xuống.

“Là cô!”, mặc dù Tô Duệ Hân không biết tên của Huyết Vũ nhưng vẫn nhận ra cô ấy. Ngay sau đó, cô vội vàng tiến lên kéo tay của Huyết Vũ: “Lăng Khôi thế nào rồi?”

Mặc dù nội tâm cô nhận định rằng Lăng Khôi đã chết.

Nhưng cô vẫn chưa nhìn thấy thi thể của Lăng Khôi, càng không muốn tin là Lăng Khôi đã chết.

Huyết Vũ không trả lời câu hỏi của Tô Duệ Hân mà liếc mắt nhìn Tần Sảng: “Nói chuyện cẩn thận một chút, không nên ngông cuồng thì đừng ngông cuồng”.

Nói xong, Huyết Vũ quay đầu nói với Tô Duệ Hân: “Cô Tô, cô có thể đi bất cứ lúc nào mà cô muốn”.

“Cảm ơn”.

Tô Duệ Hân kéo Ngô Giai Giai muốn rời khỏi đây.

Lúc này, Tần Sảng lại không vui nói: “Đứng lại! Tôi chưa cho phép các người đi mà, ai dám đi?”

Hai vệ sĩ cao lớn mạnh mẽ tiếp tục tiến lên ngăn cản Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai, chỉ còn thiếu nước động tay động chân.

Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai sợ hãi, đành phải dừng bước.

Tần Sảng nhìn Huyết Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng: “Mặc dù vóc dáng và khí chất của cô không tệ, nhưng tại sao lại muốn che mặt? Cô không tự tin với ngoại hình của mình sao?”

Huyết Vũ không nói lời nào.

Cứ như thể cô ấy lười nói chuyện với Tần Sảng.

Tần Sảng nổi hứng liếc nhìn Huyết Vũ: “Nếu Tô Duệ Hân muốn chạy thì cũng được thôi, nhưng mà tôi có một điều kiện, cô phải tháo mặt nạ xuống cho tôi nhìn, sau đó thay mặt cô ta uống hết một chai rượu trắng. Chuyện này coi như bỏ qua”.

“Anh không xứng để bảo tôi uống rượu”, trên ngón tay nhỏ và thon dài của Huyết Vũ bỗng nhiên xuất hiện thêm một con dao nhỏ màu bạc: “Còn dám nói thêm một chữ thì tôi cắt đầu lưỡi của anh”.

Giọng nói của Huyết Vũ không lớn, cũng rất hời hợt.

Nhưng những lời này lại khiến người khác có cảm giác ớn lạnh khó tả.

“Uy hiếp tôi sao? Tôi là Tần Sảng. Tần Thiếu Long - cậu chủ nhà họ Tần chính là anh họ của tôi. Chỉ với cô mà cũng dám uy hiếp tôi sao?”, Tần Sảng còn chưa kịp nói xong thì đã không thể nói tiếp được nữa.

Hai tay hắn che miệng, ôm đầu khóc rống lên.

Một đầu lưỡi còn đang nhúc nhích bay ra từ trong miệng hắn, đúng lúc rơi vào trong bát của hắn.

Đầu lưỡi còn đang động đậy.

Nhưng không có ai nhìn thấy Huyết Vũ ra tay khi nào, dùng cách nào để ra tay.

Vô số người xung quanh phát ra tiếng hét chói tai!

Đầu lưỡi của Tần Sảng bị cắt xuống ngay trước mặt mọi người!

Chuyện này...

Chu Bình sợ hãi đến mức sững sờ ngơ ngác, cả người run lẩy bẩy: “Cô, cô lại dám to gan cắt đầu lưỡi của Tần Sảng sao, cô có biết phía sau Tần Sảng là nhà họ Tần, là nhà họ Tần đứng đầu năm gia tộc lớn ở Trung Hải đó, cô có biết không hả?”

Ánh mắt của Huyết Vũ lạnh như băng: “Chu Bình, anh chẳng qua là con chó chạy vặt mà thôi, vậy mà dám to gan nói cô Tô không có tư cách tới tham dự buổi tiệc này sao? Anh có tin chỉ cần cô Tô nói một câu là tôi cắt luôn đầu lưỡi của anh luôn không?”

Chu Bình nhìn thấy đôi mắt Huyết Vũ đang trừng lớn, cả người giống như bước vào hầm băng, không dám lên tiếng nữa.

Toàn bộ sảnh tiệc câm như hến.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Huyết Vũ.

Huyết Vũ đảo mắt một lượt, liếc nhìn Tần Sảng: “Hôm nay tôi cắt đầu lưỡi của anh là chỉ cho anh hình phạt nho nhỏ. Nếu như anh cảm thấy không phục thì có thể trở về nói với đám người cấp cao của nhà họ Tần, bảo với họ rằng, cô Tô là người phụ nữ của anh Lăng. Hỏi nhà họ Tần phải chăng có bất mãn gì với anh Lăng hay không?”

Huyết Vũ để lại một câu rồi quay người rời đi trước mắt bao nhiêu người.

Tô Duệ Hân đuổi theo trên đường: “Chờ một lát”.

Bước chân của Huyết Vũ nhìn như rất chậm nhưng lại đi rất nhanh, Tô Duệ Hân phải tốn hết sức lực mới đuổi kịp ở cửa khách sạn: “Xin hỏi, Lăng Khôi vẫn còn sống chứ?”

Lúc hỏi câu này, Tô Duệ Hân cảm nhận được rõ ràng tim mình đang đập rất nhanh.

Cô rất sợ nghe thấy kết quả mà mình không muốn nghe nhất.

Huyết Vũ quay người nhìn Tô Duệ Hân, chỉ thấy cô đã gầy và tiều tụy hơn rất nhiều so với trước. Có thể thấy được trong khoảng thời gian này, Tô Duệ Hân đã chịu không ít khổ sở vì lo lắng cho Lăng Khôi.

Huyết Vũ trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói: “Anh ấy vẫn còn sống”.

Toàn thân Tô Duệ Hân như được thả lỏng, đây là âm thanh tuyệt vời nhất mà cô nghe thấy trong suốt nửa tháng qua: “Dẫn tôi đi gặp anh ấy đi. Tôi rất muốn gặp anh ấy”.

Huyết Vũ nói: “Tạm thời Lăng Khôi không muốn gặp cô”.

Sắc mặt Tô Duệ Hân lập tức trở nên tái nhợt: “Vì anh ấy vẫn còn oán trách tôi sao?”

Huyết Vũ nói: “Anh ấy không trách cô, chỉ là bây giờ Lăng Khôi có chuyện rất quan trọng phải làm. Chờ đến lúc anh ấy muốn gặp cô sẽ tự mình tới gặp cô. Cô Tô, cô bảo trọng, tôi đi trước”.

Nói xong, Huyết Vũ lập tức rời đi.

Tô Duệ Hân vẫn còn muốn hỏi nhưng Huyết Vũ đã đi mất rồi.

Tô Duệ Hân còn không thấy rõ là cô ấy rời đi như thế nào.

Ngô Giai Giai ở bên cạnh nhìn cũng ngây người: “Cô ta là ma quỷ sao, soạt một cái đã biến mất luôn rồi vậy?”

“Giai Giai, Lăng Khôi còn sống, ha ha ha”, Tô Duệ Hân nhảy lên người Ngô Giai Giai ở phía sau, gần như điên cuồng bật cười.

Ngô Giai Giai cũng hết nói nổi: “Cậu có thể nhẹ nhàng một chút được không?”

Lúc này, Tô Duệ Hân mới ý thức được sự thất lễ của mình, lúng túng nói: “Mình không cố ý, vừa nãy mình kích động quá”.

Ngô Giai Giai cũng cười nói vui vẻ: “Đi theo cậu lâu như vậy, cuối cùng cậu cũng nở nụ cười. Thấy cậu như vậy, mình cũng yên tâm hơn rồi”.

“Đi nào, mình mời cậu đi ăn khuya. Đêm nay mình muốn uống rượu”, Tô Duệ Hân kéo Ngô Giai Giai, cô muốn đi ăn cơm.

Ngô Giai Giai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng người ta đã ăn no mất rồi, đừng kéo nữa, bộ quần áo này quý giá lắm, mình đi là được mà, thật sự là phục cậu luôn rồi đấy”.

Ở bữa tiệc, tất cả mọi người vẫn chưa bình tĩnh lại từ nỗi khiếp sợ.

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Chu Bình vội vàng gọi xe cứu thương, rồi hoảng hốt lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện lớn rồi. Cậu chủ Tần Sảng được mình mời tới tham gia buổi tiệc, kết quả lại xảy ra chuyện ở đây. Nhà họ Tần nhất định sẽ trách tội mình”.

Một khi nhà họ Tần trách tội thì Chu Bình sao có thể gánh nổi?

Đời này, Chu Bình coi như xong rồi.

Toàn thân Chu Bình đầm đìa mồ hôi, anh ta vội vàng kéo Trương Lộ, nhỏ giọng nói: “Trương Lộ, rốt cuộc cô bạn thân của em là ai? Hình như địa vị của cô gái kia rất lớn, anh Lăng mà cô ta nói là ai vậy?”

Trương Lộ rất khó chịu với Chu Bình, không vui đáp: “Tôi nghe nói Tô Duệ Hân là tình nhân của anh Lăng. Anh Lăng chính là người nắm giữ đồng thời Công đoàn Trung Hải và nhà họ Đường”.

“Nắm giữ đồng thời Công đoàn Trung Hải và nhà họ Đường hả?”, Chu Bình sợ hãi đến mức xụi lơ nằm dưới đất: “Xong, xong đời thật rồi. Không ngờ hôm nay lại đắc tội với nhân vật lớn như vậy”.

Trương Lộ lạnh lùng trừng mắt với Chu Bình: “Là anh gieo gió gặt bão”.

Nói xong, Trương Lộ định rời đi.

‘Trương Lộ, em mau cứu anh”, Chu Bình vội vàng đứng lên kéo tay của Trương Lộ: “Xin em đi tìm cô Tô Duệ Hân cầu xin giúp anh với. Bảo cô ta nói tốt cho anh vài câu trước mặt anh Lăng”.

“Anh đừng chạm vào tôi. Vừa nãy anh ôm đùi Tần Sảng, dám xem thường tôi, còn tát tôi một bạt tai. Tự anh lo liệu đi”, Trương Lộ hung hăng hất tay của anh ta ra, rồi quay người rời đi.

“Trương Lộ, anh cầu xin em”, Chu Bình quỳ trên mặt đất van xin nhưng Trương Lộ đã rời khỏi sảnh tiệc.

...

Trong căn biệt thự Vân Đỉnh số một. Một góc trong căn phòng, người thanh niên ngồi xếp bằng trên giường bệnh, cả người quấn băng gạc.

Đương nhiên người thanh niên này chính là Lăng Khôi.

Chỉ là so với trước, Lăng Khôi đã gầy trơ xương như que củi, không khác gì ông già tám mươi tuổi. Trông có vẻ vô cùng xấu xí, cứ như một cái xác bị hút cạn máu.