Âm thanh không lớn, nhưng lọt vào tai mọi người rất rõ ràng.
Chắc như đinh đóng cột.
Rầm!
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lăng Khôi.
Mọi người dường như nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Lăng Khôi từ chối sao?
Đây chẳng phải là tự tìm đường chết à?
Ba vị đại sư, cộng thêm Tống Bác Văn và ba ông lớn nhà họ Đường đều có mặt ở đây. Cho dù Lăng Khôi từng đánh bại Đường Lâm thì cũng không thể là đối thủ của ba vị đại sư được nhỉ?
Bầu không khí đột nhiên trở nên trầm mặc, tràn ngập khí thế chém giết.
Đường Xuyên Bách bật cười khinh bỉ: “Cậu từ chối ư? Tôi không nghe nhầm chứ?”
Lăng Khôi nói: “Đáp án của tôi là từ chối”.
Nụ cười trên mặt Đường Xuyên Bách dần biến mất, từ từ chuyển sang vẻ mặt lạnh lùng: “Nhà họ Đường tôi nể mặt cậu, muốn cho cậu một con đường sống, nhưng cậu lại muốn chết. Vậy thì đừng trách nhà họ Đường vô tình”.
Nói xong, Đường Xuyên Bách quay đầu, cúi người trước Đường Lâm: “Chú hai, chuyện tiếp theo, mong chú hãy ra mặt giải quyết”.
Đường Lâm gật đầu, nói với Tôn Lộc: “Thầy à, tên Lăng Khôi này thật kiêu ngạo, sống chết cũng không chịu từ bỏ việc quản lý nhà họ Đường, mời thầy ra tay giải quyết”.
Lúc này, cuối cùng Đường Lâm cũng đã lộ bộ mặt thật, mời đại sư võ thuật ra mặt cho nhà họ Đường.
Tôn Lộc ngồi trên cao, liếc nhìn Lăng Khôi, thưởng thức hớp rượu: “Chỉ là một thằng nhãi thôi mà, còn cần tôi ra tay sao?”
Nói xong, Tôn Lộc chỉ vào Lăng Khôi, nói với Diệp Hùng: “Diệp Hùng, chẳng phải cháu vẫn luôn tìm kiếm hung thủ giết chết Trần Vũ Anh sao? Bây giờ chú nói cho cháu biết, người giết Trần Vũ Anh chính là tên nhóc không biết trời cao đất dày trước mặt”.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tống Bác Văn lập tức phụ họa theo: “Đại sư Tôn Lộc nói đúng. Lúc đó tôi có mặt ở hiện trường, Lăng Khôi đã giết Trần Vũ Anh ngay trước mặt tôi, cậu ta hoàn toàn không coi đại sư Diệp Hùng ra gì”.
Lời này của Tống Bác Văn đã xác nhận tội ác của Lăng Khôi.
Thực ra bọn họ đã biết Lăng Khôi là hung thủ giết Trần Vũ Anh từ lâu rồi. Nhưng Diệp Hùng không chủ động đi tìm Lăng Khôi, chính là để đợi ngày hôm nay, tập hợp mọi người cùng truy sát Lăng Khôi.
Diệp Hùng im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Lăng Khôi, là cậu giết Trần Vũ Anh sao?”
Mặc dù biết đây là điều chắc chắn, nhưng Diệp Hùng vẫn muốn hỏi lại một câu.
“Đúng, là tôi giết”, đáp án của Lăng Khôi rất thẳng thắn.
Diệp Hùng lạnh lùng nói: “Trần Vũ Anh là sư đệ của tôi, sư phụ rất thích cậu ấy. Lần này tới Trung Hải, cậu ấy lại chết trong tay cậu. Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì hôm nay, tôi sẽ dùng mạng của cậu để bù đắp”.
Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Ông muốn tôi cho ông một lý do à, được thôi, lý do là bởi vì ông ta đáng chết!”
“Bộp!”
Diệp Hùng đập mạnh vào bàn, đứng dậy nói: “Giỏi lắm, cậu đúng là quá kiêu ngạo. Cậu cũng đáng chết. Hôm nay cậu sẽ phải dùng mạng sống của cậu để trả giá”.
Diệp Hùng rời khỏi bàn, bước từng bước mạnh mẽ đi về phía Lăng Khôi.
Gió xung quanh dường như đông cứng lại.
Một luồng sát khí đáng sợ bao trùm khắp mọi nơi.
Đám người xung quanh cũng dạt sang hai bên để nhường chỗ cho đại sư Diệp Hùng.
Lăng Khôi vẫn đứng yên bất động, khẽ thở dài: “Diệp Hùng, trước khi ông ra tay, tôi sẽ cho ông một lời khuyên chân thành. Hành vi của Trần Vũ Anh gây phẫn nộ nên tôi thay trời hành đạo giết chết ông ta. Tội lỗi của ông ta có trời đất chứng giám. Tốt nhất là ông không nên bênh vực người như vậy”.
Diệp Hùng càng tức giận: “Cậu uy hiếp tôi sao?”
Lăng Khôi nói: “Tôi chỉ đang nói cho ông biết, nếu ông tiếp tục bảo vệ Trần Vũ Anh thì chính là đang bào chữa cho tội ác của ông ta”.
Diệp Hùng quát lớn: “Vậy thì sao chứ?”
Lăng Khôi nói: “Tôi sẽ lại thay trời hành đạo, giết chết ông!”
“Thật ngông cuồng! Một thằng nhãi chưa lớn như cậu mà cũng dám uy hiếp tôi sao? Tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là thực lực của đại sư thật sự!”
Diệp Hùng gào thét, bước nhanh đến chỗ Lăng Khôi, tung ra một đòn đánh đáng sợ.
Rầm!
Mặt đất rung chuyển.
Sức nén của nắm đấm này vô cùng đáng sợ, tạo ra tiếng nổ dữ dội.
Cát bụi dưới chân bay lên mù mịt khắp bốn phía.
Quyền phong!
Quyền phong mạnh mẽ!
Chỉ khi đạt được cấp độ cực cao, luyện ngoại lực đến gần trạng thái hàng đầu thì mới có thể xuất ra quyền phong.
Sức mạnh của quyền phong tương đương với khả năng sát thương của quyền kình, vô cùng mạnh mẽ.
Trong trận đối đầu giữa Đường Lâm và Lăng Khôi lúc trước, Đường Lâm không thể xuất ra quyền phong.
Diệp Hùng không hổ danh là cao thủ võ thuật.
Lăng Khôi khẽ nhíu mày, giơ tay lên, dùng xương cánh tay chống đỡ.
“Bụp!”
Lăng Khôi chỉ cảm thấy một lực mạnh mẽ đập vào người, bất giác lùi về sau hơn chục bước mới dừng lại.
“Hự”.
Lăng Khôi thở mạnh một hơi, chỉ cảm thấy cánh tay hơi tê dại.
Rất mạnh, mạnh hơn Đường Lâm rất nhiều.
“Hừ? Chặn được rồi sao?”, Diệp Hùng nhíu mày, ông ta tự biết quyền phong của bản thân đáng sợ đến mức nào. Ngay cả tấm thép dày một centimet cũng sẽ bị xuyên thủng.
Vậy mà Lăng Khôi chỉ lùi lại mười mấy bước khi chặn cú đấm của ông ta?
Còn không bị thương?
Chuyện này…
“Không thể nào”.
Diệp Hùng gầm lên, lại xông tới lần nữa, chân lướt trên mặt đất, tung nắm đấm tới tấp.
Ông ta tấn công điên cuồng, kết hợp kỹ năng giết người.
Nhưng Lăng Khôi lại đặt tay trái sau lưng, dùng tay phải chống cự.
“Bụp bụp bụp”.
Hai người họ đối kháng điên cuồng.
Mặc dù Lăng Khôi bị ép vừa đánh vừa lùi, nhưng vẫn vững vàng chặn đòn tấn công của Diệp Hùng chỉ bằng một tay.
Mười chiêu, hai mươi chiêu, ba mươi chiêu, bốn mươi chiêu...