Chiến Thần Phục Thù

Chương 182




Đương nhiên Đường Thục Hạo sẽ không đích thân ra tay, mà gọi người đàn ông áo đen bên cạnh.

Người đàn ông áo đen cao một mét chín, khỏe mạnh cường tráng, ánh mắt sáng như đuốc, thâm trầm lại cuồn cuộn.

Vừa nhìn thì đã biết không phải nhân vật bình thường.

Kể từ lúc bước vào cửa, người đàn ông này vẫn luôn đứng giữa Đường Thục Hạo và Đường Xuyên Bách, từ đầu đến cuối cách vị trí của hai người không vượt quá một mét, đủ thấy được địa vị của hắn như thế nào.

“Đường Nghiêu, anh ra tay đi”, Đường Thục Hạo căn dặn.

“Rõ”, người đàn ông tên Đường Nghiêu này cung kính cúi người, sau đó đứng ra, trên tay cầm một con dao găm khá dài.

Lúc tuốt dao ra khỏi vỏ thì có âm thanh ong ong của kim loại phát ra.

Lưỡi dao lướt qua vỏ dao từng chút một, nổi lên từng đốm lửa.

Vô cùng kinh người.

Với người bình thường mà nói, đây không khác gì tín hiệu chết chóc.

Sắc mặt Tô Duệ Hân trắng bệch không còn chút máu, cơ thể cũng đang run lẩy bẩy.

Cô không cầu xin, cũng không kêu gào.

Cô chỉ thấy thất vọng vô cùng vô tận đối với bà cụ Tô.

Ánh mắt cuối cùng của cô nhìn sang phía bà cụ Tô, khàn giọng nói: “Bà nội, cháu là cháu gái của bà, tuy bố cháu là con riêng của ông nội, nhưng cháu vẫn là huyết mạch của nhà họ Tô, bà nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?”

Lúc này bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Tôi sớm đã xóa tên cả nhà các người ra khỏi gia phả rồi, bây giờ cô đã không còn là người của nhà họ Tô tôi nữa, sống chết của cô không liên quan gì với nhà họ Tô. Đừng bám lấy quan hệ với nhà họ Tô nữa”.

Giọng điệu bà ta hết sức lạnh lùng, từ chối đẩy người ta ra ngoài nghìn dặm.

Đừng bám lấy quan hệ với nhà họ Tô nữa?

Bám lấy.

Đột nhiên Tô Duệ Hân bật cười, nụ cười rất tuyệt vọng: “Ha ha, cho tới nay trong lòng cháu kính trọng bà ngưỡng mộ bà, vẫn luôn coi bà như trụ cột, người dẫn đầu của nhà họ Tô. Cháu vẫn luôn cho rằng chỉ cần có bà ở đây, cháu có thể liều tất cả cố gắng làm việc, tạo ra công trạng, mọi người sẽ đón nhận cả nhà bọn cháu. Cho dù các người lợi dụng cháu, bài xích cháu hết lần này đến lần khác, cháu đều thử thuyết phục chính mình, đó là vì cháu không có giá trị, nhưng cháu đã sai rồi, sai hoàn toàn. Tô Duệ Hân cháu chính là một con ngốc, con ngốc từ đầu đến cuối”.

Tô Duệ Hân tiếp tục tự giễu: “Lần trước cháu bị Trương Khởi Lâm bắt đi, trên dưới nhà họ Tô lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Lần này Đường Thục Hòa muốn cưỡng hiếp cháu, lăng nhục cháu, chồng cháu vì cháu mà ra tay đánh hắn, lý lẽ chính đáng, đường đường chính chính. Nhưng các người lại không che mưa chắn gió cho cháu, trái lại còn giậu đổ bìm leo, muốn dùng cháu để làm nhà họ Đường nguôi giận. Từ đầu đến cuối, cháu đều là quân cờ trong mắt các người, kiểu con cờ mà lợi dụng xong rồi thì có thể tùy tiện vứt đi”.

“Tô Duệ Hân cháu là một con ngốc, vì một đoạn tình thân không cắt đứt được, hết lần này đến lần khác để bản thân ôm mộng tưởng không thuộc về mình”.

Tô Duệ Hân càng nói càng đau khổ, nước mắt không kiềm được mà chảy giàn giụa.

Tô Thần lạnh lùng nói: “Tô Duệ Hân à, tốt xấu gì cô cũng là người trưởng thành, nhưng ngay cả đạo lý cơ bản nhất cũng không biết. Trước mặt nhà họ Đường, đúng sai đã không quan trọng nữa, điều quan trọng là Đường Thục Hòa để ý đến cô là may mắn của cô, cô nên nghe theo mọi yêu cầu của Đường Thục Hòa, không nên gây chuyện vô cớ”.

“Ha ha ha, thì ra trong lòng các người, tôi làm vậy là gây chuyện vô cớ?”, Tô Duệ Hân than khóc: “Ông nội, ông đã nghe thấy chưa? Đây chính là người nối nghiệp ông đã tìm trước khi chết đấy. Bố, bố nghe thấy không? Đây chính là người nắm quyền mà ban đầu bố ủng hộ đấy”.

Tiếng hét đau thương vang vọng khắp căn phòng.

Trong lòng của mỗi người nhà họ Tô đều dâng lên sóng to gió lớn, nhưng lại không có ai đứng ra nói giúp Tô Duệ Hân.

Bà cụ Tô ngồi lại chỗ ngồi, lặng lẽ nhìn Tô Duệ Hân điên cuồng gào thét, nhưng trong ánh mắt lại không có bất kỳ vẻ thương xót nào, mà là thốt ra một câu bất thình lình: “Nếu cô cũng biết bản thân chẳng qua chỉ là một đứa con gái của con riêng nhà họ Tô, thì còn có mặt mũi gì mà trách tội nhà họ Tô tôi vô tình với cô? Chuyện bản thân phạm sai lầm thì tự gánh lấy hậu quả, đây là chuyện đạo lý hiển nhiên”.

Tô Duệ Hân không nói thêm gì nữa.

Đường Nghiêu cầm con dao đi đến trước Tô Duệ Hân, thở dài: “Mội người xinh đẹp như vậy, từ giờ phải gãy một chân. Từ đây cuộc đời còn lại đều phải trải qua trên xe lăn, thật là đáng tiếc. Nhưng đây chính là cái giá phải trả vì cô đắc tội với nhà họ Đường”.

Nói xong, Đường Nghiêu giơ con dao trong tay lên, muốn chặt đứt chân phải của Tô Duệ Hân.

Tất cả mọi người đều ngừng thở, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng máu tươi tung tóe.

Tô Duệ Hân ra sức vùng vẫy, nhưng bị hai tên vệ sĩ dưới trướng Hàn Đông giữ chặt trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Cả sân mấy chục vệ sĩ nhà họ Tô vây quanh mẹ con Chu Lam, để trông chừng đôi mẹ con này không thể cử động.

Chu Lam gần như điên cuồng: “Liễu Oanh, các người quá đáng lắm rồi, không bằng loài cầm thú. Tô Duệ Hân là con gái của tôi, là cháu gái của ông cụ, các người làm như vậy không cảm thấy có lỗi với ông cụ sao?”

Tiếng kêu gào của Chu Lam rất lớn, nhưng căn bản không ai để ý.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt vào con dao trên tay Đường Nghiêu và đôi chân dài của Tô Duệ Hân.

“Mụ già kia đừng nóng vội, sẽ đến lượt bà ngay thôi”, con dao trong tay Đường Nghiêu ngang nhiên hạ xuống.

Đúng vào lúc này.

“Một đám đàn ông và hai gia tộc lớn lại liên thủ đối phó với hai mẹ con tay trói gà chưa chặt, có biết xấu hổ không vậy? Đúng là ngay cả súc sinh cũng không bằng!”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Âm thanh vang vọng khiến mọi người đều cảm thấy kinh hãi.

“Nếu cậu dám chém nhát này thì tất cả người nhà họ Đường đến đây hôm nay đều phải trả cái giá không thể tưởng tượng. Cả nhà họ Đường của cậu cũng sẽ bị liên lụy”.

Giọng nói lạnh lùng kia tiếp tục vang lên.

Cuối cùng Đường Nghiêu cũng không dám lơ là, hắn thu tay lại, ngẩng đầu liếc nhìn sang.

Mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy chỗ rẽ ở cửa có một người đi ra.

Giang Thanh Hải.

Theo bên cạnh Giang Thanh Hải là một thanh niên cao một mét tám. Mày sao mắt kiếm, nghiêm túc oai dũng, bước đi vững như núi, tràn đầy tinh thần.

“Giang Thanh Hải đặc biệt đến đây”, Giang Thanh Hải, chậm rãi vào phòng khách, đứng chắp tay sau lưng.

Cho dù là đối diện với ông lớn cấp cao như Đường Xuyên Bách, Giang Thanh Hải cũng có chừng mực, nghiêm nghị lạnh lùng.

Bà cụ Tô nhìn thấy người này, thì trong lòng vô cùng hoảng hốt, cung kính cúi chào: “Thì ra là ông Giang Thanh Hải gia chủ của gia tộc Giang Thị tiếng tăm lừng lẫy đến thăm. Liễu Oanh đã không tiếp đón từ xa”.

Mặc dù bà cụ Tô chưa từng gặp mặt Giang Thanh Hải, nhưng cũng biết thân phận không bình thường của ông trùm này, vượt xa cả nhà họ Tô.

Giang Thanh Hải đã nắm giữ chức vụ phó hội trưởng thường vụ của Công hội quyền anh nhiều năm, trước đây còn can đảm đứng ra công khai đối đầu với ông trùm Tống Bác Văn ở đại hội quyền anh. Có thể tưởng tượng được nền móng vững chắc của gia tộc Giang Thị.

Đương nhiên bà cụ Tô không dám không cúi chào.

Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói: “Giang Thanh Hải, ông đến đây làm gì?”

Giang Thanh Hải nói: “Tôi đến cứu nhà họ Đường của ông, cứu nhà họ Tô”.

Đường Xuyên Bách nói: “Nực cười. Nhà họ Đường tôi chính là một trong năm gia tộc lớn của thành phố Trung Hải, tiếng tăm lừng lẫy, nhà họ Giang của ông còn chưa vào được hàng ngũ năm gia tộc lớn, làm sao cần ông đến cứu chứ? Ông hơi ngạo mạn rồi đấy”.

Giang Thanh Hải đáp lời: “Nếu ông ra tay với cô Tô, thì nhà họ Đường của ông tiêu rồi”.