Diệp Hùng càng đánh càng hăng, ép Lăng Khôi tới mức lùi ra giữa đình, thuận theo đó lùi về phía chiếc cầu đá.
Nhưng từ đầu đến cuối đều bị Lăng Khôi chặn lại hết.
“Sao có thể chứ?”
Diệp Hùng sắp tức điên tới nơi.
Dù ông ta tấn công càng lúc càng mạnh, dùng lực càng lúc càng nhiều nhưng vẫn không tài nào phá được hàng phòng ngự của Lăng Khôi. Tay anh ra đòn cứ như có phép thuật, lần nào cũng tung đúng lúc, vừa vặn chặn cú đánh của ông ta.
Điều càng khiến Diệp Hùng kinh hãi là cách di chuyển của Lăng Khôi, tốc độ hai chân của Diệp hùng cực kỳ nhanh, một khi bị quét trúng thì chắc chắn sẽ lập tức bị đá bay. Nhưng đôi chân của Lăng Khôi di chuyển rất linh hoạt, lúc qua trái, lúc lại thoắt qua phải, hoàn toàn tránh né được tất cả các đòn tấn công của ông ta.
Trong phút chốc Diệp Hùng đã tung ra tới hơn trăm chiêu, nhưng vẫn không thấy hiệu quả gì như cũ.
Không chỉ Diệp Hùng, mọi người xung quanh cũng bị Lăng Khôi dọa sợ trợn mắt há mồm.
Hai tay Đường Lâm đều run rẩy: "Điều này sao có thể chứ? Lăng Khôi dùng tay không mà chặn được hết tất cả các đòn tấn công của Diệp Hùng sao? Cậu ta còn là người không vậy? Thầy ơi. Thủ pháp và bộ pháp của cậu ta làm thế nào mà nhanh như vậy nhỉ?"
Tôn Lộc đứng xem, cả người toát mồ hôi lạnh: "Như vậy là tốc độ đôi tay chính xác đến mức đáng sợ, cho dù là thực chiến của thầy cũng không chắc có thể đánh nhanh đến thế. Người này quả là khó địch nổi”.
Đường Lâm nhìn chằm chằm cuộc đối kháng căng thẳng giữa đôi bên, run giọng nói: “Thầy ơi, đại sư Diệp Hùng sẽ không thua trước Lăng Khôi chứ?”
Tôn Lộc đáp: “Chắc là không đến mức đó, chẳng qua bây giờ Diệp Hùng chỉ liên tục tấn công thôi, chưa sử dụng tuyệt kĩ trữ danh - Tam Kích Cầm Long. Nếu như dùng chiêu thức Tam Kích Cầm Long, lực công kích của Diệp Hùng trong nháy mắt sẽ gia tăng gấp mấy lần. Lăng Khôi có mạnh hơn nữa cũng chẳng chịu nổi”.
Lúc này Đường Lâm mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, em lo lắng chuyện không đâu rồi”.
Tôn Lộc nói: “Hơn hết, Lăng Khôi làm được tới mức này cũng không phải dễ dàng gì. Đúng là nhân tài, nếu phát triển chừng mười, hai mươi năm nữa nhất định sẽ trở thành đại sư võ thuật hàng đầu. Chỉ tiếc là hôm nay cậu ta sẽ phải chết dưới tay Diệp Hùng”.
Đường Lâm rất thích thú: “Chờ xem kết cục Lăng Khôi bị đánh chết thôi”.
Đám người Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà nghe câu này xong đều thở phào.
Lúc này, Diệp Hùng đã tung ra một trăm bốn mươi đòn đánh mà vẫn không làm Lăng Khôi xây xát chút gì.
Diệp Hùng đang vô cùng sốt ruột: “Sao thân pháp có thể tốt đến vậy chứ? Hơn nữa cậu ta rõ rất nhỏ con, sao có thể chống lại nhiều đòn tấn công như thế?”
Lăng Khôi vừa thủ vừa lui, cách đánh vô cùng kiên nhẫn.
Sau khi đỡ ba trăm lần tấn công, Lăng Khôi lại kéo dài khoảng cách. Anh phủi bụi trên người rồi nói: “Nếu tài đánh đấm mà ông nói chỉ đến mức này, vậy thì ông nên về quê làm ruộng thì hơn”.
“Thằng nhóc này khá. Lúc trước là tôi đánh giá thấp cậu thôi. Mấy chiêu vừa nãy không là gì cả, cậu đỡ được mấy đòn phổ thông nhưng liệu có tránh được chiêu thức Tam Kích Cầm Long của tôi hay không?”
Diệp Hùng gầm lên một tiếng, chợt lấy ra đôi găng tay màu đỏ thẫm rồi đeo vào, sau đó xông lên lần nữa.
Lần này, thân pháp và tốc độ đánh của ông ta khác một trời một vực so với vừa nãy.
Cú đầu, đòn tấn công của ông ta vòng qua tay phải Lăng Khôi, lướt qua cổ, trên cổ Lăng Khôi bị cào ba vết máu.
Máu tươi văng tung tóe!
Lúc này Diệp Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng thoáng qua nụ cười: “Cậu căn bản không thể tránh nổi chiêu thức Tam Kích Cầm Long đâu, đó mới chỉ là đòn thứ nhất thôi đấy”.
“Đòn thứ hai, cậu chết chắc rồi”.
Vừa dứt lời, trong nháy mắt, Diệp Hùng đã vòng ra sau lưng Lăng Khôi, tay phải tung cú đấm vừa nhanh vừa mạnh về ngực của anh.
Chiếc bao tay của ông ta rất đặc biệt, làm từ hợp kim, có thể bẻ được sắt thép.
Người trần mắt thịt hẳn sẽ không chịu nổi.
Nếu Lăng Khôi trúng đòn, không chết thì cũng trọng thương.
Khoảng cách gần thế, khó có đường tránh né.
Lục Hải Siêu chợt hét to: “Không được, tốc độ quá nhanh, Lăng Khôi không thể tránh, một khi bị đánh trúng là xong đời rồi!”
Giang Thanh Hải, Mã Đằng cũng hít một hơi sâu.
Nếu Lăng khôi gặp chuyện ở đây, nhà họ Giang coi như xong, hội trưởng Mã Đằng cũng sẽ phải chịu sự chèn ép điên cuồng của hai gia tộc lớn Đường và Tống, kết quả chẳng tốt lành lắm.
Tất cả mọi người đều nín thở, chăm chú nhìn sân đấu.
“Bịch!”
Chỉ thấy Lăng Khôi bị bao tay của Diệp Hùng đánh trúng.
Sau lưng bị kéo một vết rạch dài, quần áo tả tơi, máu tươi đầm đìa.
Cả người Lăng Khôi bị đánh bay ra ngoài, anh phải lùi ra sau mười mấy bước mới đứng vững.
“Chưa chết à?”
Diệp Hùng hít một hơi khí lạnh, rồi lẩm bẩm: “Sao lại thế chứ? Đòn thứ hai của mình có sức tấn công vô cùng mạnh, có thể nói là đại sư võ thuật cũng chẳng chống cự được. Sao Lăng Khôi vẫn chưa chết?”
“Khụ”.
Lăng Khôi ho khan một tiếng, đưa tay quệt vết thương sau lưng.
Cả tay anh đều nhuốm máu tươi.
“Đau đó, cái bao tay này làm từ chất liệu tốt thật”, Lăng Khôi gắng sức nói.
“Nhóc con, có thể khiến tôi đánh đến đòn thứ ba thì cậu có chết cũng nhắm được mắt rồi đấy”, Diệp Hùng hét lớn: “Chết đi”.
Chỉ thấy cơ thể to lớn của Diệp Hùng bỗng vọt tới trước người Lăng Khôi, đôi găng tay mờ mờ như phát ra ánh sáng, người ông ta xoay tròn vừa nhanh vừa có sức sát thương, lúc này Diệp Hùng như biến thành một cối xay thịt sống.
Nếu tiến vào phạm vi tấn công thì tất cả đều sẽ bị xé thành vụn.
Lăng Khôi vẫn đứng tại chỗ không hề né tránh, dùng hai tay để chống cự.
“Tủm!”
Sau đòn ấy, Lăng Khôi đầm đìa máu, cả người nặng nề rơi xuống nước.
Nước văng cao lên năm mét.
Sau đó không còn âm thanh gì nữa.