Chiến Thần Phục Thù

Chương 223




Mặt Mã Đằng và Giang Thanh Hải không đổi sắc, cũng lần lượt đi theo Lăng Khôi.

Những người còn lại cũng đi vào trong.

Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thủy bất lực. Cả quãng đường, Đường Thục Thanh luôn nghĩ cách để thuyết phục Lăng Khôi rời khỏi đây, nhưng Lăng Khôi đều phớt lờ hết tất cả.

Bước chân anh vững chắc đi về phía trước.

Cuối cùng anh đến bên hồ, men theo cây cầu đá trên mặt nước, bước vào tòa nhà giữa hồ.

“Lăng Khôi tôi đến rồi đây”.

Lúc Lăng Khôi bước vào, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mọi người, hờ hững nói.

Tất cả mọi người chết lặng.

Ánh mắt đều đổ dồn về phía Lăng Khôi.

Cậu ta dám đến thật sao?

Còn chỉ dẫn theo có vài người?

Đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Một lúc sau, Đường Xuyên Bách phá vỡ sự im lặng, nói: “Cậu Lăng đến thật đúng lúc, mời ngồi”.

Đường Xuyên Bách tỏ vẻ khách sáo, bảo Đường Thục Hạo rót trà cho Lăng Khôi.

Lăng Khôi nhấp một ngụm trà, lặng lẽ liếc nhìn mấy nhân vật lớn đang có mặt ở đó.

Lúc trước Lăng Khôi đã từng gặp Tôn Lộc và Diệp Hùng nên không có gì ngạc nhiên, nhưng khi ánh mắt lướt qua bà cụ Tư thì dừng lại.

Bà cụ Tư đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng trông như một người phụ nữ trung niên bốn mươi, có khí chất như một con thú dữ.

Lăng Khôi khẽ nói: “Vị này chính là bà cụ Tư, đại sư võ thuật của nhà họ Tống sao?”

Bà cụ Tư nhìn Lăng Khôi, không hề nể mặt nói: “Đúng vậy”.

Lăng Khôi gật đầu: “Tốt lắm, Bây giờ tôi cũng là gia chủ nhà họ Đường, lần này bà đến nhà họ Đường làm khách, tôi rất hoan nghênh”.

Bà cụ Tư lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Có lẽ bà ta cảm thấy Lăng Khôi không xứng đáng để nói chuyện với bà ta.

Lăng Khôi cũng không quan tâm đến bà cụ Tư nữa, anh ngồi xuống bàn tiệc dùng bữa.

Anh ăn rất ngon miệng, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

Cuối cùng Đường Xuyên Bách cũng không nhịn nổi nữa, ông ta lên tiếng: “Lăng Khôi, hôm nay tôi mời nhiều bạn bè đến đây là để bàn về phương hướng tương lai của nhà họ Đường”.

Lăng Khôi vẫn cúi đầu ăn cơm, không nói gì.

Đường Xuyên Hà nói: “Lăng Khôi, nhà họ Đường chúng tôi đã kế thừa và phát triển qua nhiều thập kỷ, hiện nay là một trong năm gia tộc lớn nhất ở Trung Hải. Vinh dự này khó có thể giành được. Mặc dù bố tôi trước khi qua đời đã giao lại con dấu nhà họ Đường cho cậu tiếp quản, nhưng dù sao cậu cũng là người ngoài, không phù hợp để quản lý nhà họ Đường, cũng không có thực lực đấy”.

Mọi người đều sững sờ.

Bọn họ cảm nhận được cuộc đối đầu thật sự đang đến gần.

Lăng Khôi vẫn cúi đầu vừa ăn cơm vừa uống rượu, dường như anh không hề quan tâm đến những lời này.

Đường Xuyên Bách nói: “Hôm nay, tôi mời ba vị đại sư võ thuật đến là muốn nói rõ chuyện này, để tránh xảy ra tranh chấp về sau”.

Đường Xuyên Bách nói: “Cậu trả lại con dấu nhà họ Đường cho chúng tôi, rồi nói rõ với bên ngoài rằng không hề nhận được sự ủy thác của bố tôi trước khi qua đời, để Công đoàn Trung Hải hủy bỏ lệnh phong tỏa đối với nhà họ Đường. Như vậy thì chúng tôi sẽ không làm khó cậu nữa, ân oán cũng coi như xong, cậu có thể rời khỏi đây”.

Cuối cùng Đường Xuyên Bách cũng nói ra ý của mình.

Lăng Khôi cúi đầu ăn miếng thịt kho, phát ra tiếng nhai sột soạt.

Đường Xuyên Bách tỏ vẻ không hài lòng, tức giận nói: “Lăng Khôi, nhà họ Đường chúng tôi đã đã lương thiện với cậu lắm rồi. Cậu khiến chúng tôi đóng cửa bảy ngày, gây tổn thất lớn cho nhà họ Đường, chúng tôi không bắt cậu bồi thường, nhân nghĩa với cậu như vậy mà cậu lại tỏ thái độ này sao?”

Lăng Khôi ăn miếng cuối, cẩn thận nuốt thức ăn xuống, sau đó ăn sạch cơm trong bát, không thừa hạt nào.

Sau khi lau sạch vết dầu trên khóe miệng, Lăng Khôi mới ngẩng đầu: “Nếu tôi từ chối thì sao?”

Ánh mắt Đường Xuyên Bách đầy sát khí: “Nói thật, sở dĩ nhà họ Đường chúng tôi đối tốt với cậu như vậy hoàn toàn là bởi vì Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thủy nói đỡ cho cậu. Nếu cậu không bằng lòng làm theo những gì tôi nói thì nơi này sẽ là mồ chôn của cậu. Ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của cậu”.

Lăng Khôi quay đầu nhìn Đường Thục Thanh.

Đường Thục Thanh áy náy nói: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ có thể làm được vậy thôi. Tôi biết anh là người trọng tình nghĩa, muốn hoàn thành tâm nguyện của ông nội. Nhưng quản lý nhà họ Đường thật sự rất khó. Tôi không muốn anh chỉ vì một câu nói của ông nội mà hy sinh tính mạng của mình”.

Đường Xuyên Thủy nói: “Cậu Lăng, tôi thay mặt bố cảm ơn cậu. Cậu và bố tôi mới gặp nhau, nhưng lại vì một lời hứa mà nỗ lực nhiều như vậy. Bây giờ ba vị đại sư đều đã đến đây rồi. Đường Xuyên Thủy tôi không muốn nhìn thấy cậu bỏ mạng ở đây, cậu Lăng, cậu hãy giao con dấu ra đi”.

Lý Nhược Nam hoàn toàn bị phong thái của ba vị đại sư làm cho khiếp sợ, cuối cùng kéo áo của Lăng Khôi, nói nhỏ: “Lăng Khôi, nhân duyên của anh cũng không tệ nhỉ, nhà họ Đường còn có người giúp anh. Tôi thấy bọn họ nói cũng có lý. Anh từ bỏ đi. Quản lý một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải như nhà họ Đường không phải là chuyện mà ai cũng làm được đâu”.

Lăng Khôi tự rót cho mình ly rượu, uống hết một hơi, đột nhiên đứng dậy nói: “Đáp án của tôi là từ chối”.