Dứt lời, Giang Thanh Hải quay đầu liếc nhìn Liễu Oanh: “Nếu cô Tô vì bà mà tàn phế một chân thì người của cả nhà họ Tô đều phải xuống suối vàng”.
Lời nói của Giang Thanh Hải khiến lòng bà cụ Tô vô cùng hoảng sợ.
Trái lại Đường Xuyên Bách rất bình tĩnh, ông ta vô cùng giận dữ: “Giang Thanh Hải, ông đừng ở đây nói xằng nói bậy. Bởi vì Tô Duệ Hân mà Đường Thục Hòa - con trai tôi trọng thương, phải nằm giường bệnh không đứng dậy nổi. Tôi chặt đứt một chân của cô ta là việc chính đáng, chẳng lẽ nhà họ Giang của ông muốn xen vào chuyện này sao?”
Giang Thanh Hải nói: “Hôm nay tôi đến chỉ có một việc, đó là đưa mẹ con cô Tô rời khỏi đây”.
“Ông dám?”, Đường Xuyên Bách gầm lên.
Giang Thanh Hải đáp lại: “Vì chuyện này tôi đánh cược mọi thứ của nhà họ Giang. Nếu ông cứ phải ra tay ở đây thì nhà họ Giang tôi không tiếc dùng mọi giá để ngăn cản ông”.
Vừa dứt lời, Đường Xuyên Bách nhướng mày.
Đương nhiên nhà họ Đường không sợ nhà họ Giang.
Hơn nữa nhiều năm nay, Đường Xuyên Bách cũng có qua lại với Giang Thanh Hải, thường thu thập tin tức tình báo của Giang Thanh Hải, nắm rõ sự phát triển của gia tộc Giang Thị trong lòng bàn tay. Nếu nhà họ Đường và nhà họ Giang đối đầu với nhau, đương nhiên là phần thắng của nhà họ Đường là trên tám mươi phần trăm.
Nhưng một mình Đường Xuyên Bách không đại điện được cả nhà họ Đường.
Nhiều nhất chỉ có thể khởi động ba mươi phần trăm lực lượng nhà họ Đường, ba mươi phần trăm khác nắm trong tay Đường Xuyên Hà và bốn mươi phần trăm còn lại do ông cụ bên cạnh ông cụ Đường nắm giữ. Bây giờ việc bàn giao quyền thế của nhà họ Đường vẫn chưa hoàn thành.
Nếu như hoàn thành, đoán chừng hai người Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà có thể nắm giữ cả nhà họ Đường.
Bây giờ, vẫn chưa được.
Như vậy, dựa vào năng lực mà Đường Xuyên Bách có thể điều động, nếu trực tiếp cứng chọi cứng với Giang Thanh Hải, phần thắng chỉ có 50-50. Hơn nữa ông cụ Đường mới mất, chính là lúc Đường Xuyên Bách cần điều động lực lượng cướp đoạt quyền hành.
Nếu chống lại nhà họ Giang, cho dù có thể thắng lợi, cuối cùng thì Đường Xuyên Bách cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Cứ như vậy, trong lần tranh giành quyền thế tiếp theo, Đường Xuyên Bách rất bị động.
Được một mất mười.
Đường Xuyên Bách cân nhắc thiệt hơn, thái đội hòa hoãn hơn: “Giang Thanh Hải, ông cứ phải như thế sao?”
Giang Thanh Hải vô cùng chắc chắn: “Không làm không được”.
Đường Xuyên Bách nói: “Bây giờ gia tộc Giang Thị của ông đắc tội nhà họ Tống, tình cảnh của các người vô cùng bất ổn. Nếu lúc này lại đắc tội với nhà họ Đường tôi, thì nhà họ Giang của ông chiến đấu hai đường, chắc chắn sẽ chết”.
Người xung quanh cũng nghĩ như vậy, đồng loạt nhìn Giang Thanh Hải với ánh mắt tò mò.
Đường Thục Hạo cũng nói: “Giang Thanh Hải, nhà họ Giang của ông có được sự nghiệp như hôm nay không dễ dàng gì, ông đừng làm ra chuyện hồ đồ khiến tương lai của cả nhà họ Giang của ông mất trắng, vậy thì không có lợi lắm”.
Giang Thanh Hải nói: “Chuyện nhà họ Giang tôi cũng không đến lượt các người ở đây nói năng lung tung. Chuyện tôi quyết định phải làm, thì sẽ dốc hết tất cả để làm. Nếu các người nghi ngờ quyết tâm của tôi, vậy thì có thể ra tay thử xem”.
Đường Thục Hạo nói: “Đường Nghiêu là thiên tài nhà họ Đường chúng tôi bồi dưỡng. Bây giờ còn trẻ tuổi thì đã là võ sĩ huy chương bạch kim chín sao. Chuyện anh ta muốn làm, ông ngăn cản được sao?”
Lúc Đường Thục Hạo nói câu này thì vô cùng kiêu ngạo.
Giang Thanh Hải vẫn đứng chắp tay sau lưng, người đàn ông đứng phía sau ông ấy đột nhiên đứng ra: “Tôi là Giang Trọng, một trong mười ba võ sĩ cấp kim cương của quyền anh Trung Hải, võ sư cấp kim cương bốn sao. Nếu Đường Nghiêu cho rằng dao của mình có thể chém xuống, vậy thì chúng ta cứ cược một ván, xem dao của anh hạ trên người cô Tô trước, hay là tay của anh gãy trước”.
Xoẹt!
Vẻ mặt Đường Nghiêu biến đổi, sắc mặt nhìn Giang Trọng cũng khác lạ. Tay cầm dao đang run lên, làm sao cũng không thể hạ xuống.
Sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vẫn may vừa nãy không chém con dao xuống.
Nếu không thì tay mình cũng mất rồi.
Nếu một võ sĩ cấp kim cương bốn sao muốn ra tay với mình.
Mình chắc chắn sẽ mất tay trước!
Hắn tin chắc Giang Trọng có năng lực này.
Sắc mặt của hai người Đường Thục Hạo và Đường Xuyên Bách cũng rất khó coi.
Tay đấm cấp bậc này cũng là cao thủ đứng đầu quyền anh ngầm của cả Trung Hải. Vậy mà lại thuộc về phe của Giang Thanh Hải.
Xem ra hôm nay muốn chiếm được lợi ích ở đây cũng không đơn giản như vậy nữa.
Đường Xuyên Bách cắn răng, nói từng câu từng chữ: “Giang Thanh Hải, ông lại vì hai người không liên quan mà không tiếc đối địch với nhà họ Đường tôi, tại sao phải làm như vậy?”
Giang Thanh Hải nói: “Tôi được cậu Lăng nhờ đến. Mệnh lệnh của cậu Lăng, Giang Thanh Hải tôi có dốc hết tất cả cũng phải hoàn thành. Ý chí của cậu Lăng chính là ý chí của Giang Thanh Hải tôi”.
Lại là cậu Lăng.
Sắc mặt của bà cụ Tô trở nên xanh xao: “Lần này Tô Duệ Hân đã đắc tội với gia tộc lớn như nhà họ Đường, cơn giận của nhà họ Đường nhìn ra cả Trung Hải cũng không có mấy người có thể chống lại. Cậu Lăng vậy mà cũng muốn ra mặt vì Tô Duệ Hân sao?”
Điều này, bà cụ Tô không ngờ được.
Trước đây lúc tổ chức đại hội gia tộc, đám người bà cụ Tô từng thảo luận về cậu Lăng. Nhưng tất cả mọi đều cho rằng, bình thường Tô Duệ Hân gặp phải chút chuyện, cậu Lăng ra tay giải quyết, đó là chuyện hợp lý.
Dẫu sao Tô Duệ Hân cũng là tình nhân của cậu Lăng, chiếu cố chút cũng là điều nên làm.
Nhưng lần này người Tô Duệ Hân đắc tội là nhân vật lớn như nhà họ Đường, sao cậu Lăng có thể vì một tình nhân mà đắc tội với nhà họ Đường chứ?
Không thể nào.
Nhưng bây giờ, bà cụ Tô chỉ cảm thấy sắc mặt nóng hầm hập.
Bị vả vào mặt rồi!
Lẽ nào này ngay cả nhà họ Đường mà cậu Lăng này cũng không sợ sao?
Giang Thanh Hải nói một cách chắc chắn: “Cô Tô là người cậu Lăng quý trọng nhất đời này. Đừng nói là một nhà họ Đường nhỏ bé, cho dù là vô số thế lực gia tộc ghê gớm hơn nhà họ Đường, chỉ cần cả gan gây bất lợi với cô Tô, cậu Lăng nhất định sẽ che mưa chắn gió, san bằng tất cả giúp cô Tô.
Bà cụ Tô nhíu chặt mày: “Lẽ nào cậu Lăng không sợ nhà họ Đường trả thù sao?”
Giang Thanh Hải nói: “Bà cụ Tô à, bà có điều không biết, trước đây trong đại hội quyền anh, cậu Lăng từng dựa vào sức một mình cậu ấy chèn ép nhà họ Tống không ngóc đầu lên được. Ngay cả Trương Thiết Hùng – người đứng đầu mười ba võ sĩ cấp kim cương của quyền anh Trung Hải cũng bị một đấm của cậu Lăng đánh ngất. Sau đó Tống Bác Văn đích thân chịu thua, để Tống Tử Đường nhận lỗi với người nhà của người chết ở Boxing Ngô Lâm”.
Vừa dứt lời, bà cụ Tô hít sâu một hơi.
Ngay cả nhà họ Tống cũng bị cậu Lăng chèn ép đến mức không ngóc đầu lên được sao?
Hơn nữa là dựa vào sức một mình cậu Lăng?
Cậu Lăng này, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
Bà cụ Tô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Dường như Đường Xuyên Bách nghĩ đến điều gì đó, lập tức nói: “Thì ra là cậu Lăng, lúc trước người này thập tử nhất sinh trong vòng vây của nhà họ Đường tôi, coi như cậu ta mạng lớn”.
Câu này của Đương Xuyên Bách không thiết thực lắm.
Nhưng Đường Xuyên Bách cứ muốn tỏ vẻ, mọi người cũng ngại nói gì thêm.
Nghe câu nói của Đường Xuyên Bách, lúc này bà cụ Tô mới thở phào. Xem ra lần này lựa chọn hy sinh Tô Duệ Hân, lựa chọn quỵ lụy trước nhà họ Đường là một quyết định đúng đắn.
“Giang Trọng, đưa người đi”, Giang Thanh Hải ra lệnh.
Giang Trọng bước từng bước về phía Tô Duệ Hân, đám vệ sĩ dưới quyền Hàn Đông chỉ thấy một luồng hơi thở như núi cao lao tới, căn bản không dám phản kháng, lần lượt lùi về sau.
Giang Trọng cởi dây thừng trên người Tô Duệ Hân và Chu Lam.
Giang Thanh Hải bước lên một bước, chắp tay, cúi người hành lễ với Tô Duệ Hân: “Cô Tô, xin lỗi, tôi đến trễ rồi”.